Lúc trước Nghiêm Lỗi cãi nhau với Kiều Vi Vi, anh không chịu ly hôn, mấy ngày liền ngủ trong doanh bộ chứ không về nhà, không ngờ vợ mình lại chạy mất.
Về đến nhà anh mới biết Kiều Vi Vi đã giao con cho một người hàng xóm, còn để lại cho anh một bức thư.
Nghiêm Lỗi xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, trước khi nhập ngũ anh là một người mù chữ, sau đó tham gia lớp xóa mù chữ trong quân đội thì mới biết chữ. Anh mở thư ra thì thấy Kiều Vi Vi quyết tâm muốn ly hôn với anh để theo đuổi hạnh phúc riêng.
Nghiêm Lỗi vừa cay đắng vừa tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi lên tỉnh đi tìm Kiều Vi Vi. Nếu có thể, làm gì có ai muốn gia đình mình tan vỡ đâu chứ.
Nhưng trước khi đến nơi anh cũng đã nghĩ, nếu Kiều Vi Vi vẫn quyết tâm ở lại với bạch mã hoàng tử của cô, anh sẽ không dây dưa sướt mướt làm gì, dứt khoát buông tay.
Cuộc hôn nhân của họ vốn là một sai lầm. Lúc mới gặp mặt, nhiều đồng đội đã khuyên anh rằng cô gái kia quá gầy yếu, không giống người có thể làm việc, giữa lông mày có chút oán hận, cũng không giống người dễ chung sống.
Nhưng lúc đó anh chỉ muốn tìm một người có học vấn cao. Trong ngày xem mắt, giữa những cô gái ấy chỉ có Kiều Vi Vi là học đến cấp ba, mặc dù cô đã thôi học nhưng trong lòng Nghiêm Lỗi, cô chính là phần tử trí thức. Nghiêm Lỗi có một chút kính nể với những "người đọc sách", nên xem trọng cô hơn một chút.
Có điều Nghiêm Lỗi không ngờ cô gái có học thức này thật sự không thể chung sống. Sau khi kết hôn, giữa bọn họ xuất hiện nhiều mâu thuẫn. Nhưng cưới về không bao lâu thì Kiều Vi Vi đã mang thai, nhờ có thêm đứa trẻ, cuộc hôn nhân này mới miễn cưỡng duy trì được mấy năm.
Không ngờ, cuối cùng vẫn đến lúc tan vỡ.
Anh muốn chung sống bên một người có văn hoá, thật trùng hợp, Kiều Vi Vi cũng nghĩ như vậy.
Trước đây kỹ thuật viên kia rất thường xuyên liên lạc với Kiều Vi Vi, Nghiêm Lỗi đã cảm thấy không ổn. Nhưng trình độ văn hóa của anh chỉ mới ở mức thoát mù chữ, cng thể nhận được mặt chữ. Trong thư, kỹ thuật viên động một chút là viết Zelensky gì gì nói cái gì gì đó, Chekhov gì gì nói cái gì gì đó, khó hiểu đến mức anh như lọt vào sương mù, không biết đường mà lần.
Những bức thư mà anh không hiểu, lúc nào Kiều Vi Vi đọc cũng rưng rưng nước mắt.
Mụ nội nó đúng là gặp quỷ!
Kiều Vi Vi bỏ trốn, trong cơn phẫn nộ anh vẫn đuổi theo cô. Việc ly hôn gây ra tổn thương quá lớn với những người khác trong nhà, anh vẫn muốn thử cứu vãn một lần nữa.
Một lần cuối cùng.
Hôm nay sau khi đến tỉnh lỵ, anh trực tiếp đi đến xưởng động cơ dầu ma dút nhờ nười gọi kỹ thuật viên ra nói chuyện riêng, dù sao loại chuyện mọc sừng này cũng không thể công khai, chỉ có thể âm thầm nén giận.
Kỹ thuật viên nhìn thấy anh một thân quân trang liền đoán được anh là ai, mặt mũi trắng bệch, lập tức khai ra: "Tôi và Kiều Vi Vi chỉ là quan hệ bạn học trong sáng. Hôm qua tôi đã kết hôn, cô ấy còn tới ăn kẹo hỉ."
Nghiêm Lỗi còn tưởng Kiều Vi Vi bỏ trốn với anh ta, nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Sau khi ép hỏi mới biết rõ, hóa ra là Kiều Vi Vi một bên tình nguyện.
Rõ ràng kỹ thuật viên đã viết rất nhiều thư cho cô!
Nghiêm Lỗi túm cổ áo anh ta nhấc lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không chịu trách nhiệm thì còn dụ dỗ cô ấy làm gì!”
So với Nghiêm Lỗi cao lớn rắn chắc thì kỹ thuật viên hào hoa phong nhã chẳng khác gì một cọng giá, anh ta cứng đầu nói, “Quan hệ của chúng tôi thật sự trong sạch, chỉ là tình hữu nghị thuần khiết. Đó là cô ấy tự nghĩ sai. Không tin anh hãy đọc những bức thư tôi gửi cho cô ấy.”
Anh ta ném nồi cho Kiều Vi Vi.
Kỹ thuật viên tin chắc Nghiêm Lỗi sẽ không bắt được chứng cứ nào. Trong thư gửi cho Kiều Vi Vi anh ta chưa từng biểu đạt trực tiếp điều gì. Anh ta biết rõ Kiều Vi Vi mong muốn cái gì, câu chữ có thể dẫn dắt cô, nhưng muốn nói anh ta dụ dỗ cô sao, ha ha, một chữ cũng không có.
Nghiêm Lỗi đã đọc những bức thư kia, quả thưc trong đó không có câu nào dụ dỗ, vậy nên anh không hiểu tại sao Kiều Vi Vi lại đòi sống đòi chết ly hôn với anh. Nhưng trực giác mách bảo anh biết tên khốn này đang dùng lời lẽ để dụ dỗ vợ anh!
Kỳ thật nếu để cho Kiều Vi hồn xuyên vào thế giới này đọc thử, cô sẽ thấy rõ ràng.
Kỹ thuật viên... thực ra là đang thả thính.
Tán tỉnh mập mờ thì có sao, chỉ cần tận hưởng cảm giác được tôn thờ, khao khát, cảm giác được lén lút ái mộ.
Kiều Vi Vi là phụ nữ đã lập gia đình, kỹ thuật viên cảm thấy an toàn hơn so với tán tỉnh thiếu nữ mới lớn, không cần chịu trách nhiệm.
Hừ.
"Cô ấy đang ở đâu?" Nghĩ mãi không ra thì không nghĩ nữa, Nghiêm Lỗi lạnh lùng quát hỏi.
“Mấy ngày trước tôi xin nghỉ phép chuẩn bị hôn lễ nên không có mặt ở đây. Cô ấy chạy đến tìm tôi, sau đó để lại lời nhắn cho đồng nghiệp, nói mình tạm thời ở bên đường Hoa Vân." Kỹ thuật viên nuốt nước bọt, "Hôm nay tôi đi làm lại mới biết chuyện đó. Hôm qua tôi có thấy cô ấy ở hôn lễ, cô ấy chỉ ăn kẹo hỉ rồi rời đi, thật sự, khách rất đông, tôi cũng không nói chuyện với cô ấy, thật đó.”
Anh ta phải chứng minh sự trong sạch của mình, không thể dính vào Kiều Vi Vi, anh ta đã là rể cưng của xưởng trưởng nhà máy.
Ánh mắt của chồng Kiều Vi Vi có chút dọa người a.
Kỹ thuật viên vẫn còn nhớ Kiều Vi Vi phàn nàn trong thư, nói chồng mình xuất thân nông thôn không có văn hóa, giống như "dã thú chưa được khai sáng văn minh”.
Miêu tả này cũng khá chuẩn xác.
Kỹ thuật viên không biết Nghiêm Lỗi đi lên từ chiến trường, đã từng nếm qua máu và lửa, giết địch bằng súng thật đạn thật, cũng từng thấy rất nhiều thi thể của chiến hữu.
Người đã có trải nghiệm này khác với những người bình thường. Mà trực quan nhất là biểu hiện ở ánh mắt.
Kiều Vi Vi thích sinh viên có văn hóa, lịch sự nhã nhặn, nho nhã lễ độ. Cô ghét kiểu người như Nghiêm Lỗi.
Cuộc hôn nhân không hợp ở mọi khía cạnh chính là bi kịch.
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm tên sinh viên khốn nạn này một hồi, buông cổ áo anh ta ra rồi quay người bỏ đi.
Kỹ thuật viên thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Lỗi đi hai bước thì dừng chân, bỗng nhiên quay lại tung một cú đấm vào mặt kỹ thuật viên, khiến anh ta ngã xuống đất, kính mắt vỡ vụn, máu mũi chảy dài, mắt nổi đom đóm.
Anh bước nhanh ra khỏi nhà máy động cơ dầu ma dút, quay lại xe Jeep: "Đi, đến đường Hoa Vân!”
Cứ như vậy, anh tìm thấy cô vợ bỏ nhà ra đi của mình.
Đương nhiên Nghiêm Lỗi không biết người anh tìm được không phải Kiều Vi Vi mà là Kiều Vi.
Anh đá tung cửa đi vào, cho Kiều Vi lựa chọn, sau đó chờ đợi câu trả lời của cô.
Căn phòng nhỏ tồi tàn này rất thấp, đến cửa sổ cũng không có, chỉ có một cái lỗ nhỏ trên tường cao để thông khí. Phòng tối tăm mù mịt, còn có một mùi ẩm mốc không dễ chịu lắm.
Ánh mắt Nghiêm Lỗi nhìn sang, thấy vợ mình vẫn gầy yếu mỏng manh, làn da trắng nõn như lúc trước. Nhưng hôm nay mặt cô có vẻ trắng bệch đến lạ thường, không có chút huyết sắc.
Phải nói là tái nhợt.
Nghiêm Lỗi nổi lửa giận đầy bụng.
Còn tưởng cô và tên khác lưỡng tình tương duyệt, hóa ra là cô ngốc nghếch tự mình đa tình. Người có văn hoá, đọc sách vở, hóa ra đầu óc lại vô dụng như thế! Thật phí công cô học hành nhiều năm như vậy!
Cô gái đứng vịn bàn cách đó mấy bước nhìn anh chăm chú, lại không trả lời anh.
Nghiêm Lỗi không nhịn được, đang muốn mở miệng lần nữa. Chợt anh thấy Kiều Vi mỉm cười với mình.
Nụ cười ấy chứa đựng sự tĩnh lặng và bình thản, mấy năm qua vợ anh chưa từng biểu cảm như vậy.
Nghiêm Lỗi sửng sốt một lát, sau đó nhìn người phụ nữ trắng nõn gầy gò té ngã.
Nghiêm Lỗi là người Kiều Vi gặp đầu tiên khi cô đến thế giới này.
“Đầu tiên” luôn có một ý nghĩa đặc biệt. Mà thân phận của anh lại là chồng hiện tại của cô, đồng nghĩa với việc trong tương lai cô và anh chắc chắn sẽ có nhiều khúc mắc.
Kiều Vi trùng sinh có được cuộc sống mới, cô không khỏi mỉm cười với người đàn ông tượng trưng cho sự khởi đầu cuộc đời mới của mình, rồi không thể gắng gượng được nữa mà ngã về phía trước.
Trước khi mất đi ý thức, cô có cảm giác như mình rơi vào một vòng tay rắn chắc, được anh vững vàng đỡ lấy.
…
Kiều Vi dần dần khôi phục ý thức, dường như nghe có tiếng người đang nói chuyện.
Giọng nữ mang theo chút giận dữ răn dạy: "...Hiện tại cũng không phải thời cổ đại, không phải đồng chí là cán bộ sao, đường đường là gia đình cán bộ, sao lại để người ta bị suy dinh dưỡng như thế? Anh nhìn nữ đồng chí gầy yếu này đi! Anh đã làm gì vậy, xem người ta thành gia súc mà sai sử à?” ( truyện trên app T𝕪T )
Mà người đàn ông hoàn toàn không giải thích hay cãi lại, chỉ không ngừng "Ừm", "Được".
Đại khái cảm thấy thái độ của người này khá tốt, ngữ khí người phụ nữ hòa hoãn hơn một chút: "Đợi cô ấy tỉnh lại thì có thể đi, cho cô ấy ăn đồ ngon, bổ một chút.”
Nam nhân: "Vâng.”
Giọng nói kia trầm thấp nặng nề. Kiều Vi lập tức nghe ra là giọng của Nghiêm Lỗi, chồng của nguyên chủ Kiều Vi Vi.
Cô tiếp thu ký ức của Kiều Vi Vi, thậm chí là tình cảm, trong lúc nhất thời cô phát sinh cảm giác chán ghét với giọng nói này. May mà cảm giác chán ghét từ kiều Vi Vi rất nhanh liền biến mất, Kiều Vi khống chế tâm trạng và cảm xúc của mình.
Cô cảm thấy Nghiêm Lỗi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng ít nhất cô sẽ không ghét anh, bởi vì dù sao cô cũng không phải Kiều Vi Vi.
Kiều Vi suy yếu nằm ở trên giường, sửa sang lại tin tức trong đầu, cô biết từ đây về sau mình phải tiếp tục sống với thân phận Kiều Vi Vi.
Mà nguyên chủ Kiều Vi Vi muốn ly hôn với nam chính, thật quá ngây thơ.
Vốn là vì không chịu được gian khổ khi làm công nhân mới chọn hôn nhân như một lối thoát.
Cha mẹ cô hiện tại đều đã mất, cũng không còn người thân nào. Quan trọng nhất là cô không có nơi làm việc.
Hiện giờ cô chỉ có một thân phận duy nhất là vợ của Nghiêm Lỗi, là gia đình của quân nhân. Nhưng nếu như rời khỏi người chồng Nghiêm Lỗi, cô hoàn toàn trở thành một cá thể không có tổ chức không có đơn vị.
Ở thời đại này, một người không tổ chức không đơn vị thì cơ bản không có cách nào sống được. Ngay cả bày hàng vỉa hè cũng không được, thời đại này chỉ cho phép người tàn tật và mẹ góa con côi, người già được bày quầy bán hàng, những người khác làm vậy đều sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi.
Có khả năng là nguyên chủ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện rời khỏi Nghiêm Lỗi rồi sẽ sống thế nào. Tình yêu thật sự khiến người ta ngu ngốc đi.
Đương nhiên cũng có thể là do tác giả muốn khiến cô ngốc đi. Dù sao cũng là bia đỡ đạn, ý nghĩa tồn tại của cô là để nữ chính trở thành “mẹ kế", nuôi nấng đứa con.
Nói thật, sống trong một cuốn tiểu thuyết thì còn gì tốt hơn việc đi theo nam chính chứ.
Không có.
Nữ chính trùng sinh trở về, nhưng thà phải làm mẹ kế cũng muốn gả cho Nghiêm Lỗi.
Với điều kiện tiên quyết là biết trước lợi ích ở tương lai, đối với Kiều Vi hay là nữ chính thì trở thành vợ của Nghiêm Lỗi đều là lựa chọn tốt nhất.
Trong lúc cô đang xuất thần thì có tiếng bước chân, tiếng mở cửa, rồi âm thanh tấm rèm cũ màu xanh bị kéo “xoạc” một tiếng.
Hoá ra trong phòng bệnh không chỉ có một mình cô, đây là phòng bốn người, hai giường trống không, còn có một lão bà đang nằm trên giường, giống như đang ngủ, nên trong phòng mới yên tĩnh như vậy.
Kiều Vi quay đầu nhìn lại, chạm phải ánh mắt của Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm cô.
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi nhìn nhau một lát, cô muốn đứng dậy.
Nghiêm Lỗi dùng tay trái kéo rèm lên, đặt hộp cơm nhôm trong tay xuống, đưa tay ra đỡ cô ngồi dậy.
Tay của anh rất lớn, khô ráo ấm áp. Kiều Vi có thể cảm nhận được sự nâng đỡ mạnh mẽ sau lưng mình. Nghiêm Lỗi lại nắm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo lên một chút, cô thoải mái ngồi thẳng dậy.
Nghiêm Lỗi đỡ cô tựa vào đầu giường. Anh kéo chiếc ghế gỗ vuông bên cạnh giường ra để ngồi xuống, không nói lời nào, mở nắp hộp rồi đưa hộp đựng cơm tới.
Bánh chẻo.
Bánh chẻo là món mà Kiều Vi hiếm khi ăn ở hậu thế, ngoại trừ dịp Tết.
Nhưng giờ phút này được nhìn thấy bánh chẻo, miệng Kiều Vi lập tức tiết nước bọt, sinh ra cảm giác thèm ăn mãnh liệt.
Cô nhìn Nghiêm Lỗi một chút.
Nghiêm Lỗi dời mắt đi, giọng nói lãnh đạm: "Bác sĩ nói em bị thiếu chất dinh dưỡng, dặn anh không được để em đói.”
Lời này của anh mang theo ý châm chọc. Bởi vì ngoại trừ chuyện chia phòng ở, đến tận bây giờ anh chưa từng bạc đãi Kiều Vi Vi ở những phương diện khác trong cuộc sống. Kết quả là Kiều Vi Vi rời khỏi anh mấy ngày liền bị đói thành suy dinh dưỡng.
Bác sĩ đã kiểm tra, cô té xỉu không có nguyên nhân nào khác mà chỉ đơn giản là suy nhược cơ thể. Kết hợp với tin tức mà bà lão cho thuê nhà nói lại, thực tế chính là bị đói đến té xỉu.
Không ai hiểu rõ chuyện của Kiều Vi Vi hơn Kiều Vi, một hộp bánh chẻo ở hậu thế không phải món gì tốt nhưng ở thời đại này được xem là thức ăn quý, chính xác là thứ mà cơ thể này cần ngay bây giờ.
Mặc dù người đàn ông ở trước mắt có vẻ lạnh lùng nhưng vừa rồi khi bị nữ bác sĩ răn dạy, anh cũng không có biện giải cho mình câu nào, lại đi mua bánh chẻo cho cô.
Căn cứ vào tin tức tiếp thu của Kiều Vi, ở thời đại này không phải tùy tiện đi ra bên ngoài là có thể mua được bánh chẻo.
Kiều Vi đưa tay tiếp nhận hộp cơm, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn.”
Nghiêm Lỗi kinh ngạc nhìn cô.
Kiều Vi mỉm cười, đặt hộp nhôm ở trên đùi, nhìn lướt qua, lại nhìn Nghiêm Lỗi một chút.
Nghiêm Lỗi không nói một lời, lại lấy một ống đồ vật đưa sang: "Cầm.”
Đũa - hộp đựng cơm và đũa đều là những vật dụng tiêu chuẩn ở thời đại này.
Đôi đũa được đựng trong một túi nhựa kín đã qua sử dụng nhiều lần, bị cuộn lại nhưng vẫn sạch sẽ.
Đại khái vì cô quan sát đôi đũa quá lâu, Nghiêm Lỗi lạnh lùng nói: “Đã rửa rồi.”
Vợ anh mắc bệnh sạch sẽ, rất khó hầu hạ, những năm này anh đã được lĩnh giáo vô số lần.
Tuy lời nói có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng người đàn ông này đã thật sự rửa đũa cho cô. Coi như đã tốt hơn 90% đàn ông chỉ biết hùng hùng hổ hổ mà không làm gì cả.
Kiều Vi cảm thấy như vậy rất tốt. Bởi vì theo quan điểm của Kiều Vi, "bệnh ưa sạch sẽ" của Kiều Vi Vi là một thói quen vệ sinh bình thường.
Mà sau này Nghiêm Lỗi là chồng của cô, là người cô muốn sống chung. Anh có thể chiếu cố thói quen vệ sinh của cô quen thuộc như vậy cũng khá tốt.
Kiều Vi mỉm cười cổ vũ anh, không keo kiệt lời tán thưởng: "Anh thật chu đáo.”
Nói xong, cô hơi nghiêng người sang một bên, đưa lưng về phía anh ăn bánh chẻo.
Hôm nay Nghiêm Lỗi cảm thấy vợ rất lạ.
Ánh mắt người đàn ông quét một vòng qua bờ vai và tấm lưng gầy, nghĩ đến khả năng bởi vì cô ngoại tình bất thành nên mới có chuyển biến này, anh bèn "hừ" một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ăn xong một hộp bánh chẻo, Kiều Vi cảm giác thân thể như được nạp năng lượng.
Loại cảm giác này quá tốt rồi.
Ở giai đoạn cuối của bệnh nan y, cô không thể ăn uống bình thường, mỗi ngày bị đau đớn tra tấn, muốn chết lại không chết được.
Giờ đây thân thể vốn bị coi là “suy yếu” trong mắt các bác sĩ và Nghiêm Lỗi đã quá khỏe mạnh đối với cô, khỏe đến mức cô muốn chạy nhảy, thậm chí là ca hát để bày tỏ sự vui sướng.
Sau khi nhìn cô ăn xong, không cần cô nói gì Nghiêm Lỗi đã tự giác cầm hộp cơm đóng lại, cất vào túi nhựa rồi nhét vào trong chiếc túi quân đội màu xanh của anh.
Thu dọn xong, anh ngước mắt, ngồi nghiêm chỉnh lại quan sát Kiều Vi: "Có về nhà không?”