"Muốn ăn nữa!" Hoa Tử ăn xong thì hô to, "Mẹ ơi! Con muốn nữa!"

Chị Dương nói: "Chờ mẹ chút."

Chị ta tiến vào phòng bếp, đảo mắt rồi đi ra: "Sao lại không có nhỉ?"

Có chút buồn bực, buổi sáng chị ta đã nhìn xem bánh nướng, hẳn là phải đủ chứ.

Vẻ mặt Lâm Tịch Tịch lo lắng.

Cô ta muốn nướng nhiều bánh hơn một chút, nhưng niên đại này không thể so với thập niên tám mươi chín mươi, gạo và bột mì đều có hạn định số lượng. Buổi sáng lúc cô ta nướng bánh, mợ đứng ngay bên cạnh nhìn, cô ta nghĩ muốn múc thêm một chén bột mì, mợ lại lớn tiếng nói: "Đủ rồi, đủ rồi."

Hại cô ta không thể làm nhiều bánh nướng hơn chút. Lấy một ít cho Nghiêm Lỗi, tất nhiên chỗ còn lại sẽ không đủ ăn. Mấy đứa trẻ choai choai vậy mà sức ăn lại ngang ngửa người trưởng thành.

Lâm Tịch Tịch vội nói: "Cậu con ăn không ít đâu."

"Cái lão khốn này!" Chị Dương mắng, "Cũng không biết chừa cho bọn nhỏ một chút."

Nghiêm Lỗi chờ ở ngã tư một lát, lại có ba người khác tới. Thời điểm xe đến, đoàn trưởng Triệu mới chạy tới muộn. Năm cán bộ đều đến đông đủ, cùng nhau bước lên một chiếc xe Jeep đi đến chỗ làm.

Vừa ngồi trên xe, Nghiêm Lỗi còn chưa kịp bắt chuyện với đoàn trưởng Triệu, đoàn trưởng Mã đã khịt khịt mũi: "Mùi gì vậy ta?"

Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Vương cũng nói: "Hình như là mùi bánh."

Ánh mắt của mọi người rơi xuống hộp cơm trong tay Nghiêm Lỗi: "Bánh gì vậy, thơm quá."

Đoàn trưởng Mã sờ bụng: "Ngửi thôi mà muốn đói bụng, tôi còn chưa có ăn cơm sáng."

Nghiêm Lỗi đưa tới: "Anh ăn đi."

Đoàn trưởng Mã vui vẻ: "Vậy anh đây không khách sáo."

Mở cái nắp ra nhìn, bánh còn cắt nhỏ thành từng miếng, cầm cũng rất thuận tiện. Anh ta cầm lên một miếng, cắn đầy một miệng: "Không tồi!"

Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Vương nhìn anh ta ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được cầm lấy một miếng: "Tôi cũng ăn miếng nhé."

Còn mời cả đoàn trưởng Triệu ăn cùng. Đoàn trưởng Triệu xua xua tay: "Tôi không ăn đâu, vừa mới ăn sáng xong."

Đoàn trưởng Mã vừa ăn vừa khen: "Tay nghề nướng bánh không tồi, ngon đấy!"

Đoàn trưởng Triệu tiếp tục xua tay: "Ăn ngon cũng ăn không vô nữa, buổi sáng tôi ăn bánh hành băm. Chừa lại cho tiểu Trương một miếng. Ai, Tiểu Nghiêm cũng chưa có ăn đâu."

Đoàn trưởng Mã nói: "Đợi chút nữa đến nhà ăn tôi mua cho Nghiêm cái bánh bột mì thật lớn!"

Nghiêm Lỗi nói: "Không cần, tôi ăn sáng rồi."

Tiểu Trương vừa lái xe vừa cười lớn: "Mấy lãnh đạo chừa cho tôi một miếng với! Cho tôi một miếng nhé! Nghe mà thèm!"

Mọi người cười ha ha.

Đoàn trưởng Mã ăn xong quệt quệt miệng, nói cảm ơn Nghiêm Lỗi: "Cảm ơn cậu."

Nghiêm Lỗi lại xua tay nói: "Đừng cảm ơn tôi, là bánh nhà anh Triệu."

Đoàn trưởng Triệu: "?"

Nghiêm Lỗi nói với đoàn trưởng Triệu: "Giúp tôi cảm ơn chị dâu, còn muốn đưa bánh cho tôi. Vừa hay sáng hôm nay vợ tôi nấu cháo và chiên trứng, tôi ăn no rồi. Thật sự không ăn nổi nữa."

Lúc nói đến "vợ tôi nấu cháo và chiên trứng", Nghiêm Lỗi thẳng lưng ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn.

Đoàn trưởng Mã cười trêu chọc: "Úi chà, mặt trời mọc từ đằng tây à?"

Mọi người đều biết chuyện tình cảm giữa Nghiêm Lỗi và vợ không tốt, là người trường kỳ ăn uống ngoài đường.

Doanh trưởng Tiết đá chân anh ta. Đoàn trưởng Mã vội vàng nói: "Nói đùa, nói đùa thôi."

Sáng hôm nay tâm tình Nghiêm Lỗi rất tốt, không thèm để ý: "Làm người đều sẽ tiến bộ, sao có thể dùng cái nhìn ban đầu mà mãi đánh giá người khác chứ."

Anh nói xong, trả hộp cơm cho đoàn trưởng Triệu: "Anh trực tiếp cầm về đi, nhớ cảm ơn chị dâu thật nhiều giúp tôi."

Đoàn trưởng Triệu là kiểu đàn ông thô kệch, Nghiêm Lỗi không cảm thấy anh ta có thể thận trọng đi bảo Lâm Tịch Tịch mang bánh cho anh ăn. Nhất định là chị Dương.

Ngay cả Kiều Vi không thường qua lại chỗ người khác cũng thừa nhận con người chị Dương tốt bụng, đáng tin. ( truyện trên app T𝕪T )

Đoàn trưởng Triệu biết sáng nay vợ mình bận bịu cỡ nào. Lại nhớ tới buổi sáng, không để mắt một chút mà Lâm Tịch Tịch đã chạy ra ngoài một chuyến. Lại nâng mắt nhìn khuôn mặt điển trai của Nghiêm Lỗi...

Người từng trải trong lòng sáng như gương.

Trách không được hôm qua vợ còn nhắc nhở anh ta, nói Tịch Tịch đã lớn, dáng dấp cũng xinh đẹp, tranh thủ thời gian giới thiệu cho con bé một đối tượng tốt, mọi người đều an tâm.

Thật sự là con gái lớn rồi không thể giữ ở nhà. Con nít tới tuổi biết mến mộ không phải chuyện gì to tát. Nhưng cũng đừng tìm người có vợ rồi chứ!

Đoàn trưởng Triệu không thể bôi xấu mặt nhà mình, chỉ đành nhận lấy hộp cơm, giả bộ chẳng hề để ý: "Cái này có gì mà phải cảm ơn, chị dâu cậu là dạng người gì cậu còn không biết sao."

Chờ anh ta về đến nhà, sẽ giáo huấn con bé chết dẫm kia!

Hôm nay Kiều Vi ra ngoài rất sớm.

Buổi sáng cô đợi Nghiêm Tương rời giường ăn sáng, sau đó hai người nắm tay ra khỏi cửa, đi thẳng đến chợ nông sản!

Tập tục thời đại này là vậy, đi mua thịt không phải cô muốn miếng nào là cắt cho cô miếng đó. Phải xem tâm trạng người bán hàng, người bán cắt cho cô miếng nào cô cũng chỉ có thể mua miếng đó.

Không mua? Không mua thì dẹp đi, đừng cản trở người xếp hàng phía sau.

Gặp được người bán hàng chịu khó cắt sẵn thịt bày ra sạp thì cô còn có thể chọn lựa một chút. Nếu không chịu khó, tự cao tự đại, khách tới mua mới cắt, vậy thì không có cách nào lựa thịt.

Mà người bán thịt ở chợ nông sản ở thị trấn chính là không chịu khó như vậy. Hôm qua Kiều Vi đã được lĩnh giáo, hôm nay vì để mua được thịt ngon, cô đặc biệt mua một miếng rất lớn.

Đội ngũ phụ nữ trung niên phía sau không vui: "Sao một mình cô lại mua nhiều như thế."

Lượng thịt mỗi ngày có hạn, người trước mua nhiều, người sau có khả năng không mua được.

Người bán hàng không chịu khó lại còn đổ dầu vào lửa, cười ha hả: "Nhà người ta nhiều phiếu thịt mà."

Cô đưa phiếu thịt không thèm chớp mắt, vừa nhìn là biết ngay gia đình cán bộ.

Kiều Vi cười híp mắt: "Trong nhà có khách."

Cô xinh đẹp, thái độ cũng tốt, nhóm mấy cô dì cũng không nhao nhao lên nữa, đổi sang thì thầm to nhỏ.

Nhưng người xinh đẹp dễ để lại cho người ta ấn tượng sâu, có người nhận ra: "Hôm qua chính là cô, sao ngày nào cô cũng mua nhiều thịt thế?"

Má ơi, mua nhiều thịt một chút mà cũng không được. Kiều Vi nắm tay Nghiêm Tương bước nhanh lên.

Nghiêm Tương hỏi: "Mẹ ơi, trong nhà có khách tới sao?"

"Suỵt." Kiều Vi nháy mắt với Nghiêm Tương mấy cái, "Mẹ lừa mấy dì đó. Thật ra là mẹ muốn thắng mỡ lấy bã dầu."

Lấy bã dầu, chính là tóp mỡ heo, cần có thịt mỡ nhiều một chút. Nhưng bây giờ người ta chỉ thích ăn mỡ không thích ăn nạc, thịt mỡ là thứ tốt, càng quý hơn. Vậy nên muốn có nhiều thịt mỡ thì không thể không mua miếng thịt to một chút.

Mà Nghiêm Tương vốn không biết bã dầu là cái gì.

"Tóm lại là đồ ăn ngon."

"Trứng chiên cũng ngon! Con thích ăn trứng lòng đào!"

Con trai của ai thì giống người đó, ba nó cũng thích ăn trứng lòng đào.

"Bã dầu còn ngon hơn." Kiều Vi nắm tay cậu bé vung lên, "Đi, mua thức ăn thôi!"

Trên đường về nhà, cô đi ngang qua cửa hàng bán lẻ Cung Tiêu Xã, lúc đầu định đi qua luôn, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua như thấy được gì đó, bỗng nhiên Kiều Vi kéo tay Nghiêm Tương, dắt cậu vào cửa hàng bán lẻ.

"Đồng chí, đồng chí, tôi muốn mua cái kia!" Mắt Kiều Vi sáng lên.

Nghiêm Tương cũng sáng mắt: "Oa, đồ đóng hộp!"

Trên kệ hàng bày một loạt bình đào vàng ngâm đóng hộp sáng loáng.

"Sao hôm qua không thấy vậy, là tôi tới quá muộn nên bán hết rồi sao?" Cô còn hỏi.

Chợ bán thức ăn chính là đến chậm thì có muốn mua cũng không mua được một vài thứ, ví dụ như thịt và trái cây. Nếu đúng là thế thì sau này cô thực sự phải đi sớm một chút.

Người bán hàng vặn ngược lại: "Cô tưởng ngày nào cũng có bán à? Chiều hôm qua mới đến, tổng cộng chỉ có hai rương, đều chưa bày ra hết. Vừa mới bày hàng ra thì cô đã vào rồi. Vận khí của nữ đồng chí thật tốt." 

Đào vàng đóng hộp thuộc về hàng hóa xa xỉ, không phải lúc nào cũng mua được, đều là nhờ vận may.

Sau khi hiểu rõ, Kiều Vi hỏi: "Tôi mua hết một rương được không?"

Người bán hàng cười ha ha: "Cô mua hết hai rương luôn đi."

Ở hậu thế, mua cả thùng cả lốc trong siêu thị là chuyện rất bình thường, Kiều Vi tin là thật, móc túi tiền ra, người bán hàng ngây ngốc: "Cô mua thật à?"

Kiều vi cũng choáng váng: "Không phải anh mới nói sao?"

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Nữ đồng chí này thật thú vị." Người bán hàng đổ mồ hôi trán, "Cái gì cô cũng mua hết thì người khác mua cái gì? Cô không thể quá ích kỷ."

Kiều Vi thất vọng, nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Vậy thì… tôi mua mười bình được không?"

Đồ đóng hộp có hạn sử dụng lâu, nếu là đồ khó mua, Kiều Vi không thể không muốn mua nhiều hơn một chút. Con người trời sinh đều có chút bản năng tích trữ, nhất là khi sống trong hoàn cảnh vật tư thiếu thốn như thế.

Người bán hàng trừng mắt: "Một rương chỉ có mười bình!" 

Được thôi. Kiều vi nhượng bộ lần nữa: "Vậy tôi mua năm bình được không?"

Người bán hàng không nói lời nào, chỉ trừng mắt!

Kiều Vi bất đắc dĩ hỏi: "Vậy anh nói tôi biết tôi được mua bao nhiêu đi."

Người bán hàng nói: "Hết thảy có hai mươi bình, một người nhiều nhất được mua hai bình thôi, không thể nhiều hơn nữa."

Nhưng sáng sớm, cửa hàng bán lẻ căn bản không có người.

Kiều Vi cũng không phải người cứng nhắc như vậy, đôi mắt cô đảo quanh, kéo túi tiền ra, hạ thấp giọng: "Đồng chí, trong nhà tôi có có dư phiếu gạo, dùng không hết, anh nhìn xem có cần hay không......"

Người bán hàng xua xua tay: "Làm gì đấy, làm gì đấy, cô đừng bày cái bộ dạng này."

Kiều Vi chưa từ bỏ ý định: "Phiếu thịt? Phiếu vải?"

"Nhiều phiếu thật. Gia đình cán bộ à?" Người bán hàng ưỡn ngực, "Nữ đồng chí này, tôi nói cho cô biết, đừng nói với tôi chuyện này... Ơ? Ơ? Còn có phiếu công nghiệp à?"

Hôm qua Kiều Vi đi ra ngoài mua đồ lần đầu tiên, đủ loại phiếu cô đều cầm theo một chút, nghe vậy, cô lập tức lấy ra phiếu công nghiệp: "Đúng đó. Thầy thợ trong nhà anh cần mua cái gì thế?"

"Cái kia, khụ... trẻ con cần mua đôi giày cao su..." Giọng nói người bán hàng nhỏ dần, cũng không cự tuyệt nữa, "Còn thiếu một phiếu công nghiệp…"

Phiếu công nghiệp còn hiếm hơn phiếu gạo phiếu dầu. Bởi vì phiếu công nghiệp là phân phối dựa theo tiền lương, mỗi 20 đồng tiền lương mới phát một phiếu công nghiệp. Nhưng nhà muốn mua khăn mặt, khăn tay, giày dép, dù che mưa, nồi chén, ca nước, chậu đều cần phiếu công nghiệp.

Tiền lương Nghiêm Lỗi cao, phiếu công nghiệp cũng nhiều. Trong nhà lại ít nhân khẩu, một nhà chỉ có ba người, nhu cầu hàng ngày nhỏ, đương nhiên là dư phiếu công nghiệp.

Kiều Vi cười tủm tỉm đặt hai tấm phiếu công nghiệp ở trên quầy, đẩy qua: "Ngược lại là anh nhắc nhở tôi, tôi cũng cần mua một đôi giày."

Mua giày thì một phiếu là đủ rồi, cô đẩy qua hai phiếu.

Người bán hàng nhìn hai bên một chút, vươn tay che hai tấm phiếu công nghiệp kia lại, ho một tiếng, hỏi cô: ... Cô muốn mấy bình?"

...

Cứ như vậy, Kiều Vi mang theo một đôi giày cao su cùng bốn bình đào vàng ngâm đóng hộp về nhà.

Sở dĩ cô không lấy nhiều là vì lúc bỏ vào trong giỏ rau mới phát hiện chúng nó quá nặng. Là lọ thủy tinh, lại có nước ngâm. Cô còn mua đồ ăn và thịt ở chợ nông sản, căn bản không xách nổi.

Người bán hàng kia còn cố ý dặn dò cô: "Dùng đồ ăn che kín lại, đừng để người khác nhìn thấy đó."

Còn nói: "Đừng tiết lộ nha. Tự mình vụng trộm ăn trong nhà là được rồi, đừng có khoe khoang."

Vừa nói vừa lén lút nhìn trái nhìn phải, sợ lúc này lại có khách hàng khác bước vào thấy.

Thật tình, mua có cái hoa quả đóng hộp còn phải che che giấu giấu, giống như đi ăn trộm.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play