Ký túc xá nam lúc này cũng đã tắt hết đèn.
Năm người di chuyển trong bóng tối một lúc rồi nhanh chóng nằm xuống giường.
Nghiêm Liệt ở giường trên lật qua lật lại một hồi vẫn không thể thoát khỏi sự bối rối, đưa tay vỗ xuống thang, khẽ hỏi: “Nè bánh ngọt, cậu biết rõ chuyện của chị cậu không?”
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại, nghe hai người họ nói chuyện.
Thẩm Mộ Tư ngơ ngác nói: “Tôi có chị gái hồi nào?”
Qua hai giây cậu ấy mới nhận ra, nói: “À, cậu nói Phương Chước à?”
Bình thường Phương Chước lúc nào cũng một thân một mình thế thôi, nhưng tên của cô xuất hiện ở ký túc xá nam với tần suất không thấp, nhất là lúc mới chuyển trường đã dấy lên một làn sóng lớn.
Dù sao dung mạo của cô cũng hết sức xinh đẹp, khuôn mặt lại tái nhợt yếu ớt, dáng vẻ rất cần người khác bảo vệ. Vẻ ngoài yếu đuối đó đã làm giảm bớt hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ người cô, mang đến cho họ lòng can đảm dám phạm sai.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Là họ đánh giá thấp Phương Chước, cũng đánh giá quá cao chính mình. Cô gái này thật sự rất khó chơi, từ đầu đến cuối không bao giờ tỏ thái độ thoải mái dễ chịu với những bạn nam muốn tiến lên bắt chuyện.
Triệu Giai Du nhớ lại, nói: “Nghe đồn ăn nói hơi độc miệng. Lớp bên cạnh có cậu bạn tỏ tình với cậu ấy, bị cậu ấy mỉa cho tới mức suýt thì sinh ra ám ảnh tâm lý luôn.”
Nghiêm Liệt kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế được?”
Dáng vẻ đó của Phương Chước mà bị gọi là độc miệng á? Có khi cậu ấy muốn nói lời nào tổn thương người khác cũng phải cố cả buổi mới thốt ra được ấy chứ?
Cậu bạn ở gần cửa sổ nói: “Cũng không đúng. Năm ngoái tôi từng ngồi cùng bàn với cậu ấy. Thật ra con người cậu ấy không quái gở đến thế, chỉ là thờ ơ kiểu chị gái lạnh lùng cool ngầu thôi. Trước đó hai chúng tôi được chia cùng tổ trực nhật, mỗi lần tôi nhờ cậu ấy giúp thì cậu ấy đều đồng ý, dễ tính lắm.”
Lớp trưởng ngủ ở giường trong góc bổ sung một câu: “Đúng đó Lão Triệu, cậu đừng quan tâm tới lời của tên học lớp bên cạnh. Cậu ta thấy Phương Chước nghèo, còn mình thì có chút tiền nên thái độ rất khinh thường ngạo mạn, chọc Phương Chước giận nên cậu ấy mới mỉa mai cậu ta. Tôi thấy mấy đứa lớp bên cạnh đầu óc đều có vấn đề hết, lúc nào cũng đeo bám Phương Chước để thỏa mãn ɕảɷ ɠıáɕ leo lên đài cao, ɕảɷ ŧɦấყ theo đuổi được cậu ấy thì sẽ nở mày nở mặt, cũng chẳng thèm nhìn lại xem mặt mũi mình trông như thế nào, có biết nhục cái mặt không thế? Phải tôi là tôi cũng quạt cho một trận rồi.”
Nghiêm Liệt rướn người xuống dưới, dùng giọng nói hơi căng thẳng khẽ hỏi: “Ý cậu là sao?”
Lớp trưởng thở dài: “Điều kiện gia đình của Phương Chước thật sự không tốt. Có mấy lần tôi thấy cậu ấy ở nhà ăn trái với giờ cơm, mà cậu ấy ăn cũng đạm bạc lắm. Hơn nữa Phương Chước không có điện thoại, điện thoại thông minh đã lưu hành bao nhiêu năm rồi mà cậu ấy vẫn chưa có được một cái.”
Trong trường học phải mặc đồng phục suốt ngày nên không dễ dàng nhìn ra sự chênh lệch giàu nghèo. Hơn nữa Phương Chước mới chuyển trường đến một năm nên quan hệ không thân thiết với bọn họ lắm, nếu không cố tình chú ý tới cô thì sẽ không phát hiện được nhiều.
Mọi người đều loáng thoáng biết được hoàn cảnh gia đình Phương Chước không tốt lắm bởi vì cô sống rất gò bó, giày cô mang hoặc đồ dùng hằng ngày đều là hàng giá rẻ, không cũ không mới.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô không tốt đến mức nào thì bọn họ chưa tìm hiểu tường tận.
Giọng nói Nghiêm Liệt rét run, trong đêm tối nghe hơi khiếp người: “Tôi hỏi là thằng kia có ý gì?”
Cậu đang muốn làm rõ từ ‘khinh thường ngạo mạn’ này có hàm nghĩa gì, Thẩm Mộ Tư suy nghĩ một hồi lâu, sau đấy đột nhiên nói ra một câu chấn động: “Tôi lén nói với các cậu thôi nhé, các cậu đừng nói với người ngoài, ra khỏi ký túc xá này là tôi không nhận đâu. Thật ra đợt trước được nghỉ, tôi gặp Phương Chước làm việc chui ở bên ngoài. Cậu ấy ngồi ăn cơm hộp trong một ngõ nhỏ, mệt đến nỗi tay run cả lên. Người nhà cậu ấy hình như đã mặc kệ cậu ấy luôn rồi. Năm ngoái cả lớp liên hoan văn nghệ, lớp trưởng, cậu nói muốn mua đồng phục trắng cho thống nhất đấy còn nhớ không? Hơn một trăm tệ kia Phương Chước phải ra ngoài làm việc vặt mới kiếm được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mọi người đều im lặng.
Một lát sau họ cùng nhau bùng nổ.
Lớp trưởng kích động nói: “Đệt, sao trước đó cậu không nói!”
“Tôi có nói mà!” Thẩm Mộ Tư ấm ức nói: “Lúc cậu đề nghị là tôi đã ngắt lời luôn rồi! Tôi nói không cần thiết! Nhưng rồi cậu phê bình tôi! Cậu nói đó là lần cuối chúng ta cùng lên sân khấu diễn liên hoan, phải có ɕảɷ ɠıáɕ vinh dự tập thể! Các cậu cũng phụ họa theo luôn! Mà tôi cũng đâu thể nói Phương Chước không có tiền trước mặt mọi người được? Lòng tự trọng của cậu ấy lớn như vậy, tôi còn cách nào đâu chứ!”
Lớp trưởng hoảng hốt nói: “Vậy mà tôi lại không biết. Sao cậu ấy không xin trợ cấp học sinh gia cảnh khó khăn chứ?”
Triệu Giai Du cũng kích động theo: “Thảo nào tôi ɕảɷ ŧɦấყ cậu ấy càng ngày càng nghèo.”
Nghiêm Liệt: “Suỵt…”
Mọi người cùng nhau hít sâu một hơi, ép giọng nói sắp ra vào cổ họng, tránh để quản lý ký túc xá nghe được.
Sau khi yên tĩnh qua đi, Triệu Giai Du nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy cậu ấy quá xinh luôn, hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của tôi. Tôi thích kiểu con gái như vậy, các cậu biết không?”
Chủ đề đang tiến hành bỗng nhiên ngừng lại. Bốn con cẩu độc thân trong ký túc xá không muốn để ý đến cậu ấy nữa.
Triệu Giai Du vẫn tự mình say mê nói: “Các cậu nghĩ xem, nếu như tôi kiên trì đưa bữa sáng cho cậu ấy mỗi ngày, để cậu ấy cảm nhận được sự ấm áp của xã hội thì cậu ấy có cảm động mà yêu tôi không?”
“À há.” Lớp trưởng cười nhạo: “Năm mươi phần trăm những con cẩu lớp bên cạnh cũng nghĩ thế.”
Triệu Giai Du tức tối nói: “Vậy chắc chắn tôi đơn thuần hơn bọn nó, tôi nghiêm túc mà! Cậu so sánh tôi với bọn nó là đang làm nhục tôi đấy!”
Thẩm Mộ Tư thong thả nói: “Trước tiên vì yêu sớm nên cậu sẽ bị giáo viên chủ nhiệm đưa tới văn phòng, cảm nhận được sự ấm áp của cô giáo.”
Triệu Giai Du chợt ỉu xìu: “Thế thôi dẹp đi. Triết lý sống của cô giáo nghe đau não lắm.”
Tất cả mọi người đều tưởng đề tài này đã kết thúc, nào ngờ cái tên Triệu Giai Du kia vẫn không chịu buông tha, ở bên kia lẩm bẩm mấy lời nói nhảm chẳng cần mặt mũi: “Dù sao tôi cũng đẹp trai vậy cơ mà, là một thanh niên vừa có thành tích tốt lại gọn gàng sạch sẽ, chắc chắn là đối tượng được chủ nhiệm lớp canh giữ nghiêm ngặt. Tôi chỉ cần hí hoáy tí thôi là cô giáo sẽ căng thẳng ngay…”
Thẩm Mộ Tư lẳng lặng xuống giường, leo lên chỗ Triệu Giai Du rồi ấn mạnh gối đầu lên mặt cậu ấy.
“Ngậm mõm vào!” Thẩm Mộ Tư điên tiết nói: “Ở đâu ra cái kiểu nửa đêm nửa hôm rồi còn làm người ta phát tởm thế hả!”
Hai người cấu véo một hồi tiêu hao sức lực, cuối cùng cũng an phận nghỉ ngơi.
Đêm đó mọi người ngủ cũng không yên lắm, giấc mơ bị quấy rầy bởi một số chuyện lộn xộn.
Buổi sáng hôm sau Nghiêm Liệt và Triệu Giai Du dậy khá sớm, hai người đến nhà ăn ăn sáng, tiện đường mua mấy suất mang về cho mấy tên quỷ lười trong ký túc xá.
Hai người vừa xếp hàng xong đã thấy bóng dáng Phương Chước giữa biển người mênh mông.
Không biết có phải do hôm qua vừa thảo luận vấn đề này hay không, bây giờ ánh mắt Triệu Giai Du nhìn Phương Chước tự dưng có thêm lớp filter điềm đạm đáng yêu cơ khổ không nơi nương tựa. Nhìn thấy có thằng oắt chướng mắt tới gần Phương Chước, lửa giận trong lòng cậu ấy chợt bùng lên, khịt mũi mạnh một cái.
Cậu ấy vịn vai Nghiêm Liệt, chỉ về phía trước đầy tức tối: “Đi thôi, tới làm anh hùng cứu mỹ nhân nào!”
Hai người vừa bước đến sau lưng Phương Chước thì đã thấy tên mặt dày Bạch Lộ Phi đang nói gì đó với vẻ rất ghê tởm: “Sao cậu lại trả tiền cho tôi? Tự tôi muốn mua đồ mà. Cậu đừng hiểu lầm đấy nhé, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.”
Phương Chước liếc xéo cậu ta một cái, ánh mắt kia người ngoài nhìn vào cũng biết tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn, cô hỏi: “Rồi sao nữa?”
Bạch Lộ Phi cười nói: “Thì thể hiện chút tình thương mến thương của bạn học cùng lớp với nhau chứ sao.”
Triệu Giai Du làm biểu cảm buồn nôn, sợ Phương Chước không biết từ chối sự quấy rối của người khác, cậu ấy đang định nói thì Phương Chước đã đặt cái bát inox trong tay xuống, hết kiên nhẫn nói: “Tôi thấy cậu không thiếu tình thương, cậu thiếu cỏ trên mộ thì có.”
Bạch Lộ Phi: “…”
Phương Chước giơ chiếc đũa trong tay lên nói: “Nể tình cậu ăn lương thực của tổ quốc nhiều năm như thế, dù sao cũng là lao động dự bị, thật ra tôi không ngại cắm thêm một cây cỏ lên đỉnh mộ cậu đâu.”
Triệu Giai Du: “…”
Phương Chước cười mỉa nói: “Cần không?”
Nghiêm Liệt: “…”
Yết hầu Nghiêm Liệt cuộn một vòng, cậu sợ run cả người, cười nói nhỏ bên tai người anh em của mình: “Giờ cậu còn muốn đưa bữa sáng làm cậu ấy cảm động nữa không?”
Triệu Giai Du chậm rãi lắc đầu, nghĩ lại mong muốn không biết tốt xấu kia của mình mà hãi cả hồn, khiêm tốn nói: “Tôi sợ đỉnh đầu mình sẽ trở thành lư hương được cậu ấy dùng để cung phụng mất.”
Sắc mặt Bạch Lộ Phi xanh trắng lẫn lộn, thay đổi mấy lần.
Tay Phương Chước nắm lấy mép bát, ánh mắt vô cảm nhìn đối phương, nếu Bạch Lộ Phi tiến thêm một bước, chắc chắn cô sẽ không chút do dự hất thẳng bát cháo vào mặt cậu ta.
Chưa đợi tia lửa lóe lên thì Nghiêm Liệt đã sán tới ngồi chặn giữa hai người.
Ánh mắt Phương Chước nhìn xuống, rơi lên người Nghiêm Liệt, cô nhíu mày.
Một tay Nghiêm Liệt chống cằm, nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Tóc thiếu niên hơi xoăn, lông mày cong lên mang theo ý cười, hướng về phía cửa sáng sủa, đôi mắt trong veo như tỏa sáng, nụ cười xán lạn đầy sức cuốn hút, ánh mắt hướng về phía trước, ra hiệu nhìn về một hướng nào đó.
Phương Chước nhìn chằm chằm vào mặt cậu một lúc, thả lỏng những ngón tay bị nắm chặt đến mức lộ rõ cả xương. Cô không để ý đến tên kia nữa, cúi đầu chăm chú ăn cháo.
Triệu Giai Du cản trước người Bạch Lộ Phi, cười hì hì nói: “Giáo viên đang ở đằng trước kia kìa, cậu mà tới gần nữa là tôi sẽ la lên nói cậu vô lễ đấy. Còn nữa, sau này bớt đến tìm Phương Chước đi. Mỗi lần người ta gặp cậu đều phải tìm từ mới để mắng thì mệt biết bao, đúng không?”
Bạch Lộ Phi nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp nói gì đã bị Triệu Giai Du thẳng thừng đẩy đi chỗ khác.
Sau khi Bạch Lộ Phi đi khỏi, Nghiêm Liệt cũng cầm bữa sáng đi. Phương Chước ăn xong dọn dẹp bàn rồi từ từ trở về phòng học.
Sau buổi thể dục giữa giờ buổi sáng, học sinh ồn ào đi khỏi sân tập, Nghiêm Liệt bị Thẩm Mộ Tư kéo đi về hướng siêu thị.
Người bên trong siêu thị nhốn nháo, Nghiêm Liệt không thích chen chúc nên đứng đợi ở bên ngoài.
Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đã lâu không được lau, giờ đã phủ đầy những vết bẩn màu xám. Nghiêm Liệt cao lớn, đứng ở đâu cũng dễ thấy, cậu tìm một vị trí râm mát, vừa quay lại thì thấy Phương Chước đang đứng trước kệ hàng qua cửa sổ kính lốm đốm.
Người kia đang khom lưng tìm kiếm gì đấy trên kệ hàng rực rỡ muôn màu, một lát sau cô cầm lấy một đôi giày, xác nhận giá cả xong mới khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi trả đồ về.
Nghiêm Liệt thấy thế thì khẽ mỉm cười. Chờ đến khi cậu quay lại phòng học thì Phương Chước đã ở đấy.
Cậu hồn nhiên kéo ghế ngồi xuống, tiện tay lật sách trên bàn, phát hiện trong sách kẹp tờ tiền năm mươi đồng.
“Wow.” Cậu ngạc nhiên cất tiền vào, rồi lại lấy hai miếng bánh gato dâu ở góc bàn, cười nhẹ nói: “Sao Thần Tài biết tôi thích ăn bánh gato nhỏ thế?”
Lúc đầu Phương Chước không muốn để ý tới cậu, nhưng nghe tới câu này thì lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn, trùng hợp chạm phải ánh mắt của Nghiêm Liệt.
Cậu đưa tay lên ra hiệu, hào phóng cười nói: “Cảm ơn nhé.”
Phương Chước khẽ ừ một tiếng.
… Trai thẳng.
Phương Chước cúi đầu suy nghĩ.
Nếu thế thì mấy đứa như Bạch Lộ Phi bị tính là kim loại nặng à? Có độc.