Trường trung học A có tiết học vào chiều chủ nhật, học sinh lớp mười hai phải đến tự học sớm.

Nghiêm Liệt ăn bữa sáng xong là đến trường học, treo túi ở bên cạnh bàn, cứ nhăm nhăm chỉ chờ Phương Chước xuất hiện.

Cậu không biết sự tò mò của mình từ đâu ra, cũng không hiểu sao lại chú ý đến người bạn cùng bàn mới này như vậy.

Cuối cùng đến khoảng một giờ chiều, lớp tự học đã bắt đầu được hai mươi phút thì Phương Chước mới thong thả đến.

Cô cẩn thận đẩy cửa sau ra rồi rón rén đi vào. Lúc cô đến gần mang theo khí lạnh trên người, cô lẳng lặng bỏ ba lô xuống, cầm lấy một cái áo khoác khác bên cạnh bàn và một chiếc bàn chải nhỏ rồi lại bước ra ngoài. Động tác của Phương Chước nhanh đến mức Nghiêm Liệt còn không có cơ hội để lên tiếng chào hỏi cô.

Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm cô từ đầu đến cuối, nhìn cô còn mặc nguyên bộ quần áo từ ngày hôm qua, trên giày dính bùn đất, vải vóc nửa khô nửa ướt. Có thể đoán được chắc là tối qua cô không về nhà.

Nhu cầu đi vệ sinh mãnh liệt thế này cơ mà.

Nghiêm Liệt bỏ quyển sách bài tập trong tay xuống, tiện tay mò mẫm tìm túi khăn giấy rồi cũng đi ra ngoài theo.

Cô không ở trong nhà vệ sinh. Nghiêm Liệt men theo tiếng nước chảy để đi về phía phòng chứa đồ ở bên cạnh, phát hiện Phương Chước ngồi xổm bên cạnh rãnh nhỏ mà bình thường bọn họ dùng để giặt giẻ lau nhà, đang vùi đầu đánh giày.

Chiều cao của bồn rửa không vừa phải, Phương Chước đi chân trần ngồi xổm trên sàn, lưng cong lên, tư thế có vẻ không thoải mái.

Đôi giày vải kia cũng vậy, đã bị phai màu rồi, chất lượng cũng chẳng tốt, mũi giày còn bị hở keo. Bị cô kỳ cọ bạo lực như vậy, không biết còn có thể kéo dài được bao nhiêu lâu nữa.

Nghiêm Liệt thầm nghĩ, sao lại vậy chứ?

Sao trông cô cứ như rau cải chíp, đâu đâu cũng thấy thê thảm vậy?

Vất vả lắm Phương Chước mới giặt sạch được vết bẩn ở trên giày, lật ngược giày lên rồi vắt khô. Sau đấy cô đứng lên duỗi lưng một lát, chuẩn bị chà vết bùn trên áo khoác đồng phục luôn một thể.

Do bề mặt của mặt nước đọng phản chiếu ánh sáng nên lúc Phương Chước đi về không cẩn thận giẫm vào một vũng nước. Nước ở trong đó bắn ngược lên, dính một phần trên áo khoác của cô.

Cô cứ ɕảɷ ŧɦấყ mùi nước kia rất hôi, thế là dấp nước vào xà phòng, bôi một lượt lên tất cả những chỗ dính bùn.

Tiết học đầu tiên sắp kết thúc, Phương Chước muốn tranh thủ thời gian để xử lý sạch sẽ những thứ phiền phức này trước khi hết tiết học.

Một tiếng gõ cửa nặng nề đột ngột vang lên, tiếng gõ vang liên tiếp mấy lần không ngừng, lúc này mới khiến cô chắc chắn là đối phương đang chào hỏi mình.

Cô quay mắt sang nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một đôi giày thể thao màu trắng bình thường. Một bàn tay trắng nõn đặt đôi giày xuống đất, đẩy nó về phía trước. Sau đó một bóng người xuất hiện từ phía sau bức tường, ngồi xổm trên mặt đất mà vẫy tay với cô.

Mái tóc màu hạt dẻ nhạt của người đó bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống hơi nhạt màu, nhưng nụ cười của cậu lại rất đẹp. Nghiêm Liệt nói: “Cậu không đi vừa thì đến siêu thị mà đổi.” Nói xong cậu cũng ung dung rời đi luôn.

Lại là cậu.

Phương Chước cụp mắt xuống.

Bọn họ thân lắm chắc?

Phương Chước vò sạch quần áo rồi rửa chân mới xỏ giày vào.

Kích thước khá phù hợp, chỉ là đế giày hơi cứng.

Cô xách đồ trở về phòng học, đặt giày lên kệ phía sau và khoác quần áo lên trên lưng ghế. Dù sao Phương Chước cũng ngồi ở hàng cuối cùng, không gây ảnh hưởng đến người khác.

Thẩm Mộ Tư ở hàng đầu quay đầu lại, gập đốt ngón tay gõ lên bàn Nghiêm Liệt, hỏi: “Nè anh Liệt, anh viết bài thi tiếng Anh chưa? Cho thằng em mượn chép với nào.”

Nghiêm Liệt không ngẩng đầu lên mà tập trung vào trò chơi trong tay, nói: “Tôi cho mượn rồi, cậu tự tìm đi.”

Đúng lúc này Phương Chước đi lấy nước đã quay lại, ngồi vào chỗ. Nghiêm Liệt nhướng mắt lên, nói: “Cậu hỏi thử Phương Chước xem, kiểu gì cậu ấy cũng viết rồi.”

Thẩm Mộ Tư đang chuẩn bị quay lại thì nghe cậu nói vậy, thế là chỉ đành đổi hướng xoay người nhìn về phía Phương Chước.

Phương Chước im lặng một lát, uống một ngụm nước rồi khó hiểu hỏi: “Cậu định chép của tôi á?”

“Thì…” Thẩm Mộ Tư không thân quen với cô, cố chịu áp lực nói: “Cho tôi mượn chép nhé?”

Phương Chước: “Cậu biết lần trước tôi thi Tiếng Anh được bao nhiêu điểm không?”

Giọng điệu của cô kiêu ngạo hống hách đúng kiểu “Mày biết bố mày là ai không?”, làm Thẩm Mộ Tư sửng sốt mất một thoáng rồi mới nghiêm túc hỏi: “Bao nhiêu cơ?”

Cậu ấy nhớ rõ các bạn có thành tích xếp top đầu của các môn học. Toán học và Vật lý của Phương Chước rất tốt, nhưng hình như tiếng Anh không có ɕảɷ ɠıáɕ tồn tại gì mấy nhỉ?

Phương Chước hờ hững nói: “72.”

Hai người: “…”

“Hóa ra người lần trước suýt soát vạch tiêu chuẩn là cậu à? Tôi còn tưởng thằng Thạch Đầu cơ, nên cũng không buồn hỏi.” Trầm Mộ Tư nhỏ giọng nói thầm một câu, nói xong lại vội vàng nhìn lén vẻ mặt của Phương Chước, chỉ sợ làm cô không vui.

Nhưng Phương Chước chỉ bình tĩnh gật đầu rồi thẳng thắn nói: “Tiếng Anh tôi không giỏi lắm.”

Nghiêm Liệt bật cười, đặt điện thoại di động xuống không chơi nữa rồi nói: “Chờ đó.”

Cậu đi một vòng quanh lớp, nhanh chóng tìm thấy bài kiểm tra đang lạc đẩu tận đâu của mình.

Thẩm Mộ Tư vui mừng, giơ cao tay chuẩn bị nhận lấy, còn nịnh nọt nói: “Cảm ơn Liệt Liệt nhó!”

Không ngờ Nghiêm Liệt lại giơ cánh tay lên cao né cậu ấy, ném bài kiểm tra lên bàn Phương Chước, hào phóng nói: “Cậu xem đi. Chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

Nụ cười của Thẩm Mộ Tư cứng ngắc lại. Cậu ấy quay sang nhìn Nghiêm Liệt muốn kháng nghị, nhưng người ta lại không để ý đến mình, đành phải nhìn Phương Chước. Thấy cô đang giở vở của mình ra, cậu ấy úp mở nói: “Ờm… chị Phương Chước, chị không nên chép bài đâu. Thành tích của chị mà, chị vẫn nên tự làm thì hơn.”

Thẩm Mộ Tư đi học sớm nên nhỏ hơn bạn cùng lớp một hai tuổi, dáng người cũng không cao, dáng vẻ còn ngây ngô. Nhưng tiếng “Chị” này của cậu ấy hoàn toàn được gọi lên theo bản năng sinh tồn.

Nghiêm Liệt cầm quyển sách đập vào đầu cậu ấy, nói: “Cậu quản được cậu ấy à?”

Thật ra Phương Chước đã làm xong bài rồi, cô chỉ nhanh chóng đối chiếu đáp án các câu hỏi trắc nghiệm một chút rồi đưa bài kiểm tra cho Thẩm Mộ Tư.

Đồng chí nhỏ vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn…” Lúc nói đến cuối câu, cậu ấy nhìn thoáng qua gương mặt không có biểu cảm gì của Phương Chước rồi tự động bổ sung thêm mấy chữ: “Chị Phương Chước nhé.”

Em trai của Phương Chước không hề khách sáo như Thẩm Mộ Tư, chỉ là cô không hiểu sao cậu ấy nhìn thấy cô lại cứ như chuột thấy mèo, nhưng tóm lại là vẫn dễ mến hơn em trai cô nhiều. Thế là cô “ừ” một tiếng ngắn gọn, xem như khen ngợi cậu ấy.

Thẩm Mộ Tư ngơ ngác không hiểu nổi, yên lặng quay người lại.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, đám học sinh túm năm tụm ba giải tán. Phương Chước thu dọn bàn rồi một mình trở về ký túc xá.

Khi các bạn cùng phòng khác quay về thì cô đang ngồi xổm ở ban công nhỏ giặt quần áo.

Mấy cô gái ngồi ở mép giường tám chuyện vài câu rồi xếp hàng đi tắm.

Ngọn đèn nhỏ màu cam trên ban công bật sáng, thu hút không ít bọn muỗi.

Cô gái đầu tiên tắm rửa xong mang cái ghế nhỏ đến ngồi đối diện với Phương Chước. Cô ấy vừa làm ướt quần áo vừa xoa xà phòng rồi bắt đầu công cuộc đuổi muỗi.

Nhìn thấy quần áo Phương Chước để trong chậu, cô ấy không nhịn được nói: “Phương Chước, cậu không nhất thiết phải chăm chỉ giặt quần áo như thế đâu, giống như áo khoác đồng phục ấy, Tiểu Hi một tuần mới giặt một lần kìa.”

Người bên trong đang bôi kem dưỡng, nghe cô ấy nói vậy thì lớn tiếng kêu lên: “Sao lại lấy tớ làm ví dụ thế hả! Chính cậu cũng một tuần mới giặt một lần còn gì?!”

Cô gái phá lên cười, vắt sạch quần áo trong tay rồi treo lên dây phơi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, người tới chơi đứng ngoài cửa gỗ đang mở, thò đầu nhìn vào bên trong, hỏi: “Có Phương Chước ở đây không?”

Phương Chước lau khô tay đi ra.

“Cho cậu này.” Cô gái tóc ngắn cười nói: “Bạch Lộ Phi mang takoyaki bạch tuộc và một hộp sữa bò cho cậu.”

Phương Chước cụp mắt nhìn hộp đồ ăn trước mặt, còn chưa mở miệng thì cô gái đối diện lại nói thêm một câu: “Cậu ta nói nếu cậu không muốn thì có thể tự mang đi vứt.”

Phương Chước cau mày. Hai ngày qua cô đã ɕảɷ ŧɦấყ mệt mỏi lắm rồi, nhất là phải đối phó với thứ chuyện nhàm chán này. Mà thái độ vô tư thản nhiên của đối phương lại làm cô vô cùng không vui. Phương Chước nhận lấy hộp đồ ăn, hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Cô gái đang định rời đi lại quay đầu lại: “Hả?”

Phương Chước lấy ra mười đồng từ trong túi, sau đó bình tĩnh nhét vào trong tay cô gái. Giọng nói của cô không lên xuống nhiều, nhưng bất cứ ai nghe đều nhận ra được cô không vui: “Cậu nói với cậu ta sau này đừng tặng đồ tới ký túc xá của chúng tôi nữa, nếu không tôi sẽ nghi ngờ cậu ta là quản lý quầy ăn vặt đường phố đấy. Cậu cũng đừng mang giúp cậu ta làm gì, chúng ta cũng có quen thân gì với nhau đâu.”

Cô gái tóc ngắn còn chưa kịp hoàn hồn thì Phương Chước đã đóng cửa lại.

Cô tiện tay đặt đồ lên bàn rồi ngồi ủ rũ tựa vào đầu giường, sau đó chép lại tờ giấy ghi trên đầu giường, lơ đãng liếc nhìn mấy lần.

Ngụy Hy nhìn dáng người bị bóng tối bao phủ kia, hỏi: “Phương Chước, cậu ăn cái đó không?”

Phương Chước lắc đầu.

Ngụy Hy nói: “Thế cậu bán cho tớ đi, đúng lúc tớ đang đói.”

Phương Chước nói: “Không cần đâu, cậu cứ ăn đi.”

Ngụy Hy cầm tiền đi tới, cười nói: “Nếu cậu không lấy tiền thì để tớ đổi đồ ăn vặt hoặc hoa quả gì đấy với cậu nhé?”

Phương Chước do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận tiền.

Thật ra Ngụy Hy đã đánh răng xong rồi, dùng xiên ăn hai viên, còn lại chia cho các bạn cùng phòng khác một ít để giải quyết hết đống takoyaki.

Không lâu sau ký túc xá tập thể cúp điện, mọi người lại rửa mặt thêm lần nữa rồi leo lên giường.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi cá ngừ bào Katsuobushi trộn lẫn với mùi hương của nước chấm, Ngụy Hy không nhịn được mà mắng một câu:

“Sao đám con trai lớp bên cạnh lại ảo tưởng sức mạnh thế nhỉ? Đã lên lớp mười hai cả rồi mà thành tích còn chẳng ra đâu và đâu, ai mà thèm yêu bọn họ chứ? Không có chút tự giác nào hay sao ấy?”

“Đây không phải là vấn đề thành tích, chủ yếu là vì trẻ trâu, không có ai quản lý bọn họ.”

Phương Chước gối lên tay mình, không lên tiếng.

“May mà con trai lớp chúng mình đều tương đối bình thường.”

“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, lớp chúng mình có Nghiêm Liệt có thể trấn áp, còn bên bọn họ chỉ thích gây chuyện ầm ĩ thôi.”

Phương Chước nghe được cái tên này thì mí mắt nhảy lên.

“Anh Liệt tốt là cái chắc rồi, nên mới bị bọn nó ghét chứ, chẳng qua tính cậu ấy hơi thẳng quá thôi.”

Ngụy Hy cười nói: “Cậu sai rồi. Trai thẳng như thế đều khiến con gái mê như điếu đổ ấy, nên mới làm tụi kia không ưa.”

“À đúng rồi Phương Chước, lần sau cậu ta còn làm phiền cậu thì cậu cứ nói là mình thích Nghiêm Liệt luôn đi. Anh Liệt độc thân có thể dùng làm lá chắn lâu dài, cậu ấy không ngại đâu.”

Phương Chước xoay người, nghi ngờ hỏi: “Trai thẳng á?”

Ngụy Hy nói: “Đúng rồi, Nghiêm Liệt đúng chuẩn trai thẳng luôn còn gì. Không chu đáo, không cẩn thận, không hiểu nhu cầu của con gái tẹo nào. Nghiêm Liệt không thể nói chuyện sâu sắc với con gái mà cứ nói mấy chuyện le ve thôi. Nếu không thì cậu ấy có người yêu từ lâu rồi.”

Phương Chước suy nghĩ.

Người như cậu ấy mà cũng bị gọi là trai thẳng sao?

Tiêu chuẩn khắt khe quá đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play