Ban ngày Phương Chước gần như ngủ cả một ngày, nên lúc này không hề thấy buồn ngủ.
Cô cũng không biết tại sao mình có thể ngủ lâu như vậy. Có lẽ là thần kinh căng thẳng quá lâu, nên ngay trong giây phút được thả lỏng, toàn bộ sự mệt mỏi và áp lực quá độ bắt đầu giải phóng, khiến cô chìm mình trong giấc mơ thật sâu. Sau khi tỉnh lại thế giới lại trở nên tươi sáng.
Cô ɕảɷ ŧɦấყ trạng thái hiện tại rất tốt, thế là đóng chặt cửa sổ, bật đèn lên, lấy sách tiếng anh trong ba lô ra học thuộc từ mới.
Sáng hôm sau, cô đưa cuốn sổ cho Diệp Vân Trình.
Cô gõ cánh cửa đang mở, đưa đồ qua rồi hỏi: “Cần cháu đọc cho cậu nghe không?”
Diệp Vân Trình hơi thất thần nhìn bìa một lúc, sau đó ôm nó vào lòng, nói: “Không cần đâu, để tự cậu đọc.”
Ông đặt quyển sách lên giữa bàn, thuận thế ngồi xuống, nhưng lại không mở ra, mà vô cùng ôn hòa nhìn chăm chú cây xanh bên ngoài cửa sổ.
“Thật ra chị ấy đã buông bỏ từ lâu rồi, lần đó về chị ấy tỏ ra rất bình tĩnh, tuy trông hơi tiều tụy nhưng tinh thần rất tích cực. Cậu tưởng chị ấy sẽ ở lại, bèn kéo chị ấy tới phòng của mình, muốn nói với chị ấy là thực ra cả nhà vẫn luôn đợi chị ấy, vẫn luôn là người một nhà. Nhưng chị ấy lại nói với cậu, chị ấy sắp không chịu được nữa rồi.”
Diệp Vân Trình mỉm cười: “Thực ra người không buông xuống được là chính cậu, cậu cứ ɕảɷ ŧɦấყ chị ấy không tha thứ cho cậu, chị ấy chỉ không muốn so đo thôi. Lúc rời đi chị ấy khóc rất dữ dội, còn lúc về thì chị ấy đã ở tuổi xế chiều rồi. Những lúc chị ấy ở bên cạnh cậu, luôn không có tin tức tốt lành.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play