Nghiêm Liệt nhảy lên bệ cửa sổ, ngồi ở trên đó, lấy một chiếc túi nilon màu đỏ ra, trông như bảo bối, nói: “Tiểu Mục dẫn tôi đi đến cửa hàng tạp hóa trong thôn của các cậu, có rất nhiều đồ ăn vặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ!”
Cậu mở túi đựng đầy kẹo ra, ném cho Phương Chước.
Phương Chước cười qua loa lấy lệ, nhưng chính cô cũng không chắc chắn lắm. Bây giờ cô không có tâm trạng, cho nên các cơ trên mặt cũng trở nên cứng đờ, không theo sự kiểm soát của cô nữa.
Nghiêm Liệt chăm chú nhìn cô một lúc, rồi nhảy xuống bệ cửa sổ, rất nhanh lại chạy trở lại, ngồi ở bên ngoài quay lưng về phía cô, lấy tay che lại, để thứ gì đó trước miệng rồi thổi một tiếng dài.
Âm thanh kia mang theo tia bén nhọn, lại có chút buồn bã, miễn cưỡng có thể ghép lại thành giai điệu khác nhau. Phương Chước nghe thấy tiếng liền nhìn sang.
Nghiêm Liệt xoay người, một tay đè lên bàn của cô, lắc lắc cái lá hành trong tay, nở nụ cười ranh mãnh nói: “Hái trong vườn của cậu đấy. Cậu đừng nói với ông ấy đấy.”
Phương Chước nhìn cậu với ánh mắt dần hiện lên sự thương cảm, chậm rãi nói: “Cậu có biết là ở nông thôn, rất nhiều người sử dụng phân bón tự nhiên nguyên chất để bón không?”
Cả người Nghiêm Liệt run lên ཞõ ཞàŋɠ, sau đấy lại xoay người đi, không để cho cô thấy vẻ mặt mình. Nhưng Phương Chước hoàn toàn có thể đoán được, lúc này chắc chắn trên mặt cậu đang viết đầy chữ “Trời đất sụp đổ”.
Cô lại hả hê nói thêm một câu: “Cậu biết cái gì gọi là phân bón tự nhiên nguyên chất không thế?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play