Nói xong, có vẻ cảm thấy mình đến như vậy hơi đường đột, Trang Thạc mất tự nhiên, nhưng đồng thời anh cũng mong chờ phản ứng của Lang Dương Dương.
Phản ứng đầu tiên của Lang Dương Dương là rất vui, nhưng rồi cậu lại nghĩ sao anh không báo trước mà đến đột ngột thế này.
Về cơ bản, Lang Dương Dương hơi sợ những người không có ranh giới.
Đang phân vân thì Trang Thạc giải thích: "Tôi có gọi và nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời nên tôi nghĩ cậu đang bận, nên qua trước để chờ, xin lỗi nếu cậu..."
"Không không." Lang Dương Dương vội phủ nhận.
Cậu vội phủ nhận vì không muốn Trang Thạc buồn, cũng hiểu ra từ câu nói dang dở của anh rằng, anh không phải loại người không biết ranh giới là gì.
Lang Dương Dương rút điện thoại ra xem, quả thực có tin nhắn Wechat và cuộc gọi nhỡ.
Cậu vô thức nắm tay áo chiếc áo khoác của mình nói: "Sáng nay phải làm ɓáռɦ ɷì và bánh ngọt, thế nên tôi ở trong phòng làm bánh suốt không có cơ hội xem điện thoại."
"Tôi biết mà." Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương ngước nhìn anh, Trang Thạc cúi đầu cười nhẹ: "Thường lúc làm việc tôi cũng không hay nhìn điện thoại, vì tay đầy bùn đất."
Lang Dương Dương cũng cười.
May quá, may quá, may mà anh cũng hiểu.
Hôm qua Trang Thạc chỉ đưa Lang Dương Dương đến ngõ, nên hôm nay anh đợi sẵn ở đó, Lang Dương Dương nhẹ nhàng vuốt lại chiếc áo khoác rộng thùng thình của mình: "Vậy hôm nay làm phiền anh rồi."
Hôm qua cậu còn chưa rõ thái độ của Trang Thạc.
Bây giờ Lang Dương Dương hiểu rồi.
Về sự chủ động của Trang Thạc, trong lòng cậu rất vui vì bản thân không biết phải chủ động tiến tới như thế nào.
Độ bị động của Lang Dương Dương trong tình cảm lên tới 100%.
Hơn nữa, một khi phát hiện đối phương do dự, lùi bước, cậu sẽ quay đầu chạy mất dép ngay lập tức.
Trang Thạc chẳng thấy phiền chút nào.
"Tôi thích sửa này sửa kia lắm, ở trang trại hay nhà cửa xung quanh hàng xóm, chỗ nào cần sửa chữa gì mọi người đều tìm tôi."
Trang Thạc vừa nói lan man vừa bày vẻ mặt lấy đó làm tự hào, Lang Dương Dương nhìn đường phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cậu không rành về những thứ này, thay bóng đèn thì được, chứ hơn thế thì cậu chịu thua.
Từ ngõ nhỏ đến nhà Lang Dương Dương phải đi bộ hơn một trăm mét, dọc đường là những bụi hoa hồng của hàng xóm leo tràn ra, cùng với mặt đất vẫn còn ẩm ướt, tạo nên không gian yên tĩnh thanh nhã.
Lang Dương Dương thấy Trang Thạc đang ngắm cảnh xung quanh.
Ngôi nhà sân vườn đã xây được hơn ba mươi năm, nhà cũng đã cũ, lúc bước vào sân Lang Dương Dương cũng vô thức nhìn ngó xung quanh xem có gì không hợp lệ không.
"Ngại quá, trong nhà chưa dọn dẹp gì nhiều, hơi bừa bộn."
Sau khi Lang Dương Dương bước vào sân, cậu dùng tay đỡ cánh cổng sắt lớn, nhường Trang Thạc bước vào.
Trang Thạc im lặng bước vào.
Đuôi mắt thoáng nhìn thấy một góc cổng sắt cong vênh lên, có vẻ như bị ai đó đá mạnh.
Sân tuy lộn xộn nhưng mặt đất rất sạch, góc sân trồng khá nhiều chậu cây, vẫn còn sống nhưng phần lớn bị cỏ dại lấn át.
Có thể thấy sân vườn từng được chăm sóc rất tốt.
Do sở thích và nghề nghiệp, não Trang Thạc đã bắt đầu suy nghĩ cách làm thế nào để sân vườn trở nên đẹp đẽ.
"Mới về được một thời gian ngắn nên chỉ dọn dẹp sơ sơ trong nhà, bếp ở đây." Lang Dương Dương đi trước chỉ đường cho Trang Thạc vào.
Căn bếp khá đơn giản ấm cúng, Lôi Công thấy người lạ thì vẫy đuôi chạy tới ngửi quanh.
Trang Thạc đứng yên, nhìn Lang Dương Dương: "Chó của cậu à?"
Lang Dương Dương: "Ừ, nó tên là Lôi Công."
Nói xong cậu vội gọi Lôi Công: "Lôi Công, qua đây!"
"Không sao, tôi không sợ chó, trên người tôi có mùi chó, để nó ngửi quen." Trang Thạc cũng nuôi chó, biết tập tính của chó con.
Lôi Công là chú chó to tám mươi ký lô, màu lông đen nhánh, thường quanh quẩn chân người ngửi tới ngửi lui khiến nhiều người rất sợ, nhưng lúc này đây khi nó vây quanh người đàn ông cao to mặc quần yếm, mang boot vàng lại trông rất hài hòa.
Ngửi hai vòng, Lôi Công xác định người này không nguy hiểm, thân thiện vẫy đuôi thè lưỡi.
"Chó ngoan." Trang Thạc rất tự nhiên đưa tay cho nó ngửi, rồi vuốt đầu nó.
Lang Dương Dương đứng bên cạnh xem cả quá trình, trong nhà chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo của bầu trời ngày mưa thấp thoáng chiếu vào, biểu cảm của Lang Dương Dương ẩn trong ánh sáng mờ mờ, lúc chớp mắt, mi dài khẽ rung động, như đang xúc động vì điều gì đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Tôi vào xem bếp trước nhé?"
"Hả?" Lang Dương Dương giật mình, ngước nhìn Trang Thạc, nở nụ cười lịch sự: "Được, ở đây."
Hai người đi vào bếp, chú chó to đen cũng lẽo đẽo theo sau.
Căn bếp của ngôi nhà cũ này rất rộng rãi, có lẽ khi xây nhà chủ trước tưởng tượng ra sau này sẽ có một gia đình đông đúc sinh hoạt.
Kết cuộc dù không như mong đợi nhưng nhà bếp rộng rãi lúc sử dụng rất thuận tiện.
Lang Dương Dương bật đèn chỉ cho anh hiện tượng bếp ga không thắp được.
Trang Thạc gật đầu: "Để tôi xem nào."
Trang Thạc thử bật bếp hai lần rồi thành thạo tắt van khóa ga chính, kiểm tra ống dẫn và các công tắc.
"Ống dẫn không có vấn đề gì, chắc là vị trí kim lửa bị lệch, năm phút là sửa xong."
Nói rồi anh quỳ xuống, lục lọi trong hộp dụng cụ mà anh mang theo.
Lang Dương Dương: "Tôi đi pha nước cho anh."
Trang Thạc đồng ý, Lang Dương Dương chạy ra pha nước, đi ngang ghế sofa thấy có hai chiếc áo khoác liền vớ lên ném vào phòng ngủ.
Ra pha nước, đứng bên máy lọc nước, cậu lại thấy trên tủ ti vi phủ một lớp bụi mỏng, lập tức cầm khăn ướt lau sạch.
Tiếp theo là bình hoa khô héo trên bàn trà, một mẩu giấy vụn không biết từ đâu rơi xuống ở góc tấm thảm.
Thật kinh khủng.
Lang Dương Dương cầm ly nước.
Thường ngày cậu cảm thấy mình khá sạch sẽ ngăn nắp mà, sao bỗng dưng nhà cửa lại thế này.
Hay vì sống một mình nên cậu vô thức bỏ qua những chi tiết nhỏ như vậy? Hay do ham chơi, hưởng thụ nên vô thức phớt lờ những điều đó?
Lang Dương Dương cúi đầu, mím môi.
"Xong rồi." Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương giật mình: "Cảm ơn anh, uống nước đi."
Trang Thạc đưa tay ra: "Đợi một lát, tay tôi đang dơ, cậu xem thử đã được chưa."
Cậu vặn nhẹ công tắc bếp ga, ngọn lửa màu xanh nhạt rung rinh bùng lên.
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Trang Thạc thu dụng cụ lại, đi đến bồn rửa tay bấm nước rửa tay.
Thật là thô ráp.
Lang Dương Dương len lén cười sau lưng anh.
Bản thân cậu thì không bao giờ bấm nước rửa tay để rửa đâu.
Rửa tay xong, Trang Thạc lau tay vào quần áo mình, cuối cùng cầm lấy ly nước từ tay Lang Dương Dương.
"Ra phòng khách ngồi chút đi." Lang Dương Dương nói.
Ban đầu cậu cảm thấy bếp nhà mình rộng rãi lắm, nhưng với chiều cao một mét chín của Trang Thạc, căn bếp bỗng trở nên chật chội.
Trang Thạc một hơi uống cạn ly nước: "Không cần đâu, tôi còn việc ở Cục Công thương phải xong trước buổi sáng nên phải đi ngay đây. Tạm biệt nhé."
"À... vậy được."
Lang Dương Dương không biết anh từ chối vì phép lịch sự hay anh thực sự bận, cậu do dự không biết có nên tiễn anh không.
Nhưng Trang Thạc đã quyết đoán bước ra cửa: "Không cần tiễn, cậu vào nghỉ đi."
Lang Dương Dương đứng trong nhà: "Được, cảm ơn anh."
Trang Thạc nhẹ gật đầu, rồi quay người rời đi.
Giống thợ sửa chữa hơn thợ sửa chữa nữa.
Sau khi Trang Thạc đi, Lang Dương Dương đứng trong sân một lúc, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.
Chẳng hạn như sửa lại trần nhà bị ẩm mốc trong phòng ngủ, hoặc tối nay có thể mạnh tay nấu hẳn ba món ăn, hoặc uống rượu xem phim gặp cảnh hài hước có thể quay sang người bên cạnh chia sẻ.
Khuôn mặt người bên cạnh mà cậu quay sang nhìn thấy chính là của Trang Thạc.
Lang Dương Dương không cảm thấy mình thích anh, chỉ là anh vừa xuất hiện trong nhà mình, lại giúp mình sửa chiếc bếp ga đã hỏng vài ngày.
Vì vậy, việc não cậu tự động thay thế bằng hình ảnh của anh trong những suy nghĩ kia là việc bình thường.
Bếp ga sửa xong nhưng cậu chưa mua đồ ăn, thế nên Lang Dương Dương ra ngoài dắt chó đi dạo rồi giải quyết cơm trưa ở ngoài.
Dắt chó đi dạo xong lại dọn dẹp nhà cửa một chút, quay qua quay lại đã hết giờ nghỉ trưa, Lang Dương Dương lên đường ra cửa tiệm, Du Du nói bên giao hàng sắp giao hàng tới rồi.
Một đường bước nhanh tới cửa tiệm.
Vừa đến cửa, bên giao hàng cũng vừa tới, là một chiếc xe tải nhỏ. Lang Dương Dương vơ vội chiếc áo khoác còn để trong cửa hàng mặc vào rồi bắt đầu bốc hàng.
Chủ yếu là mấy bao bột nặng, Lang Dương Dương và Du Du hối hả kiêng qua kiêng lại năm, sáu chuyến mới xong.
"Cảm ơn anh tài xế, vất vả rồi." Lang Dương Dương đưa anh tài xế một ly nước ép của cửa hàng.
Tài xế lái xe rời đi, áo làm việc của Lang Dương Dương cũng dính đầy bụi.
Cậu đứng trước cửa hàng duỗi cái eo sau khi trải qua một hồi cực nhọc của mình, tay vươn lên trên không thì ngước mắt nhìn thấy một người quen ở bên kia đường.
Người quen này vừa gặp sáng nay.
"Sao anh lại đến đây?" Lang Dương Dương hạ tay xuống.
Dường như đây là lần thứ hai lần cậu nói câu này trong một ngày.
Trang Thạc ngồi trên ghế lái: "Tôi đi ngang qua đây."
"Vậy à."
"Ừ."
Sau bốn câu đối thoại khô khan, dường như không còn gì để nói.
Hai người nhìn nhau qua con đường một lúc lâu.
"Vào trong ngồi chút không?"
"Tôi về trước đây."
Hai người đồng thanh nói.
Trang Thạc: "Trang trại có việc."
Lang Dương Dương: "Vậy lần sau có dịp qua ngồi chơi nhé."
"Cậu làm bánh ngọt phải không?" Trang Thạc hỏi.
Lời vừa dứt, bốn năm chiếc xe lao nhanh qua khiến Lang Dương Dương không kịp trả lời, sợ Trang Thạc phải đợi lâu.
Xe qua hết, Trang Thạc im lặng chờ đợi.
Lang Dương Dương: "Vâng, tôi làm bánh ngọt và ɓáռɦ ɷì, barista là một cô gái khác."
Trang Thạc: "Bao lâu thì các cậu giao hàng một lần?"
Lang Dương Dương không hiểu tại sao anh hỏi vậy, trả lời: "Thường một tuần một lần."
"Vậy tôi đi trước đây."
"Vâng, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Trang Thạc lái xe rời đi, Lang Dương Dương nhìn theo đuôi xe biến mất trên con đường quanh núi, tiếp tục hoàn thành động tác duỗi gân cốt chưa xong lúc nãy.
Đang duỗi lưng quay lại thì thấy có hai người dán mặt vào cửa kính.
Là Du Du và nhân viên thời vụ Hiểu Vân đang nở nụ cười hóng chuyện.
"Anh Dương, đó là ai vậy?" Du Du đẩy cửa chạy ra.
Hiểu Vân dựa cửa, chờ đợi câu trả lời.
Lang Dương Dương không định giấu giếm, nói thẳng: "Đối tượng xem mắt."
Du Du: "Là người dì hai giới thiệu cho anh à?"
"Ừ, trước đó đã gặp mặt rồi." Lang Dương Dương nói rồi đi vào trong.
Du Du đuổi theo, tinh thần tìm hiểu bừng lên: "Trông hơi dữ nhỉ, cao lớn ghê ha? Anh cảm thấy thế nào?"
Câu hỏi liên tiếp của Du Du giáng xuống đầu Lang Dương Dương, dù cậu không muốn giấu diếm nhưng cũng chẳng thích tâm sự chuyện này.
"Có khách kìa." Thấy khách vào, Lang Dương Dương nhanh chóng chuồn vào phòng làm bánh.
Hôm nay có khách đặt tiệc sinh nhật cuối tuần, cần làm một chiếc bánh lớn, cùng bánh cupcake, macaron và bánh ngàn lớp còn có một số bánh quy hình con giáp, đầu tiên phải ¢hนẩຖ ๖ị sẵn nguyên liệu đã.
Khách hàng đặt bánh là một người mẹ trẻ, đặt bánh làm sinh nhật sáu tuổi của con gái, nói là mời các bạn cùng lớp tới chơi.
Khi trao đổi với cô ấy, Lang Dương Dương có thể cảm nhận được cô ấy rất để tâm đến sinh nhật của con gái, nào là con gái thích gì, trẻ con bây giờ thích gì, nào là màu sắc bánh cần hợp với bộ váy công chúa con gái sẽ mặc trong bữa tiệc.
Lang Dương Dương rất thích những đơn đặt hàng như thế này.
Cậu ngồi trên ghế cao trong bếp, dùng bút chì vẽ phác thảo chiếc bánh lên giấy.
Cả buổi chiều gần như cậu chỉ ở trong bếp, lúc chạng vạng mới hoàn thành ý tưởng, phác thảo bánh xong, gửi cho khách xem.
Khách hàng rất hài lòng, cô ấy nói vượt quá mong đợi của mình, con gái cô cũng rất thích.
Lang Dương Dương nói cảm ơn.
Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Lang Dương Dương mới nhớ ra còn một vấn đề quan trọng chưa hỏi.
"Xin hỏi tiệc sinh nhật tổ chức ở đâu vậy? Tôi cần sắp xếp cách giao hàng."
"Xa lắm, ở trang trại Nam Khê."
"Trang trại Nam Khê?"
"Đúng rồi, cậu biết chỗ đó chứ?"
Khóe miệng Lang Dương Dương vô thức nhếch lên: "Biết chứ."