Trang trại Nam Khê, chính là trang trại của Trang Thạc.
Lang Dương Dương suy nghĩ, có nên nói với anh về chuyện mình cuối tuần sẽ giao hàng tới trang trại của anh ấy hay không.
Nói cũng bình thường, không nói cũng bình thường thôi, chỉ giao hàng tới, bày biện bàn ngọt rồi đi, cũng không ở lại tham gia tiệc.
Đang phân vân thì điện thoại reo lên.
Là tin nhắn Wechat của Trang Thạc.
Trang Thạc: [Cuối tuần trang trại có người thuê chỗ tổ chức tiệc, vừa nói chuyện xác nhận với khách, họ nói đặt bánh ngọt và món ngọt ở cửa hàng cậu.]
Lang Dương Dương: [Em cũng mới trao đổi xong với cô ấy, vừa biết thôi.]
Trang Thạc: [Thật tuyệt.]
Tuyệt? Tuyệt chỗ nào?
Dĩ nhiên Lang Dương Dương không hỏi thế, nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào.
May mắn là Trang Thạc lại nhanh chóng gửi tin nhắn tiếp theo.
Trang Thạc: [Lúc đó cậu sẽ vận chuyển thế nào?]
Lang Dương Dương: [Thuê xe nhỏ chở đi, ¢hนẩຖ ๖ị thêm túi đá.]
Trang Thạc: [Tôi đến đón cậu, trang trại có xe làm lạnh nhỏ.]
Có vẻ anh ấy không hỏi ý kiến của cậu.
Lang Dương Dương không thích lắm cách giao tiếp kiểu này.
Chưa kịp trả lời, Trang Thạc lại gửi tin nhắn tiếp:
Trang Thạc: [Ý tôi là nếu cậu cần thì tôi sẽ đón, vì từ cửa hàng cậu đến trang trại khá xa, nghe khách nói hàng nhiều.]
Vẻ lạnh lùng trong mắt Lang Dương Dương tan biến.
Có lẽ, có thể do anh ấy quen cách nói chuyện như vậy.
Lang Dương Dương trả lời: [Vậy làm phiền anh rồi.]
Đến lúc đó trả anh ấy tiền vận chuyển là được, coi như nước đổ vào ruộng người.
Trang Thạc như thường lệ trả lời không có gì.
Lang Dương Dương xem bản vẽ, lên kế hoạch nguyên liệu và dụng cụ cần dùng, khi làm xong thì đã đến giờ tan làm.
"Anh Dương, em tan làm đây, khuôn em đã nhờ mẹ em mua rồi, mai đi làm em mang qua."
Du Du dựa bên quầy nói.
Lang Dương Dương đáp: "Ừ, cảm ơn dì ấy giúp tôi, để ngày nào tôi làm bánh dừa cà rốt tặng dì."
Du Du: "Được ạ. À mà anh Dương, người hôm nay..."
"Em muốn hỏi gì?"
Lang Dương Dương biết Du Du hoàn toàn không ác ý, chỉ có chút ham tò mò thôi, lại biết điểm dừng, cũng không làm phiền ai.
Ít nhất với Lang Dương Dương thì không, Du Du tốt hơn rất nhiều so với đồng nghiệp cũ của cậu.
Du Du: "Anh cảm thấy thế nào về anh ấy?"
Lang Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ kỹ, không định lấp liếm cô, chỉ là suy nghĩ thật lòng rồi đưa ra câu trả lời: "Không biết."
"Hả?"
"Mới quen có mấy ngày thôi, nhưng cảm giác anh ấy là người khá đáng tin cậy và chu đáo."
"Chu đáo đáng tin cậy?" Du Du suýt thì thốt lên anh ấy không giống vậy chút nào.
"Ừm."
Thêm Wechat, xem Moments của mình, làm playlist các bài hát mình từng chia sẻ cho vào xe; nghe nói bếp ga hỏng liền đến sửa sáng sớm; biết hàng nhiều nên dùng xe làm lạnh của mình giúp chuyển hàng.
Lang Dương Dương mỉm cười, nhìn Du Du: "Không giống phải không?"
Du Du gật đầu nghiêm túc: "Phải!"
Lang Dương Dương thông cảm, nhìn bề ngoài thì đúng là không giống.
Xong việc, về nhà dắt chó đi dạo, tối dắt chó muộn nên không còn ai. Đi vào công viên có khoảng cỏ lớn không được chăm sóc, thả Lôi Công chạy thoải mái.
Lang Dương Dương rút điện thoại ra xem, dì gửi tin nhắn, nói ngày mai sinh nhật dì hai, bảo cậu về ăn cơm.
Lang Dương Dương đồng ý.
Dì lại hỏi cậu trò chuyện với Trang Thạc thế nào?
Lang Dương Dương cười, chắc dì đã nhịn lâu rồi, cuối cùng cũng hỏi.
Lang Dương Dương trả lời: [Rất tốt.]
Có lẽ sợ Lang Dương Dương khó chịu, dì không hỏi thêm, biết hai đứa có tiếp xúc là được rồi.
Nếu thích nhau, tới lúc cần dì sẽ ra tay.
Nghe phía Trang Thạc nói, Trang Thạc có vẻ rất thích Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương không biết chuyện này, cũng không biết phải diễn tả tình cảm của mình với Trang Thạc thế nào.
Không, chính xác hơn không phải tình cảm với Trang Thạc, mà là cảm giác "cuộc sống có thể thay đổi" này khiến Lang Dương Dương lo lắng.
Tình cảm không giống nhiệt độ lò nướng, có thể kiểm soát trong tay mình.
Dù là độc thân từ trong trứng, nhưng cậu chứng kiến khá nhiều câu chuyện tình của bạn bè xung quanh, tin đồn tình cảm trong giới càng nhiều như rơm.
Ít người đồng tính có thể yêu thương hạnh phúc.
Lang Dương Dương như một nhà sư khổ hạnh, là kẻ dị giới trong cộng đồng. Thường cảm thấy mình khập khiễng so với cộng đồng, cũng là lý do cậu không thể yêu đương.
Nhưng khi ở bên Trang Thạc, cậu lại cảm thấy trạng thái này khá bình thường.
Chỉ là...Cái loại chậm rãi, từng chút một, không vừa gặp đã hỏi chiều cao cân nặng, không hỏi mấy li mấy thương, không hỏi có ham thích…gì không.
Không bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ tình cảm.
Đối với cộng đồng đồng tính, điều này đã hiếm lắm rồi.
Hôm sau, Lang Dương Dương tan sớm, xách chiếc bánh sinh nhật làm cho dì hai rồi đón taxi đi ăn cơm tối.
Dì hai là vợ của anh họ của ông nội Lang Dương Dương, cậu xa cách gia đình nhiều năm, không liên lạc gì, thực ra rất xa lạ.
Nói đột ngột quá nên cũng không kịp mua quà, chỉ bọc một phong bao lì xì làm quà sinh nhật.
Trước kia nhà Lang Dương Dương đông đúc, lúc cậu 5, 6 tuổi vẫn cảm thấy nhà có rất nhiều anh chị em họ, không ngờ 10 mấy năm trôi qua, người thì qua đời, người thì phiêu bạt khắp nơi, bây giờ ở nhà chỉ còn vừa đủ một bàn.
Lang Dương Dương nhiều năm không liên lạc với nhà, cũng không thân với họ hàng, bước vào như bóng ma, đặt đồ xuống góc ngồi im lặng.
Dì hai thể chất khỏe mạnh, thấy Lang Dương Dương rúc góc, kéo cậu ngồi cạnh trò chuyện.
"Dương Dương đến rồi, cửa hàng gần đây kinh doanh thế nào?"
Lang Dương Dương ngồi kế bên dì, bị dì nắm tay, cười nói: "Khá tốt ạ, cũng không bận lắm."
Nói xong cậu lấy phong bao ra, chúc cô vài lời may mắn nhân dịp sinh nhật.
Thường ngày không nói chuyện gì với họ, đưa lì xì xong định đi ra một bên.
Không ngờ câu tiếp theo dì hai lại hỏi: "Người lính dì giới thiệu cho cháu thế nào rồi? Có thích không?"
"Hả?"
Lang Dương Dương thực sự bị dọa.
Dì chấp nhận cậu đồng tính và còn giúp tìm bạn trai là cậu đã cảm kích lắm rồi, nhưng bà nội cậu không thân thiết lắm mà cũng chấp nhận và quan tâm tiến triển như vậy có phải quá đáng không.
"Con biết gia đình anh ấy, người nhà đều dễ gần, lấy... ở bên nhau chắc cũng không khổ lắm."
Quan điểm nhìn nhận tình cảm của bà khác với Lang Dương Dương, bà xem xét từ môi trường gia đình trước, Lang Dương Dương cũng thấy có lý.
Ở thành phố nhỏ này, gia đình ảnh hưởng lớn tới tình cảm.
Lang Dương Dương không phản đối bàn luận về gia đình, chỉ là bây giờ mới chỉ được tầm đó thôi.
Nhưng không tiện cãi lại lòng tốt của bà, đành cười đáp: "Con biết rồi ạ, từ từ tìm hiểu xem sao."
"Phải đó, phải xem rõ tính cách đối phương, đừng nôn nóng mà cưới luôn." Dì lớn tiến đến bưng đĩa trái cây, bổ sung.
Dì hai cũng bưng đồ ăn đi theo sau dì, Lang Dương Dương và dì nhìn nhau, hiểu là dì đã thuyết phục được nhà này rồi.
Bà nội không thích ồn ào, không muốn làm lớn chuyện sinh nhật, chỉ mời người nhà quây quần ăn cơm, trên bàn cũng chỉ tán gẫu chuyện trong nhà ngoài ngõ.
Dì sắp nghỉ hưu, có bạn bè rủ dì làm ăn, mọi người đều khuyên dì cẩn thận, đừng tin người quá dễ dàng.
"À biết rồi, còn khá lâu mới nghỉ hưu mà." Dì nói.
Dì hai thường ngày vui vẻ, chăm chỉ, được mọi người yêu quý, hiếm khi khiến gia đình lo lắng. Chỉ có điểm hay tin người quá dễ dàng khiến dì thường bị lừa.
Ăn no, chị họ ra hiệu cho Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương đứng dậy theo chị ra sân, hai người ngồi trên ghế gỗ nhỏ, chị lấy bao thuốc từ túi quần, mời Lang Dương Dương một điếu.
Lang Dương Dương nhận lấy, cậu không nghiện nhưng thỉnh thoảng tâm trạng kém cũng hút.
Thuốc lá Trường Thành, vị bạc hà trần bì.
Hai người lần lượt châm lửa, chị họ gác chân vắt chéo, "Không ngờ cậu thật sự nói với dì."
Lang Dương Dương: "Giấu mãi cũng không được."
Chị họ tên Lang Nguyệt, mở khách sạn ở Trường Khê, bây giờ đã có 4, 5 khách sạn, sự nghiệp thành đạt, có một con gái nhỏ, là người thành công nhất nhà.
Cũng là người đầu tiên biết Lang Dương Dương là gay.
Lang Nguyệt phun khói thuốc: "Mấy hôm trước thấy dì hai khóc đấy."
Lang Dương Dương quay sang nhìn chị.
Lang Nguyệt: "Lo cho cậu chứ gì, sợ người ta kỳ thị cậu, sợ cậu không tìm được người phù hợp, sợ cậu không có con cái trong tuổi già."
Lang Dương Dương nhẹ gạt tàn thuốc, cúi đầu xuống.
"Anh chàng được giới thiệu kia thế nào?" Lang Nguyệt đổi đề tài, "Nghe nói là lính xuất ngũ phải không?"
Lang Dương Dương gật đầu: "Đúng là xuất ngũ rồi, mới quen vài ngày thôi, còn chưa biết thế nào."
Lang Nguyệt: "Lính chắc gì đã tốt đâu, cẩn thận đấy."
Lang Dương Dương cuối cùng cũng cười.
"Cười gì?" Lang Nguyệt không hiểu.
Trong không khí đêm xuân, Lang Dương Dương nhẹ nhàng phun khói thuốc: "Chỉ là cảm thấy mọi người đều quan tâm đến việc tìm bạn trai của em thôi."
Cũng thấy thú vị khi Lang Nguyệt nói "Lính đâu chắc gì đã tốt" trong khi mọi người đều khen Trang Thạc tốt.
Một mặt khuyên nên từ từ hiểu nhau, mặt khác lại bảo Trang Thạc tốt cả người lẫn gia đình, như thể Lang Dương Dương không chọn anh ấy sẽ là người không biết điều.
Lang Nguyệt cuối cùng cũng cười, hút được nửa điếu thì dập vào chậu hoa bên cạnh, đứng dậy nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, cảm nhận của cậu mới quan trọng nhất."
Lang Dương Dương hút chậm, còn nửa điếu, cũng không định lãng phí.
Cậu ngước nhìn Lang Nguyệt.
Lang Nguyệt dù đã bỏ nhiều tiền để dưỡng da nhưng vẻ mệt mỏi vẫn che không đi được, cô cười: "Dù sao cũng không thể sinh con, hãy tận hưởng cuộc sống đi."
Sau khi chị rời đi, Lang Dương Dương ngồi trong sân hút chậm rãi hết điếu thuốc, vô thức cũng định dập tắt vào chậu hoa, vươn tay ra đã cười lắc đầu, cầm luôn điếu thuốc Lang Nguyệt dập trước đó ném vào thùng rác dưới mái hiên.
Quay lại bàn ăn, Lang Nguyệt đang kể về cô con gái tuổi dậy thì nổi loạn khiến đầu mình toát mồ hôi, mọi người xôn xao đưa ra lời khuyên.
Lang Dương Dương xa cách gia đình nhiều năm, cũng không rành những chuyện này, ngồi im lặng cho đến khi tan tiệc.
Bà nội già rồi cần ngủ sớm nên bữa cơm tan sớm, Lang Dương Dương nhờ Lang Nguyệt chở về.
Trên đường, cậu mở điện thoại ra, hơn 20 tin nhắn chưa đọc.
Là của một đồng nghiệp cũ, cũng là một trong số ít bạn bè của Lang Dương Dương - Vương Chí Quân, anh ta lại chia tay.
Lý do chia tay là anh ta tưởng đó là tình yêu nhưng người kia lại coi anh ta là bạn tình, tim đau khổ cái giới này không có tình yêu thật sự.
Lang Dương Dương an ủi vài câu, trong lòng không có xao động.
Mỗi năm anh ta phải như thế 5, 6 lần, mỗi lần kéo dài hai tháng.
Ngay cả chó an ủi cũng chịu hết nổi cường độ đau khổ vì chia tay kiểu này.
"Dương Dương."
Lang Dương Dương cất điện thoại, quay sang nhìn Lang Nguyệt đang lái xe: "Cậu biết mình là đồng tính từ lúc nào?"
Lang Dương Dương: "Chắc tầm cấp hai, thực ra tiểu học đã có dấu hiệu rồi."
Lang Nguyệt: "Sớm vậy á?"
Lang Dương Dương: "Ừ, em chưa từng thích bạn nữ."
Thấy Lang Nguyệt nhíu mày, Lang Dương Dương hỏi chị có chuyện gì không?
Lang Nguyệt chỉ lắc đầu, không nói gì.
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Tối thứ sáu, Lang Dương Dương thức đêm ¢hนẩຖ ๖ị nguyên liệu dùng cho ngày hôm sau, làm bánh quy đến gật gù ngủ gục.
Vì xét đối tượng là trẻ nhỏ nên cậu cố gắng dùng nguyên liệu tự nhiên, đảm bảo thời hạn tươi ngon nhất có thể.
Lúc Trang Thạc đến, Lang Dương Dương vẫn còn cúi mặt gói bánh cốc giấy trong phòng nướng.
Trẻ con thích đồ đẹp đẽ, các hình dáng trang trí trên bánh cốc không được phá hỏng, phải cẩn thận gói ghém.
"Lẽ ra phải ¢hนẩຖ ๖ị hộp lớn trước." Lang Dương Dương lẩm bẩm.
"Cần tôi giúp gì không?" ( truyện trên app T𝕪T )
Lang Dương Dương ngẩng đầu lên, thấy Trang Thạc đứng ngoài cửa phòng nướng, mặc áo sơ mi kẻ và áo khoác da.
"Anh đến rồi à."
Cậu không để ý mình đang có chút bột mì dính trên mũi, khuôn mặt đỏ ửng bởi hơi nóng từ lò nướng, mặc áo choàng trắng của đầu bếp trông thật đáng yêu và dịu dàng.
Ánh mắt Trang Thạc say đắm, mặt cũng đỏ lên, cười cúi đầu xuống.
Du Du và Tĩnh Vân đứng nấp sau góc quầy bar, liếc nhìn nhau tò mò.
"Úi chà-"