Lần đầu ngồi ghế phó lái trên xe Trang Thạc, Lang Dương Dương vẫn còn hơi lúng túng. Cậu không có bằng lái xe, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng có người yêu, cơ bản chỉ sử dụng phương tiện công cộng.

Thỉnh thoảng ngồi xe của bạn bè, cậu luôn ngồi ghế sau.

Cảnh tượng có người mở cửa xe cho mình giống thế này, cậu chỉ từng thấy trong phim tình cảm mà thôi.

Mưa dần dần to hơn, Lang Dương Dương biết nếu cứ xấu hổ ngại ngùng thì cả hai sẽ ướt đẫm mất thôi, vậy nên cậu nhanh chóng ngồi vào ghế.

Nhìn Trang Thạc nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, hai người nhìn nhau qua tấm kính cửa sổ, lúng túng như những giọt mưa rơi xuống.

Trang Thạc lên xe, nhanh chóng khởi động.

"Tôi ở khu Ngân Diệp", Lang Dương Dương chủ động nói, nói xong mới nhận thấy mình nói chuyện giống như đang nói với bác tài xế vậy, bèn bổ sung thêm: "Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, làm phiền anh rồi."

Cậu thầm nghĩ đáng lẽ mình nên nói câu cảm ơn lúc xuống xe, giờ lỡ nói ra rồi, không biết đến lúc đó phải nói gì đây?

Anh ấy đưa mình về nhà, là phép lịch sự hay có ý khác?

Bối rối quá.

Trang Thạc gật đầu, ừ một tiếng.

Lang Dương Dương mím môi, hai tay vô thức nắm chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Thành phố Trường Khê được coi là thành phố du lịch, ở đây có rất nhiều phong cảnh thiên nhiên nổi tiếng, mà phải công nhận phong cảnh thiên nhiên ở đây rất đẹp.

Sau khi về Trường Khê, Lang Dương Dương thích đi dạo phố một cách vô định, cậu hay ngồi xe buýt đến công viên rừng ngoại ô để đi bộ, cũng như mỗi ngày sau tan làm cậu luôn cố tình đi qua con đường vòng quanh núi để về nhà, tất cả những điều đó đều khiến cậu cảm thấy thư thái.

Thậm chí tâm trạng khi đi dắt chó đi dạo cũng tốt hơn rất nhiều.

Cảnh vật ngoài cửa sổ không bao nhìn hoài không chán, lực chú ý của cậu đặt vào cảnh vật ven đường nên cậu không còn căng thẳng, ngồi cạnh Trang Thạc cũng không còn lúng túng nữa.

Đi được một lúc, xe dừng lại ở ngã tư lớn, Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn, đèn đỏ kéo dài tận hai phút.

Hai phút im lặng này nếu không nói gì thì thật khó chịu.

Lang Dương Dương thói quen cũ thời công sở, vô thức rút điện thoại ra giả vờ mình rất bận.

Vừa mở khóa điện thoại, Trang Thạc phanh xe, đồng thời mở miệng: "Nghe nhạc không?"

Lang Dương Dương vẫn nắm điện thoại, im lặng tắt màn hình: "Được."

Hai người liếc nhìn nhau, mỉm cười lịch sự nhưng lúng túng.

Trang Thạc chọn nhạc trên màn hình, không phải kết nối bluetooth mà là nhạc đã tải sẵn trên xe.

Thể loại old school à, Lang Dương Dương nghĩ.

Sau khi ấn nút phát, điện thoại Trang Thạc liên tục có tin nhắn Wechat, anh mở ra đọc rồi trả lời, Lang Dương Dương nhân cơ hội thả lỏng người, cậu dựa người vào ghế ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe tải lớn đi qua, xung quanh yên tĩnh hơn, lúc này Lang Dương Dương mới phát hiện bài hát Trang Thạc chọn mình từng nghe rất nhiều lần.

Liếc mắt nhìn màn hình cảm ứng.

Tên bài hát là "Sisyphus".

Đó là bài hát có đoạn dạo đầu quyến rũ, tiếng huýt sáo đặc trưng của ca sĩ, nhịp trống nhanh gọn và hợp âm guitar trong trẻo tạo nên giai điệu độc đáo, vừa rock vừa dân ca.

Bài hát này từng là bạn đồng hành của Lang Dương Dương trên tàu điện ngầm về nhà sau những đêm làm thêm muộn màng.

Đúng vậy, Lang Dương Dương gọi những bài hát đó là bạn đồng hành.

Khi cô đơn, âm nhạc là người bạn tốt nhất.

Trang Thạc vẫn đang nhắn tin, có vẻ là vấn đề công việc, lúc Lang Dương Dương liếc qua thấy anh tô tô vẽ vẽ trên báo cáo.

Nửa bài hát trôi qua, Trang Thạc đặt điện thoại xuống, khởi động xe, chạy về hướng nhà Lang Dương Dương.

Ban đầu cậu nghĩ bài hát này hẳn là trùng hợp anh cũng thích nên mới tải về.

Nhưng kỳ lạ là suốt quãng đường, mỗi bài trong danh sách đều là những bài Lang Dương Dương từng nghe, mấy lần cậu quay sang nhìn Trang Thạc, anh cũng nhìn lại, tuy không nói ra miệng nhưng khóe miệng ẩn ẩn nụ cười của Trang Thạc dường như nói lên điều gì đó.

Lắng nghe những giai điệu quen thuộc khiến Lang Dương Dương không còn căng thẳng nắm dây an toàn nữa, cậu thoải mái tận hưởng phong cảnh lướt qua ô cửa kính.

Xe dừng đầu ngõ khu phố cổ, Lang Dương Dương tháo dây an toàn.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Lang Dương Dương nói.

Lúc này bài "Rock 'n' Roll Suicide"vang lên, giọng hát mềm mại, tinh tế, giai điệu mê hoặc, làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn.

Sắc trời nhá nhem, ánh đèn đường mờ ảo, không khí se lạnh xua bớt vệt ửng hồng trên gò má cả hai.

Trang Thạc mím môi: "Không cần khách khích, là chuyện tôi nên làm."

Anh vừa nói vừa tắt nhạc, vì anh sợ tiếng nhạc lớn quá nghe không rõ Lang Dương Dương.

Lang Dương Dương cuối cùng cũng cười, nhẹ nhàng chỉ vào màn hình cảm ứng: "Hình như chúng ta thích nghe những bài giống nhau."

Trang Thạc: "Ừm."

Được rồi, chữ "ừm" này của Trang Thạc thành công dập tắt ham muốn trò chuyện vừa bừng lên của Lang Dương Dương. Cậu hơi cúi đầu xuống, định lịch sự chào tạm biệt thì Trang Thạc lại nói thêm câu nữa.

Anh nói: "Đây đều là những bài tôi thấy cậu chia sẻ trên khoảnh khắc."

Lang Dương Dương lại ngạc nhiên: "Hả?"

Trang Thạc: "Tôi thấy cậu chia sẻ trên khoảnh khắc nên mới tải về, như vậy lúc cậu ngồi xe có thể nghe."

Lang Dương Dương kinh ngạc, cậu muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói sao cho phải.

Đây là lần đầu hai người gặp mặt, trò chuyện qua Wechat chưa tới hai mươi câu, xa cách, lúng túng, không có gợn sóng gì.

Nhưng Trang Thạc cố ý vào tường nhà cậu, làm một playlist nhạc xe riêng cho cậu, điều này giống như viên đá lớn ném vào mặt hồ trong lòng Lang Dương Dương.

Bọt nước văng lên tung tóe làm mờ đôi mắt cậu.

Bởi với Lang Dương Dương, đây là sự lãng mạn tinh tế nhất.

Lang Dương Dương ngước mắt, thấy hai bàn tay thô ráp của Trang Thạc nắm vô lăng hơi lúng túng.

Trong lòng bỗng dưng thấy ngọt ngào.

Nhưng cũng rối bời.

"Lâu rồi không thấy cậu chia sẻ bài hát mới." Trang Thạc lại nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Có lẽ không chịu được sự im lặng trong xe, Lang Dương Dương chìm đắm trong cảm xúc riêng của mình, không biết rằng với Trang Thạc, khoảng thời gian này đằng đẵng như anh đang chờ đợi phán quyết trong phòng xử án.

Anh phải nói gì đó để vị thẩm phán chú ý đến mình, để cậu cho anh một câu trả lời.

Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc: "Tại bận quá."

"Ừ, thời tiết gần đây cũng không tốt lắm."

"Đúng vậy, năm nay mưa nhiều ghê."

Trang Thạc cười: "Với tôi thì ngược lại đây là chuyện tốt, mùa xuân mưa nhiều thì trồng trọt ở trang trại mới tốt."

"Trang trại?" Lang Dương Dương hỏi.

Trang Thạc: "Ừ, tôi có một trang trại ở bãi sông Nam Khê, trồng trọt, nuôi ngựa ở đó."

Lang Dương Dương: "Bên bờ sông à? Vậy anh có biết trang trại Nam Khê không?"

Trang Thạc cười tươi hơn một chút: "Chính là của tôi."

"À..." Lang Dương Dương gật đầu.

Thì ra là cái tiểu thương mà dì hai nhắc đến, là ám chỉ một chủ trang trại.

Cái gì gọi là giống cậu, là tiểu thương chứ, một trang trại so với một cửa hàng bánh ngọt nhỏ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Tuy nhiên, sau khi biết Trang Thạc làm chủ trang trại, hình ảnh của anh trong đầu cậu ngay lập tức trùng khớp với công việc của anh.

Lúc này điện thoại Trang Thạc reo lên, là cuộc gọi đến. Lang Dương Dương nghĩ anh có chuyện gấp trong công việc, rất tự giác mở cửa xe bước xuống: "Vậy tôi về trước đây."

Trang Thạc gật đầu, thực sự có việc hơi khẩn cấp, anh vừa nghe điện thoại vừa nói lời tạm biệt với Lang Dương Dương.

Lang Dương Dương cười tươi, mắt cong cong, đôi mắt trong sáng, dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn kề sát cổ áo len màu nâu nhạt, trông cậu hệt như chú cừu con lại như nai con.

Cậu đáp khẽ: "Cẩn thận khi lái xe nhé, tạm biệt."

Xe Trang Thạc rời đi nhanh chóng, Lang Dương Dương đứng tại ngã tư suy nghĩ một hồi lâu.

Cho đến khi những gợn sóng trong lòng dần lắng xuống, cậu mới nâng bước chậm rãi đi về nhà.

Cậu không thể nhìn thấu tình cảm của Trang Thạc dành cho mình, cũng không rõ tình cảm của bản thân với Trang Thạc.

Giống như bên ngoài căn nhà cô độc giữa sa mạc của cậu bỗng vang lên tiếng bước chân, Lang Dương Dương cô đơn đã lâu, không biết cảm giác này là tốt hay xấu.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, điều này rất mới lạ.

Tối hôm đó sau khi xử lý đơn hàng mua sắm xong, Lang Dương Dương lại tìm kiếm trang trại Nam Khê trên mạng.

Cuối cùng cũng hiểu ra, con ngựa trong ảnh đại diện Wechat của Trang Thạc chính là con ngựa trên website.

Vậy... anh ấy có biết lái xe nâng không nhỉ?

Lang Dương Dương bỗng nghĩ, rồi tự cười ngớ ngẩn một mình.

Sau khi chia tay, Trang Thạc không nhắn tin gì cho cậu, kiểu như tôi đã về nhà rồi ấy.

Mười giờ rưỡi tối, Lôi Công đã nằm ngủ say ở góc tường, Lang Dương Dương xử lý xong công việc thì đi tắm, rồi ngồi hong tóc trên sofa, liếc mắt nhìn thấy tủ rượu, cậu thầm nghĩ thời tiết này pha một ly rượu đỏ uống chắc rất tuyệt.

Cậu đứng dậy đi tới nhà bếp, lúc này mới nhớ ra bếp ga bị hỏng chưa kịp sửa.

Đành từ bỏ ý định pha rượu đỏ, cậu rót một ly whisky nhấm nháp.

Kết nối bluetooth với loa, rồi bật chế độ phát ngẫu nhiên nhạc đề xuất hôm nay.

Sau một ly rượu nhỏ, cơ thể Lang Dương Dương ấm lên, cạu cuộn tròn trên sofa đọc sách hướng dẫn làm bánh mới nhận được.

Đó là cuốn sách của blogger làm bánh mà Lang Dương Dương yêu thích nhiều năm, ngoài công thức làm bánh còn có nhiều suy nghĩ của cô ấy trong quá trình nghiên cứu ra các món bánh ngọt, đôi khi những câu chuyện nhỏ trong quá trình nghiên cứu còn thú vị hơn cả món bánh.

Đang đọc say mê thì âm thanh thông báo từ Wechat của điện thoại vang lên.

Theo thói quen hưởng thụ cuộc sống như thế này chắc chắn cậu sẽ không nhìn điện thoại, nhưng hôm nay cậu lập tức cầm lên kiểm tra.

Trang Thạc gửi liên tục ba tin nhắn tới.

"Ngủ chưa?"

"Điều hòa ở trang trại bị hỏng chút, sửa đến giờ này mới xong."

Còn một bức ảnh hai chú cún con ngồi trước cửa.

Trên mặt Lang Dương Dương không có thay đổi gì, cậu vuốt màn hình lên xuống nhìn lại cuộc trò chuyện trước đó.

Chụp một bức bàn trà rồi gửi cho anh.

Trang Thạc: "Thích uống rượu à?"

Lang Dương Dương: "Tối thích uống một chút."

Trang Thạc: "Đá à."

Lang Dương Dương: "Ban đầu định pha rượu đỏ, nhưng bếp ga hỏng rồi chưa kịp sửa."

Bên kia im lặng cả phút không trả lời.

Lang Dương Dương cũng đã hơi say, gửi tin nhắn cho anh: "Tôi ¢hนẩຖ ๖ị ngủ rồi, anh cũng nghỉ sớm nhé."

Ngay khi ly rượu cạn, Trang Thạc mới trả lời: "Được, ngủ ngon."

Lang Dương Dương không trả lời nữa, lúc này danh sách phát ngẫu nhiên đang phát bài hát cũ "Đêm tối như mực".

Cậu từng nghe thấy bài hát này trong bộ phim của đạo diễn cậu yêu thích.

Đã lâu rồi cậu không chia sẻ bài hát mình thích.

Lang Dương Dương bấm chia sẻ lên khoảnh khắc.

Có thể dự đoán được đêm nay sẽ là một giấc mộng đẹp.

Quả nhiên, cậu ngủ rất ngon, trên đường đến cửa hàng cậu thả nhẹ bước chân, cơn mưa dai dẳng những ngày qua cũng đã tạnh. Đầu xuân không khí Trường Khê trong lành đến mức có thể đóng chai bán rao bán trên mạng.

Như mọi khi, ¢hนẩຖ ๖ị hàng ɓáռɦ ɷì xong cũng đã gần chín giờ, Lang Dương Dương cầm điện thoại trên bàn đút vào túi, xách túi giấy của cửa hàng ra cửa sau, bên trong là cà phê pha phin của Du Du và ɓáռɦ ɷì vừa ra lò cùng sốt hạt dẻ.

Trước khi đi, Du Du gọi cậu lại: "Anh Dương, trưa nay có một lô hàng giao đến đấy."

Lang Dương Dương: "Ừ, biết rồi."

Nếu có hàng giao đến Lang Dương Dương sẽ phải đến sớm để ký nhận, chuyển hàng vào kho.

Trên đường về nhà, cậu đi ngang qua chợ, nơi này có rất nhiều nông dân xung quanh tụ họp mở chợ bày sạp, rau củ rất tươi.

Cậu vô thức hỏi giá cả nhưng chợt nhớ bếp ga nhà mình hỏng không nấu ăn được nên thôi.

Hôm nay bên nguyên liệu sẽ giao hàng đến nên cậu phải ghé tiệm bánh, chỉ có thể sửa bếp ga vào ngày mai thôi.

Sống một mình là vậy đấy, những việc như thế này rất dễ bị trì hoãn, kéo dài, vì một mình thì ăn gì cũng được, sửa bếp ga trở thành chuyện không quan trọng lắm.

Hôm nay Lang Dương Dương mặc áo khoác dáng dài, ôm túi giấy đi qua hàng rào phủ dây leo của ngôi nhà cổ kính nơi phố cổ, biến con hẻm cũ kỹ thành tấm bìa tạp chí thanh xuân.

Lúc Trang Thạc nhìn thấy cảnh này, anh cảm thấy vừa rung động vừa không chân thật.

Cho đến khi Lang Dương Dương nhìn thấy Trang Thạc, nở nụ cười.

"Sao anh ở đây?"

Trang Thạc mặc áo khoác có mũ, bên dưới là quần yếm và giày Martin, tay anh xách một hộp dụng cụ màu vàng.

Anh cười gượng gạo, giơ hộp dụng cụ lên nói: "Tôi đến sửa bếp ga cho cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play