Mùa hè ở đây nóng hơn ở Vạn Thành. Mặc dù cửa sổ đã mở ra rồi, nhưng vẫn không có một cơn gió thổi vào nhà.
Diệp Chiêu chạy đến hỏi vợ ông chủ xem bà ấy có quạt điện không, vợ ông chủ nhìn cô như một vật kỳ lạ, dường như đang muốn nói đây không phải là khách sạn cao cấp, sao có thể có quạt điện, nhưng rồi vẫn đưa cho cô một cái quạt tay.
Không khí oi bức và có rất nhiều muỗi, cho dù là rất buồn ngủ, Diệp Chiêu cũng không thể nào ngủ được.
Cô đang dùng quạt tay quạt qua lại, còn Tiểu Cầm thì ngủ rất ngon, miệng còn đang nở một nụ cười mỉm.
Diệp Chiêu nằm trên gối nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ đang trôi dạt, cô nghĩ đến người thiếu niên đi trên chiếc xe mô tô đó, nghĩ đến khuôn mặt giống hệt Rukawa Kaede của cậu ấy. Động tác đánh người rất chính xác và chắc chắn, thật đặc biệt, như bking vậy, đây có phải là nhân vật trong truyện gốc không?
Dù sao thì, nữ chủ Bạch Lộ đã lớn lên ở Tằng Ốc Vi, mà sau đó nguyên chủ cũng sống ở đây. Có lẽ giữa các cô và chàng trai kia có quan hệ gì đó, ai mà biết được.
“Đang nghĩ cái gì đó.” Hệ thống đột nhiên hỏi một câu.
Diệp Chiêu vẫn chưa trả lời. Hệ thống hình nhìn không cần cô trả lời, tiếp tục hỏi: “Tiếp theo cô định làm gì?”
“Không phải đã nói rồi sao? Tốt nghiệp, tham gia thi đại học, tìm mẹ của cô ấy….” Sau khi nói điều đó ra, cô ý thức được hình như giống đang trách mắng, lại bổ sung thêm một câu, “tìm mẹ của cho nguyên chủ.”
Hệ thống: “Ý của tôi là, cô định sẽ ứng phó với cha cô như thế nào, cũng chính là Diệp Định Quốc.”
Diệp Chiêu ngáp một cái sau đó quay qua một bên, “Chưa có dự định, đi một bước rồi tính một bước!” #𝖙y𝖙novel.com
Hệ thống hoàn toàn không tin tưởng, nó đã biết rồi, vị ký chủ này có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là không thích chia sẻ cùng với nó thôi.
“Tôi không tin.”
Đối mặt với sự nũng nịu nói không tin tưởng như vậy, Diệp Chiêu không thể nào nhịn cười, cô đáp lại: “Vậy cô có cao kiến gì?”
Hệ Thống “hì hì” hai tiếng, sau đó lại nghiêm túc nói. “Cuối cùng cô cũng nghĩ ra nên hỏi ý kiến của tôi rồi.”
“Nói đi, tôi đang nghe đây.”
“Tôi khuyên cô nên cúi mình trước đã, đừng đem mối quan hệ với Diệp Định Quốc trở nên quá bế tắc, miễn sao cho ông ta đừng bắt cô chuyển trường là được. Diệp Định Quốc muốn kết hôn lần nữa thì cô cứ để ông ta kết hôn đi. Ông ta kết hôn lần nữa cũng không ảnh hưởng đến việc cô làm nhiệm vụ của mình. Hơn nữa, nếu cô không đồng ý cho ông ta tái hôn, thì cũng vô ích thôi, ông ta có thể đi làm một cái hộ khẩu mới, thì cuốn sổ trên tay cô không phải là đã mất giá trị rồi sao?” Hệ thống tận tình khuyên bảo.
“Theo như ngày tháng năm sinh trên hộ khẩu, ngày mai là tôi đã đủ 18 tuổi rồi.”
“Đủ 18 tuổi rồi thì sao chứ?”
“Đủ 18 tuổi rồi, Diệp Định Quốc muốn làm hộ khẩu mới, thì cần phải có chữ ký của tôi.”
Nội tâm của hệ thống “gào thét” một âm thanh, vẫn chưa nói gì cả, Diệp Chiêu bắt đầu chất vấn: “Sao cô cái gì cũng không hiểu vậy? Cậu có đang quá là thiên vị không?”
Hệ thống tức giận nói: “Tại sao tôi lại phải thiên vị chứ?”
“Trong lòng của cậu có phải chỉ hướng về phía của Bạch Lộ, còn có ý đồ muốn tôi chịu thua, để nhường đường lại cho Bạch Lộ.”
“Oan uổng quá, cô thắng thì tôi mới có thể nâng cấp được, tôi đương nhiên là đứng về phía của cô rồi.” Hệ thống lo lắng. “Tôi, tôi, tôi đang chờ cha cô quỳ gối xuống để cho cô gọi tiếng cha đấy.”
Diệp Chiêu không thể nhịn được cười nhạo nói: “Nếu như không phải không thiên vị, vậy chính là hệ thống của cậu cấp bậc quá thấp, chỉ số thông minh không ổn! Kiến thức dự trữ cũng quá ít.”
Hệ thống tức giận đến ói máu: “Bảo bối à tôi năm nay 3 tuổi rồi!”
Diệp Chiêu: “Chả trách.”
Hệ thống vẫn muốn biện minh, lại bị Diệp Chiêu vô tình cắt lời: “Ngủ đi bảo bối, chị buồn ngủ rồi.”
Hệ thống: “!!!”.
…
Bị tiếng còi xe đánh thức, Diệp Chiêu cau mày, hôm qua ngủ không ngon, đầu cô cảm thấy có chút choáng váng.
Cô xoay người và phát hiện Tiểu Cầm đã thức dậy rồi, đang nằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Diệp Chiêu đi qua, đứng phía sau của Tiểu Cầm, xung quanh toàn là những ngôi nhà thấp, thực ra nó không quá khác biệt so với chỗ ở của họ, chỉ là ở phía xa xa kia vẫn có ba bốn tòa nhà cao tầng đang được xây dựng.
Mười năm sau, ở đây có lẽ sẽ trở thành khu trung tâm của thành phố Thâm Thành, toàn bộ khu Tằng Ốc Vi sẽ được tháo dỡ và cải tạo lại, một tấc đất bằng một tấc vàng. Cô ấy hy vọng có thể có một ngôi nhà nhỏ của chính mình ở đây thông qua sự nỗ lực của chính mình.
Tiểu Cầm lấy tay chỉ tòa nhà ở xa xa kia: “Chị ơi, tòa nhà đó cao quá.”
Diệp Chiêu đại khái nhớ, đó chính là toà nhà đầu tiên có nhà hàng xoay tròn của Thâm Thành, có lẽ là năm sau sẽ thành lập, cô ấy chạm vào mái tóc lộn xộn chưa chải của em gái mình: “Chờ đến khi nó xây xong rồi, chị sẽ đưa em đến đó ăn cơm.”
Tiểu Cầm ngẩng đầu cười ngọt ngào, cô bé có rất nhiều thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Giữa sự ngu nga ngu ngơ của mình cô cảm thấy chị của mình trong khoảng thời gian này có rất nhiều sự thay đổi lớn, cô bé lẳng lặng nhìn vào trong ánh mắt, cô bé muốn đi theo chị gái mình nhưng đồng thời cũng sợ sẽ trở thành gánh nặng lớn cho chị gái.
Đầu bé như một hạt dưa nhỏ thôi đã có những suy nghĩ phức tạp và không rõ ràng rồi.
Con phố ở phía ngoài cửa sổ cả hai bên đường đều đang có ba bốn cửa hàng bán đồ ăn sáng, có bán súp với sanjiyan (món súp với ba bộ phận của lợn là gan, thịt nạc và thịt bụng), bán bánh cuốn, còn có bán mì xào, sữa đậu nành, bánh quẩy với hương thơm tràn ngập, cửa quán thì đều có người đi làm đang đứng xếp hàng vô cùng đông đúc.
Hai người họ xuống lầu để đi ăn sáng, gặp bà chủ khách sạn đang ở tầng một quét sàn, Diệp Chiêu hỏi bà chủ có thể giúp đỡ hỏi xem chung quanh có căn nhà nhỏ nào có thể cho thuê không.
Bà chủ nhà là người địa phương, nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm, gần chỗ này cho thuê phòng khá nhiều, nếu giới thiệu thành công có thể nhận được tiền hoa hồng cho nên bà ấy rất nhiệt tình và đồng ý giúp cô hỏi thăm.
Ăn sáng xong vẫn còn sớm, nên cô tìm một tiệm ảnh gần đó để chụp ảnh chứng minh thư, ảnh thì hôm sau mới nhận được sau đó có thể đi làm chứng minh thư. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một buổi trưa, bà chủ nhà dẫn cô đi xem mấy căn phòng, toàn là những căn tối tăm, nhiều người hỗn tạp, vừa bước đi lên lầu liền ngửi thấy mùi mồ hôi rất khó tả.
Thấy Diệp Chiêu không có hứng thú, bà chủ có chút không vui, liếc nhìn Diệp Chiêu đang mặc một bộ váy cũ kỹ, trong lòng nghĩ rằng cô bé này không phải người của thành phố lớn, sao lại kén chọn như vậy? Đang lúc muốn phàn nàn thì đã nhìn thấy Diệp Chiêu dừng lại trước cửa của một sân.
Diệp Chiêu nhìn tấm bìa cứng treo trên tường có viết hai chữ "Cho thuê".
Bà chủ khách sạn ở phía sau cô nhỏ giọng nói: “Nhà bà ấy đắt lắm.”
"Nó đắt bao nhiêu?"
“Cũng gần như là sống ở chỗ nhà nghỉ của tôi, không thỏa đáng.”