Diệp Chiêu đứng ở cửa nhìn vào bên trong sân, là một cái sân hình tam giác ngược không lớn, căn nhà vườn cũ hai tầng nằm ở bên trái phía tây và chính diện, phía đông thì là một bức tường, bức tường với đầy những sợi xơ mướp, một số viên gạch được đặt ở phía dưới chân tường, một vài chậu hành lá, tỏi tây và đặt ở trên những viên gạch đó.
Sân tuy cũ nhưng nhìn vẫn rất trong lành và thoải mái.
Trong sân có một người đàn ông trung niên cắt tóc húi cua đang sửa xe đạp, bà chủ khách sạn thấp giọng hỏi: “Câm, chị gái cậu đâu?”
Người câm liếc nhìn và sau đó phớt lờ họ, cúi đầu tiếp tục sửa xe.
Bà chủ khách sạn dường như có quan hệ ở mức cũng bình thường với gia đình này, người ta không để ý đến bà ấy, bà cũng không còn cách nào chỉ có thể hét lớn trong lòng: “Bà béo! Bà Anh béo! Bà có nhà không? Có người đến thuê phòng."
Một người phụ nữ mập mạp đeo tạp dề từ ở trong nhà bước ra, trên tay cầm nửa củ tỏi đang bóc dở.
“Kiều Thẩm à, nhà dì đừng có vứt rác lung tung được không thế, làm khách thuê phòng của chúng tôi chạy mất rồi.”
Hóa ra bà Anh béo có một căn phòng cho thuê bên cạnh khách sạn của Kiều Thẩm, hai nhà này đã có sự xung đột vì chuyện vứt rác.
"Tất cả đều đã cho thuê hết rồi, tạm thời không còn phòng trống."
Kiều Thẩm chỉ về phía ngoài: “Không phải là ngoài tường có dán biển sao?”
Bà Anh béo hất nắm về phía hướng Tây nói: “Chỗ của Tằng Nhị Xảo có.”
“Vậy thì thôi đi. Tôi không muốn giới thiệu cho bà ta, tốn công vô ích.” Kiều Thẩm hình như là có thành kiến rất lớn với Tằng Nhị Xảo, bà nhỏ giọng nói với Diệp Chiêu: “Tôi sẽ tìm một chỗ khác thích hợp hơn cho cô.”
Diệp Chiêu không muốn bị bà chủ khách sạn dắt mũi đi lòng vòng, cô đưa mắt nhìn về hướng căn nhà nhỏ kiểu Tây nằm ở hướng Tây, mặt bên ngoài được khảm bằng những tấm gạch men sứ mang đậm màu sắc thời đại.
Ở tầng đầu tiên có một nhà, từ cửa sổ nhìn vào trong thì mỗi nhà sẽ có ít nhất ba phòng.
Giữa hai phòng thì có cầu thang để dẫn lên lầu hai, nếu như cô đoán không sai thì cũng có hai hộ ở trên lầu.
Cô không có khả năng để thuê một căn có ba phòng, cô chỉ có thể thuê một phòng đơn thôi.
"Câm!" Giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên lọt vào màng nhĩ của cô, "Cậu đang tìm đến cái chết à?! Dầu máy lại làm dơ cửa nhà tôi! Tại sao cậu không lấy làm dơ cửa nhà của cậu đi?!"
Diệp Chiêu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi dép lê, tóc ngắn ngang vai, khóe mắt hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy vẻ dữ tợn, đang mắng người câm. #𝖙y𝖙novel.com
Người câm không thèm để ý đến Kiều Thẩm lại nhanh chóng nhặt sợi dây xích xe đạp dính dầu đặt lên lớp vỏ cứng, trên mặt viết dòng chữ: Không được dây vào.
Người phụ nữ mà người câm không nên dây vào này chắc chắn là Tằng Nhị Xảo, chủ sở hữu của tòa nhà nhỏ phía tây.
Tằng Nhị Xảo liếc nhìn Diệp Chiêu sau đó hỏi Kiều Thẩm: “Làm cái gì đó?”
“Chị Xảo về rồi à, tôi có một người khách muốn đến thuê phòng.” Lúc này Dì Thẩm còn nói bỏ qua Tằng Nhị Xảo bây giờ lại thay đổi sắc mặt, cười toe toét và nói với giọng điệu nịnh nọt: "Cô bé này đã xem cả buổi trưa rồi và chỉ thích sân của mọi người thôi. Tôi biết rồi, không có phí giới thiệu phải không, Tôi không cần phí giới thiệu."
Tăng Nhị Xảo trong tay cầm một túi rau tươi, nhìn từ trên xuống dưới người của Diệp Chiêu, cô bé này nhìn qua có vẻ xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại không giống với người sẽ có đủ tiền thuê nhà.
Thấy chủ nhà không dễ nói chuyện, Diệp Chiêu cố ý lùi lại: "Hình như không thích hợp, con muốn thuê một phòng đơn..."
"Lên trước đi." Nói xong, Tăng Nhị Xảo không đợi họ trả lời lại mà đi lên lầu.
Diệp Chiêu sững người một lát, chẳng lẽ lầu hai có phòng đơn cho thuê? Cô nhìn hướng Kiều Thẩm, Kiều Thẩm đẩy cô một cái: “Vậy đi lên trên xem thử đi.”
Tay vịn bằng gỗ để đi lên lầu, sơn màu đỏ gỗ hầu như đã bị tróc ra hơn phân nửa, Diệp Chiêu nhỏ giọng hỏi Kiều Thẩm: “Sao dì lại sợ dì ấy đến như vậy?”
Kiều Thẩm xấu hổ lau mồ hôi trên trán, thấp giọng biện hộ: “Tôi không sợ bà ấy, nhưng tôi không muốn tranh cãi với bà ấy. Cha bà ấy trước từng là trùm làng, bà ấy là trùm Tăng Ốc Vi của chúng tôi, và con trai cô ấy là một tên trùm nhỏ.”
Trùm thôn? Diệp Chiêu hiểu chờ lát nữa cô sẽ tìm một lí để không thuê là được rồi.
Tầng hai cũng có hai hộ gia đình, một bên trái và một bên phải, căn phía bắc do Tằng Nhị Xảo ở, có ba phòng ngủ và hai phòng khách, nội thất đơn giản, phòng khách thì được bày một chiếc ghế sofa đã cũ và một chiếc Ti Vi đen trắng. Nhìn từ xa, không có đồ đạc nào trông giống như là mới.
Mặc dù đồ đạc đã cũ nhưng ngôi nhà rất sạch sẽ và ngăn nắp, gần như không một vết bẩn.
Trong nhà Tằng Nhị Xảo có một phòng trống muốn cho thuê, phòng khá rộng rãi, có giường, bàn, còn có một chiếc tủ quần áo cũ, ban công nhỏ trồng đầy hoa và cây cối.
Nếu không phải là chủ nhà khó hòa hợp, cái hoàn cảnh này cô thật sự thích vô cùng nhưng mà thật đáng tiếc.
Sau khi ra khỏi phòng, sự chú ý của Diệp Chiêu bị khung ảnh treo trên tường của nhà bếp bên cạnh thu hút, ngoài ảnh của đại gia đình thì hầu như tất cả các khung ảnh từ nhỏ đến lớn đều là ảnh của một cậu bé, Cậu bé trông rất quen mắt.
Diệp Chiêu nhớ ra, đây chính là cậu thiếu niên đi xe mô tô đánh nhau hôm qua. Thì ra thôn bá chính là cậu ta và mẹ cậu ta.
“Các người sẽ không tìm được chỗ tốt như này ở bên ngoài đâu.” Tằng Nhị Xảo vô cùng tự tin đối với căn phòng của mình.
Diệp Chiêu không dám tỏ ra khinh thường: "Dì ơi, một tháng bao nhiêu tiền?"
“30.”