Nhân viên thanh tra trả lại cho Diệp Chiêu sổ hộ khẩu và thẻ học sinh rồi xuống xe mà không nói thêm gì.
Lúc này người soát vé mới nhận ra cô gái trước mặt thật sự là người địa phương, thái độ khá lên nhiều, lập tức tò mò hỏi: "Cô sống ở đâu?"
Diệp Chiêu ngáp một cái, không để ý tới, người soát vé ngượng ngùng không nói nên lời, sau một lúc im lặng mới giải thích: "Trông cô rất trắng trẻo, sạch sẽ, thật sự không giống người địa phương chút nào."
Diệp Chiêu khách khí cười nhưng không nói gì, người soát vé tức giận đến âm thầm trợn mắt, nhưng khó mà có thể nổi giận.
Xuống xe ở Tằng Ốc Vi, đây là một cái thôn ven biển, những tòa nhà cao tầng xung quanh vẫn chưa được xây dựng, trong làng đầy rẫy những ngôi nhà thấp và mái ngói, tất cả đều nối liền với nhau.
Chợ đêm cách xe buýt không xa, có người bán đồ ăn, người bán quần áo, thậm chí có cả sách của những đứa trẻ nhỏ, có những thanh niên công nhân nhập cư đi lang thang nên rất náo nhiệt.
Dọc đường bọn họ không ăn gì nên đi ăn cơm niêu trước, ăn xong lại đi chợ đêm mua quần áo, cô mang theo quần áo để thay, nhưng Tiểu Cầm lại không có.
Tiểu Cầm luôn sợ chị mình tiêu hết tiền, khi mua quần áo không dám mua đồ tốt mà chỉ chọn đồ rẻ tiền.
Diệp Chiêu thì khác, cô muốn đồ đẹp, nhưng quần áo ở chợ đêm không hợp thời trang, nhưng trước tiên cô phải mua hai bộ quần áo cho Tiểu Cầm bởi vì đây là trường hợp khẩn cấp.
Sau khi thu dọn quần áo tới đây, Diệp Chiêu nghĩ tốt nhất nên tìm một khách sạn ở rồi ngày mai thuê nhà.
Vừa đi được mấy bước, đột nhiên nghe tiếng bị người ta chụp ảnh, Diệp Chiêu quay đầu lại, có hai cô gái ăn mặc tương đối thời trang đang đứng ở phía sau, một người trong đó kinh ngạc kêu lên: “Diệp Tiểu Chiêu! Thật sự là cô sao?”
Diệp Chiêu sửng sốt một lúc mới nhớ ra được một ít thông tin từ trí nhớ của nguyên chủ, đây là Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt, bạn học tiểu học và trung học cơ sở của cô ấy, cả hai đều nhuộm tóc và đang đi giày cao gót để đi mua sắm. #𝖙y𝖙novel.com
"Không nhận ra chúng tôi à? Tôi là Lý Thụy Hương." Cô gái hơi béo nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Chiêu cười xấu hổ, gặp lại bạn học cũ ở nơi này thật là vui vẻ...
"Cô tới Thẩm Thành khi nào? Làm việc ở đâu? Đây là em gái của cô sao?" Lý Thụy Hương hỏi rất nhiều vấn đề.
Diệp Chiêu đáp cho có lệ: "Hôm nay chúng tôi mới tới."
"Cô sống ở đâu?"
Diệp Chiêu thản nhiên nói rằng cô đang ở nhà một người họ hàng, Lý Thụy Hương thì hỏi có phải cô đến đây làm việc không và cô sẽ đến nhà máy nào. Diệp Chiêu muốn kiếm chút tiền trong kỳ nghỉ hè, nhưng cô lại không muốn làm việc trong nhà máy.
Lý Thụy Hương thấy Diệp Chiêu không trả lời ngay, cô ta tưởng cô còn chưa nghĩ tới nên nói: “Xưởng đồ chơi của chúng tôi đang tuyển người. Nguyệt Nguyệt, cậu và trưởng phòng có mối quan hệ rất tốt, có thể giúp đỡ chút được không."
Làm sao có chuyện trèo lên cột để cầu cứu giúp người khác chứ? Cao Nguyệt Nguyệt cao gầy, thông minh hơn Lý Thụy Hương, nhìn trang phục của Diệp Chiêu, giống như đang thiếu tiền, cô ta không muốn thêm rắc rối, nên cô ta nói: "Sao không tự đi hỏi đi?"
Lý Thụy Hương nói một cách nhiệt tình và vô tâm: "Tôi hỏi thì tôi hỏi."
Diệp Chiêu không chịu được sự nhiệt tình, liên tục xua tay: "Không cần đâu, tôi mang em gái vào nhà máy thật sự không tiện."
"Nếu không vào nhà máy làm thì đến Thâm Thành làm gì?"
"Tìm cha tôi. Ông ấy đã về quê rồi. Tôi sẽ đợi ông ấy quay về đây."
Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt nhìn nhau, họ biết trước đây Diệp Chiêu ở trong nhà chú của cô, vì cha cô nghèo và cho cô ít chi phí sinh hoạt nên thím cô thường xuyên đánh đập và mắng mỏ cô. Lúc học lớp ba, lớp bốn, Diệp Chiêu bị thương ở mặt, được cho là do bị đánh ở nhà, lúc hiệu trưởng đến nhà còn vừa đúng lúc cô đang bị dì đuổi ra khỏi nhà.
Nhìn xuống dưới thấy em gái của Diệp Chiêu vẫn còn một vết thương trên trán, cô bé đáng thương đến mức không dám nhìn vào mặt ai, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chắc chắn Diệp Chiêu đã gặp phải chuyện gì đó khó khăn. Lý Thụy Hương không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Người thân của cô sống ở đâu? Tan làm về tôi sẽ đến chơi với cô."
Diệp Chiêu vội vàng từ chối: “Tôi chỉ ở lại hai ngày rồi rời đi.”
Cao Nguyệt Nguyệt có lệ mà "Ồ" một tiếng, Lý Thụy Hương trước đây có mối quan hệ tốt với Diệp Chiêu nên cô ấy vẫn không từ bỏ, "Nếu cô có bất cứ việc gì thì cô có thể đến tìm chúng tôi, chúng tôi sống ở trong ký túc xá 305 ở phía sau của nhà máy đồ chơi, nhớ là 305, nếu cô muốn vào nhà máy thì hãy đến tìm tôi.”
"Được. Tôi đã ghi nhớ rồi." Diệp Chiêu lấy cớ vì quá muộn nên phải trở về, vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Cách đó không xa, Lý Thụy Hương lại đuổi theo cô, mua một gói bánh đậu xanh ép cho Tiểu Cầm: “Đây là đồ cho em gái đó, cầm ăn đi.”
Chuyện này khiến Diệp Chiêu có chút xấu hổ, cô có chút ghen tị với nguyên chủ có được một người bạn thực sự như vậy, cô ấy bảo em gái nhận lấy, sau đó nói: “Cảm ơn bạn học cũ, có cơ hội thì nói chuyện tiếp nhé."
“Được rồi, Tiểu Chiêu, lúc nào có thời gian nhớ tới chơi với tôi nhé.”
Diệp Chiêu mỉm cười vẫy tay, dẫn em gái đi.
Cô tìm thấy một khách sạn hai tầng "Khách sạn gia đình A Kiều" ở một khu vực yên tĩnh ở cuối thôn, trước cửa có một bà già ngồi ngủ gật, có lẽ là con dâu bà chủ đã đưa Diệp Chiêu đi chọn một phòng trên tầng hai.
Phòng ở nhiều người giá 1 tệ/ngày, phòng nhỏ đắt hơn một chút, 3 tệ/ngày, giá ở đây đắt hơn ở Vạn Thành.
Diệp Chiêu có tiền, cô không muốn ở chung phòng với người khác để tránh xảy ra tai nạn, cuối cùng cô chọn một căn phòng nhỏ ở phía sau, căn phòng rất đơn giản, không có gì khác ngoài một chiếc giường, một cái chăn và chiếc bàn cũ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tiểu Cầm đi theo chị gái suốt một chặng đường, nhìn chị tiêu gần trăm tệ, cô bé lo lắng nhưng không dám nói gì, bản thân vốn đã là gánh nặng, sợ chị gái sẽ bỏ rơi mình ở lại.
Lúc xuống lầu mua đồ vệ sinh cá nhân, đi ngang qua một quán ăn bên ngoài, dưới hàng rào nhỏ màu xanh lá cây có vài chiếc lon và một hộp bìa cứng lớn mục nát bị vứt đi, Tiểu Cầm tựa hồ nhìn thấy bảo bối liền chạy tới nhặt lên.
Diệp Chiêu tuy lớn lên ở cô nhi viện nhưng từ nhỏ cô đã không lo cơm ăn áo mặc, cũng chưa bao giờ nhặt ve chai.
Nhìn em gái cố gắng nhặt cái lon và tờ giấy thối nát, cô bé trông giống như một con khỉ nhỏ nhặt dưa hấu nhưng không quên ôm chặt quả đào, Diệp Chiêu không nhịn được cười, cô nhịn không được việc ngăn cản sự nhiệt tình của Tiểu Cầm, có lẽ em gái cô đang cố gắng chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của bản thân mình.
Diệp Chiêu khuyên nhủ: “Chúng ta đi mua sắm trước, khi về sẽ lấy.”
Tiểu Cầm ngây thơ lắc đầu: “Không được, lát nữa quay về sẽ bị người ta nhặt hết.” Vừa nói, bìa cứng và lon trong tay liền rơi xuống đất.
Diệp Chiêu vội vàng nhặt mấy mảnh vải vụn, đi mua sắm không tiện, cô quyết định cùng em gái đưa mấy thứ này về khách sạn trước.
Khi đi về phía khách sạn, đi qua một con hẻm nhỏ và nghe thấy tiếng động cơ xe máy, tiếng bước chân đuổi theo, xen lẫn tiếng cười và tiếng chửi rủa.
Đèn đường trong ngõ mờ mịt, đường chật hẹp, vừa tới góc đường, Diệp Chiêu kéo em gái lại, nhưng đã muộn, bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, một chiếc xe máy tông thẳng vào xe góc!
Tiếng rít lên! ! ! ! ! đùng!
Diệp Chiêu quay người lại và chặn em gái mình vào góc.
Phía sau vang lên tiếng đánh nhau, có người cố gắng chạy trốn nhưng bị bắt lại, còn có người vẫn đang cười lớn.
"Anh Tường! Trả xe máy cho anh! Tôi đùa với bọn họ thôi, anh đừng coi là thật, đều là lỗi của thằng béo..."
“Sao lại trách tao? Hầu gầy! Đồ khốn nạn!"
Diệp Chiêu quay người lại, tình cờ nhìn thấy đại thiếu niên đang cười nói chắc chắn là Hầu gầy, đang bị một nắm đấm đánh vào khóe miệng, đòn đánh không hề nhẹ, nhìn thôi cũng đã thấy đau.
Tục ngữ có câu, đừng vươn tay ra đánh kẻ đang cười, không được nể mặt như vậy khiến Hầu gầy không thể cười được, muốn chống cự nhưng lại không dám, chỉ dám đá chiếc xe máy xuống đất bằng đôi chân của chính mình.
Anh ta vừa đạp xe máy lại bị đánh mấy phát nữa như nhìn thấy sao trong mắt, Diệp Chiêu sợ hãi ôm lấy em gái, lần nữa chen vào góc tường.
Hầu gầy bị đánh gục, anh ta khóc lóc đầu hàng: "Anh Tường! Anh Tường! Lần sau tôi không dám làm nữa! Tôi không dám làm nữa!"
Tên béo bị bắt bên cạnh còn lại quỳ xuống tự tát mình hai cái: "Anh Tường, đừng đánh em, em sợ đau. Anh Tường, ngày mai ở trường em mua nước cho anh."
Rõ ràng, chính hai cậu bé bị đánh đã trộm xe máy của anh Tường, mà người đang đánh người là anh Tường, cũng chỉ là một cậu bé 17, 18 tuổi.
"Cút!"
Hầu béo và Hầu gầy vội vàng bò đi, để lại kẻ tấn công hơi cúi đầu và giật mạnh miếng băng trên cổ tay.
Diệp Chiêu đứng đó, bất động, cô không muốn thu hút sự chú ý của đối phương, chiếc xe máy nằm dưới đất chắn đường cô, cô muốn rời đi nhưng không thể.
May mắn thay,có thêm em gái để tiếp cho cô thêm dũng cảm, nếu không thân gái ở đô thị hỗn loạn này, vào cuối những năm 1980 lại không có camera thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Cô lén liếc nhìn chàng trai to lớn đối diện, ngọn đèn đường bên cạnh chiếu vào từ trên đầu cô, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của chàng trai, không giống như những chàng trai bình thường, chàng trai này rất đẹp trai.
Cậu bé có mái tóc giống Rukawa Kaede trong "Slam Dunk", tóc mềm và mỏng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả đường nét trên má cũng giống Rukawa Kaede, tính cách cũng có chút lưu manh nhưng vẫn khá tốt.
Cổ tay của cậu ấy chắc chắn đã bị thương, cậu ấy lại đang thắt chặt lại miếng gạc.
Chỉ thấy cậu ấy siết chặt miếng gạc, siết chặt thành vòng tròn, một vệt máu đỏ tươi rỉ ra từ miếng gạc, chàng trai cau mày nhưng vẫn không rên tiếng nào.
Góc phố ban đêm không có người đi bộ nào khác, lại thêm tiếng ồn từ phía xa, trông nó có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Bang, bang, bang, bang... bang...
Chiếc lon nước trên tay của em gái rơi xuống đất.
Không khí đột nhiên ngưng trệ, thanh niên giơ tay lên trong giây lát, cúi đầu, hơi nghiêng người sang một bên, lúc này mới nhận ra trong góc có người đang đứng, dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái trắng đến phát sáng.
Liếc nhìn bìa cứng và lon trong tay cô gái, cậu ấy bước tới chỗ chiếc xe máy rồi dừng lại, sau đó cúi xuống nhặt chiếc lon dưới đất lên rồi đưa tới.
Vốn có thói quen phòng vệ nên Diệp Chiêu không có vươn tay, nhưng Tiểu Cầm lại nhanh chóng di chuyển, cô bé nhanh chóng lấy lại chiếc lon về, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Nam thanh niên dựng chiếc xe máy lên, trực tiếp lên xe, ngửa đầu ra sau rồi đội mũ bảo hiểm, bking đã ở mức tối đa.
Du...wu...wu...bùm...
bking đã lái xe máy bỏ đi.