"Không có ai khác biết thông tin liên lạc của thương gia nhập hàng sao?"

"Tôi vẫn chưa nghe thấy gì. Thông tin tôi có thể nghe ngóng được bây giờ là thương nhân đến Tây Sơn nhập hàng là hai mẹ con. Người mẹ được gọi là dì Xảo và cô con gái được gọi là Tiểu Chiêu, họ đến từ Thâm Thành. "

Tiểu Chiêu, đến từ Thâm Thành?

Bà Tống nhớ ra, đứng dậy nói: “Còn nhớ không? Lần trước đến Thâm Thành tham dự lễ trao giải của một cuộc thi âm nhạc nào đó, tôi gặp một cô gái xa lạ có chữ ‘Chiêu’ trong tên. Trong danh thiếp nói cô ấy có bán củ gừng, tôi đưa danh thiếp cho cô, cô đi tìm nhanh đi.”

Thư ký Lương sửng sốt một lúc không nhớ ra, lúng túng nói: “Tôi, tuần trước vô tình làm mất sổ ghi chép, xin lỗi bà Tống.”

“Làm mất?” Bà Tống đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Giới trẻ ngày nay làm việc gì cũng không đáng tin cậy, chị Trân không khỏi phàn nàn: “Các cô bất cẩn quá.”

"Thực xin lỗi, Tống phu nhân! Thực xin lỗi, chị Trân! Tôi lập tức đi Thâm Thành để tìm cách tìm cho bằng được cô ấy."

Bà Tống nhắc nhở: “Các cô đến trực tiếp chỗ của ban tổ chức, cô gái đó là người giành chức vô địch, ban tổ chức chắc chắn sẽ có cách liên lạc với cô bé đó”.

Khi thư ký Lương đi ra ngoài, chị Trân lắc đầu phàn nàn: "Thật sự không đáng tin cậy."

“Lòng trung thành và sự đáng tin cậy quan trọng hơn trí thông minh.” Bà Tống ăn xong cháo và đang định thay quần áo đi ra ngoài.

Chị Trân nói: “Đã đến lúc rồi mà bà vẫn còn tâm trạng đi cùng Quách tiểu thư đến triển lãm nghệ thuật.”

"Không dễ tôi mới hẹn được bà ấy, đương nhiên là tôi phải đi chứ. Nếu sau này tôi muốn đảm bảo vị trí người đứng đầu Tống Vinh Ký thì phải cần bà ấy phải hỗ trợ tôi. Tôi phải ăn mặc đẹp đẽ và không bị lu mờ hoàn toàn trước bà ấy được." #𝖙y𝖙novel.com

Bà Tống vào phòng thay đồ để chọn quần áo.

Chị Trân theo sau lắc đầu: "Triển lãm nghệ thuật có gì thú vị? Sao bà Quách đó lại bị hấp dẫn đến như vậy, lại có nhiều người thích bà ấy như vậy..."

*

Tại điểm cửa khẩu thông quan giữa Thâm Thành và Cảng Thành, Diệp Chiêu đã tốn một số tiền “Khổng lồ” để thuê phía bên ngoài tường của hai ngôi nhà, sau đó làm hai tấm biển và chuẩn bị treo lên.

Tằng Tường và Tằng Tiểu Thiên mỗi người cầm một cái biển và treo nó trên nóc tầng một.

Diệp Chiêu đứng ở dưới lầu chỉ đạo: "Bên trái cao hơn! Ối! Cao quá, lệch rồi! Tằng Tiểu Thiên, cậu có hiểu tiếng người không? Cậu là cố ý sao?"

Tằng Tiểu Thiên cười ha ha ở trên lầu nhưng thật sự không hiểu được lời người khác nói, cuối cùng Diệp Chiêu đành phải đích thân đi lên treo.

Cuối cùng sau khi treo nó lên, người đứng nhìn lên từ tầng dưới.

Banner có nội dung: Bán gừng Tây Sơn chất lượng cao, số lượng nhiều hãy nhanh tay số điện thoại 2365**.

Diệp Chiêu cho rằng mình đã vất vả như vậy, nếu Tống Vinh Ký còn ngu ngốc như vậy không tìm được cô thì nhất định phải tìm cách gọi điện thoại trực tiếp để bán.

Đây là hình thức bán hàng đi đến tận nơi, giá cả có thể sẽ không thương lượng.

Đúng như những gì trong tiểu thuyết nói, khi nói về chuyện tình cảm, nếu phụ nữ chủ động quá sẽ bị nghi ngờ là lừa dối ngược lại là dễ bị đàn ông thao túng.

Bạn nên làm ngược lại, trêu chọc bắt đối phương, để người đó chủ động cắn câu, vẻ đẹp của người câu cá chính là vị thần vĩnh cửu.

Vì vậy, cho đến giây phút cuối cùng, Diệp Chiêu vẫn muốn đợi Tống Vinh Ký đến trước cửa nhà mình.

Kết quả là Tống Dung Ký bị dính vào một cái bẫy.

Thư ký Lương đã lấy được thông tin liên lạc của Diệp Chiêu, đây là số liên lạc của gia đình họ Diệp do người tổ chức đưa, cô nhanh chóng gọi điện, người bắt máy là một cô gái.

Thư ký Lương lễ phép nói: “Xin chào, tôi muốn tìm Diệp Chiêu.”

Người trả lời điện thoại là Bạch Lộ, gọi cho Diệp Chiêu? Phản ứng đầu tiên của cô ta là có người đang trêu chọc cho nên cô ta “ầm” một cái cúp máy.

Cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại lại vang lên, Bạch Lộ ngồi ở trên sô pha do dự không biết có nên nghe máy hay không.

Bạch Vân Liên nghe điện thoại reo mấy lần cũng không có người bắt máy, vội vàng đi ra khỏi phòng, "Sao con không nghe điện thoại? Con ngốc rồi à?"

Bạch Lộ nhỏ giọng nói: “Nói là đi tìm Diệp Chiêu, có lẽ gọi để phá.”

Gọi tới đây tìm Diệp Chiêu? Đang phá à? Bạch Vân Liên tưởng họ là bạn học của Bạch Lộ và Diệp Chiêu, bà ta nhấc điện thoại và nói "xin chào” một cách lịch sự.

Thư ký Lương nghe giọng điệu của đối phương không mấy tốt, vội vàng tự giới thiệu: "Xin chào, tôi gọi từ Tống Vinh Ký ở Cảng Thành! Tôi tên Lương Hân, xin hãy giúp tôi tìm Diệp Chiêu!"

Tống Vinh Ký ở Cảng Thành tìm Diệp Chiêu sao? 

 Bạch Vân Liên hỏi: "Cô tìm nó có chuyện gì?"

Thư ký Lương: “Lần trước cô Diệp nói với ông chủ của chúng tôi rằng ở nhà cô ấy có bán gừng. Tôi gọi điện chỉ để hỏi, bây giờ cô ấy có bán gừng Tây Sơn không?”

Diệp Chiêu đang bán gừng Tây Sơn? Còn trực tiếp  bán cho Tống Vinh Ký ở Cảng Thành? Không thể nào. Nó sao có thể có được khả năng giỏi như vậy chứ, cho dù là nó có đi chăng nữa thì cũng phải tìm cách ngăn chặn lại.

Bạch Vân Liên: "Cô nhầm số rồi, nhà máy của chúng tôi không bán gừng."

Ban tổ chức có đưa nhầm số không?

Thư ký Lương sốt ruột: “Xin lỗi, cho hỏi đây có phải là nhà của bạn học Diệp Chiêu không?”

Đây có phải là nhà của Diệp Chiêu không? Đây thực sự là một câu hỏi làm bộc phát cả linh hồn của bà ta.

"Không phải!” Bạch Vân Liên trực tiếp cúp điện thoại. ( truyện trên app T𝕪T )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play