“Sao cậu không quay lại đọc hợp đồng thêm vài lần nữa? Điều kiện để thu hoạch trước đây của chúng tôi là khi nào chúng tôi thông báo đến thu thì mấy người thu hoạch còn giờ chúng tôi không báo thì mấy người đã đi thu hoạch rồi, cho nên chúng tôi có thể không lấy."

"Bây giờ phải làm sao? Chúng tôi đều đều đã thu hoạch hết cả rồi, chúng tôi đâu có biết được hợp đồng đó, không phải các người đang ức hiếp những người nông dân không biết chữ chứ? Chúng tôi quanh năm phụ thuộc vào mẻ gừng này. Tôi còn nợ tiền phân bón, tiền công thợ gặt, các người nói không cần thì không cần à, chẳng phải như vậy là đang buộc những người nông dân lương thiện như chúng tôi phải chết sao?”

Vẫn còn biết tôi nghèo có lý do và tôi giàu cũng có lý do. 

Diệp Chiêu khó chịu trước lời nhận xét vô lý của Trương Quân, cô chỉ vào Trương Nguyệt Lệ đang ngồi ở một bên chất vấn: “Khi em gái của anh bị em rể đá và đấm, tại sao anh không thấy anh nói nhiều như vậy? Đừng nghĩ đến việc đi ngăn cản, anh một câu cũng không nói, chỉ nhìn em gái của anh bị một kẻ cặn bã đánh đập, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng anh là một người yếu đuối và lương thiện, nhưng thực tế thì anh không phải vậy. Anh ích kỷ, anh sợ đắc tội với em rể, sợ em gái và con cái của nó sẽ tiếp tục ở lại gia đình mình rồi sẽ trở thành gánh nặng cho anh, trong lòng anh chỉ có tính toán mà thôi. Đây chính là sự đơn giản và hiền lành của người nông dân sao? Đừng xúc phạm người nông dân nữa." #𝖙y𝖙novel.com

Trương Quân không nói nên lời, anh ta muốn nói tiếp, nhưng khi lời nói ra đến môi, anh ta lại quên mất.

Trương Nguyệt Lệ nghe Diệp Chiêu nói thay lời cho mình, nhưng lúc này cô ấy nào có quan tâm đến sự ủy khuất của mình, cô ấy nhanh chóng cầu xin: "Em gái ơi, mọi người có thể nhân nhượng một chút và thu thập mẻ gừng này từ thôn của chúng tôi được không. Chúng tôi cùng người dân của thôn Trương Gia, thật sự là không dễ dàng, chất lượng đất của chúng tôi kém hơn những nơi khác, gừng chúng tôi trồng lại rẻ hơn những nơi khác, mọi người chỉ là đều hy vọng rằng bán lô gừng này sẽ cải thiện cuộc sống của họ.”

Diệp Chiêu lắc đầu: "Gừng mấy người trồng không rẻ hơn người khác, mấy người cho rằng chúng tôi phải mua gừng của mấy người, còn tăng giá lên 8 hào, mấy người đã không tử tế lại còn tham lam!"

Trương Nguyệt Lệ chủ động thừa nhận sai lầm của mình: “Sau này tôi cũng nghe nói rồi, đúng là việc chúng tôi làm là không tử tế, chúng tôi đều là do sợ và ngu dốt. Em gái ơi, em có thể đừng tính toán với họ được không, chị sẽ bồi thường cho em, em có thể nhượng bộ một chút mà nhận cái lô gừng này đi, có được không?

Lời nói của Trương Nguyệt Lệ thực sự khiến Diệp Chiêu mềm lòng, nhưng cô chỉ mềm lòng trong vài giây trước khi bị hiện thực kéo lại ngay lập tức.

“Không phải là tôi không muốn nhận gừng của mấy người, cho dù tôi có ý tốt nhận lô gừng này, mấy người có thể đảm bảo rằng lô gừng này sẽ không có vấn đề gì không? Mấy người vì sao đột nhiên lại thay đổi ý định thu hoạch gừng? Có thể nói thật với chúng tôi không?”

Trương Nguyệt Lệ cúi đầu không nói gì, trong khi Trương Quân vẫn cứ tiếp tục nhấn mạnh: "Có thể sẽ có vấn đề gì chứ? Gừng năm nay ngon hơn cả năm ngoái. Tôi có mang một ít đến đây cho cô xem."

Vừa nói, Trương Quân vừa từ ngoài cửa lấy vào một túi gừng tươi: “Nhìn xem, loại gừng này tuy không bằng những nơi khác nhưng so với năm ngoái của chúng tôi tốt hơn rất nhiều.”

Gừng non được đưa cho Diệp Chiêu, nhưng Diệp Chiêu lại không nhận, cô cười nói: “Nghe nói gừng ở Tây Sơn đang bị bệnh dịch gừng…”

Thấy không thể giấu được nữa, Trương Quân vội vàng giải thích: “Cho nên chúng tôi mới vội vã thu thập, nếu không nhất làm theo hợp đồng à, chúng tôi cũng có khó khăn của riêng bản thân mình.”

Diệp Chiêu: “Anh có biết bệnh dịch gừng là bệnh gì không?”

"Cái này là do từ nơi khác lây lan, ở Tây Sơn của chúng tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ bị bệnh gừng."

"Vậy thì tôi sẽ cung cấp cho anh một số kiến ​​thức khoa học phổ thông. Bệnh dịch hạch ở gừng là một bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn, một khi đã nhiễm bệnh thì thu hoạch cũng vô ích, vì khi vi khuẩn đã xâm chiếm vào thịt của gừng, nhiều nhất là trong năm ngày thì những củ gừng non này sẽ thối rữa."

Trương Quân vẫn ôm chút may mắn: “Sẽ không, đều đã được thu hoạch xong, chúng tôi còn phun nước vôi lên, sẽ không bị thối.”

Trương Nguyệt Lệ không hiểu điều này, cô ấy nói: "Sẽ không thối hết, phải không?"

"Vậy thì cứ về nhà và đợi, thời gian sẽ cho anh biết sự thật."

Dì Xảo sốt ruột nói: “Đi đi, con của chúng tôi còn phải ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều còn có lớp học.”

Diệp Chiêu nhắc nhở: “Đến mùa thu hoạch, anh không thể đưa gừng cho tôi thì tiền đặt cọc sẽ phải trả lại.”

Còn muốn hoàn lại tiền đặt cọc? Hầu hết mọi người khi nhận được tiền đặt cọc đều đã tiêu rồi, cho dù chưa tiêu thì ai lại sẵn sàng ối tiền ra lại?

Trương Quân ngạo mạn nói: “Cô đã không muốn gừng, sao còn dám đòi tiền đặt cọc?”

Diệp Chiêu không nhượng bộ: “Nếu anh không hoàn trả tiền đặt cọc, tôi sẽ tìm luật sư khởi kiện anh! Đừng cho rằng anh nghèo là anh có lý của anh! Tôi muốn anh hiểu hậu quả của việc tham lam là gì.”

Trương Quân đầu ong ong, ôm đầu ngồi xổm ở cửa, một lúc sau mới quay lại nói: “Sau khi nhận được hàng, gừng ở trấn Tây Sơn bị nhiễm bệnh dịch gừng là do mấy người bỏ thuốc phải không? Vì để nâng cao  giá gừng trong tay, các người đã bỏ độc nó à?”

Diệp Chiêu cười ngốc, chủ đề này đưa ra rất hay.

Dì Xảo nghe vậy đã rất tức giận: "Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?! Nói bậy lần nữa xem, bà đây chém mày chết! Xui xẻo gì đâu!”

"Nhất định là các người!” Trương Quân vẫn còn muốn mắng, nhưng lại bị em gái kéo ra bên ngoài.

Trương Quân không biết, nhưng Trương Nguyệt Lệ biết rằng Tằng Nhị Xảo là một người tàn nhẫn như nào.

Diệp Chiêu nói: "Tôi chân thành đề nghị các người nên đoàn kết và gọi cảnh sát! Điều tra kỹ lưỡng tại sao tất cả những củ gừng ở Tây Sơn đều bị bệnh dịch gừng."

"Tôi chắc chắn sẽ gọi cảnh sát!"

Diệp Chiêu chân thành nói: "Tôi ủng hộ anh báo cảnh sát! Nếu tìm được thủ phạm thực sự, sẽ có người trả giá cho việc củ gừng bị hư hại của mấy người. Việc này còn có ích hơn là đến tìm tôi."

Cho dù họ không gọi cảnh sát thì Diệp Chiêu cũng sẽ làm vậy. Đợi đến khi bán được gừng, cô sẽ đi đối phó với Trần Liên Phát và nhà họ Chung!

Nông dân gừng trồng gừng không hề dễ dàng, hiện tại đã bị thua lỗ hết tiền, nhà họ Chung phải trả giá, hơn nữa nhà họ Chung có tiền sẽ có đủ khả năng chi trả.

Trương Quân đứng ở cửa muốn kéo ra, quay lại thì thấy Tằng Tường từ dưới lầu đi lên, anh là một kẻ hèn nhát, giống như Trần Liên Phát, anh ta chỉ dám bắt nạt phụ nữ, khi nhìn thấy người đàn ông quay lại, cũng không dám nói thêm nữa và cũng không dám ở lại, sợ mình thực sự sẽ bị đánh.

Sau khi họ rời đi, dì Xảo thở dài: "Tất cả gừng non ở trấn Tây Sơn đều bị bệnh gừng! Không phải tất cả gừng do Tống Vinh Ký đặt đều đã bị hết rồi sao?! Cơ hội này đã đến rồi!"

Diệp Chiêu nói: “Không biết người của Tống Vinh Ký có thể tìm được con hay không, chỉ sợ bọn họ làm mất số điện thoại con đã đưa cho bọn họ.”

Cô phải tìm cách để họ có thể tìm thấy cô ngay cả khi họ làm mất điện thoại của cô.

"Họ là ai chứ? Họ chắc chắn sẽ tìm tới cửa thôi."

Dì Xảo nhặt túi gừng mà Trương Quân mang đến chuẩn bị vứt đi, Diệp Chiêu yêu cầu dì giữ lại, muốn quan sát tình trạng của củ gừng.

Quả nhiên, trong vòng hai ngày, túi gừng đã thối nát hết.

*

Hôm sau, Cảng Thành

Bà Tống ngồi trong nhà đang ăn rau mùa đông đơn giản và cháo gà nấu với sò điệp, bà vừa cãi nhau với Tống Hiếu Bình.

Tống Hiếu Bình đã giấu kín vụ cá cược với ông lão nhà họ Chung với bà, một cái bẫy đã được giăng ra, nếu Tống Vinh Kí không hoàn thành được thành tích trong năm nay thì quyền kiểm soát công ty trăm năm tuổi của họ sẽ được giao cho người khác.

Tống Hiếu Bình hiện tại đang bỏ lại mớ hỗn độn phía sau và trông cậy vào bà để có thể dọn dẹp mớ hỗn độn này.

Tống Hiếu Lương là ông già của nhà họ Tống đang để mắt đến cơ hội này như hổ rình mồi, muốn nhân cơ hội này để lội ngược dòng và chiếm lấy vị trí tổng giám đốc.

Chị Trân gõ cửa bước vào, chị vừa đo huyết áp cho ông lão nhà họ Tống, là em họ và quản gia của bà Tống, trong gia đình này không có chuyện gì mà chị ấy không biết.

Chị Trân thì thầm với bà Tống: “A Lương đang nói chuyện với lão gia. Nếu lần này không suôn sẻ, địa vị của A Bình chắc chắn sẽ không ổn định. Theo tôi, đây cũng là cơ hội cho bà, sao không tranh thủ cơ hội để hai anh em họ xuống và bản thân bà lên.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống phu nhân đặt bát xuống, đương nhiên biết đây là cơ hội, cuộc hôn nhân của bà với Tống Hiếu Bình từ lâu chỉ tồn tại trên danh nghĩa, hiện tại trong gia đình này, ngoài con gái ra, đối với bà chỉ có tiền và quyền lực là quan trọng nhất.

“hiện tại Lão gia đang có  ý gì?”

"Ý của ông ta rất rõ ràng, ai có thể giúp Tống Vinh Ký vượt qua khó khăn này sẽ là người phụ trách."

Nói dựa vào thực lực quả thực là điều tốt nhất đối với bà, bà Tống thấp giọng nói: “Tạm thời giữ im lặng, để Tống Hiếu Lương nhảy nhót vài ngày.”

Chị Trân: “Tôi nghe được ý định của A Lương, là thỏa hiệp với nhà họ Chung rồi tìm ra giải pháp phù hợp nhất. Kế hoạch của bà là gì?”

Bà Tống biết, nhà họ Chung đã gài một cái bẫy lớn như vậy để gài Tống Vinh Ký thì sẽ không thể đưa ra giải pháp phù hợp nào, Tống Hiếu Lương chắc chắn muốn bỏ Tống Vinh Ký để bảo toàn tài sản khác của nhà họ Tống.

Nhưng nếu Tống gia không còn Tống Vinh Ký nữa, các ngành công nghiệp khác do Tống Vinh Ký đầu tư phát triển cũng chắc chắn sẽ không thể thu được lợi nhuận lâu dài, vì vậy, dù chi phí có cao đến đâu đi nữa thì việc bảo tồn được Tống Vinh Ký là cơ bản nhất cần phải làm.

"Bây giờ không phải là lúc bỏ cuộc, nghe nói có người đã mua trước 100.000 cân gừng để vận chuyển về phía bắc bán. Nếu mua được 100.000 cân gừng này, chúng ta có thể thắng trận chiến này."

Chị Trân: “Bà phải hành động nhanh lên, nếu người ta bán đi rồi thì sẽ không cứu vãn được nữa.”

Đang nói chuyện, thư ký Lương đi tới: "Bà Tống, chúng tôi phái người đến hỏi thăm. Người địa phương phụ trách tiếp nhận hàng hóa ở trấn Tây Sơn họ Hoàng, họ hàng của anh ấy có việc nên anh ấy đã đi vắng hai ngày qua rồi. Hiện tại chúng tôi không thể liên lạc với anh ấy, cũng không biết khi nào nên quay lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play