Trên thị trường chỉ có một ít gừng non Tây Sơn, còn lại vẫn là củ gừng già của năm ngoái, hai ngày nay đã bị người trung gian quét sạch hết, tình hình hiện tại chính là rất khó tìm được gừng.

Vì vậy, khi quảng cáo củ gừng non của Diệp Chiêu được tung ra, điện thoại của dì Xảo liên tục đổ chuông.

Dì Xảo vui mừng khôn xiết: “Đừng lo việc không bán được lô gừng này! Lúc này con chủ động thu lại, con phải nâng giá cao lên để bán. Nếu sớm biết chuyện này, dì đã đầu tư mấy chục ngàn mua vào nhiều lô hơn, để tích trữ lại."

Diệp Chiêu đang ăn bánh quy bên cạnh, cười nói: "Dì không ngăn cản con, đó chính là sự thỏa hiệp lớn nhất của dì rồi. Dì vẫn đầu tư à."

Dì Xảo đang lau sàn nhà, Dì ấy mỉm cười: "Vậy thì dì cũng chỉ có thể làm một bà nội trợ, sống một cuộc sống đơn giản và ổn định cho qua ngày."

Diệp Chiêu lắc đầu, trong mắt cô, cuộc sống đơn giản của dì Xảo là dì Xảo là một người thắng cuộc, dì có một người con trai với vẻ ngoài vẻ ngoài tuấn tú và kiên cường, mấy căn hộ cho thuê, không có chồng và mẹ chồng phải chăm sóc, lúc rảnh rỗi chơi mạt chược, cuộc sống thật viên mãn.

"Làm nội trợ thì tốt quá. Con cũng muốn làm nội trợ. Con ghen tị với cuộc sống ổn định như vậy. Khi có tiền, con cũng sẽ vừa thu tiền thuê nhà vừa chơi mạt chược."

Dì Xảo cười cô: “Con á là người làm việc lớn, con không thể nhàn rỗi.”

Dì Xảo kéo cây lau nhà tới, Diệp Chiêu giơ cao chân lên, nghĩ rồi nói một cách tự nhiên: "Khi nào con có tiền thì con sẽ được nhàn rỗi.”

“Lòng người rồi sẽ thay đổi, đợi khi con có tiền rồi con còn muốn dừng lại à. Con có nhìn thấy ai có tiền mà dừng lại không kiếm nữa không? nếu như có thể dừng lại thì cũng chính là những người bình thường như bọn dì thôi.”

Đang nói chuyện thì điện thoại reo lên, dì Xảo nhìn thẳng về Diệp Chiêu, “Con đi nghe đi, chắc chắn lại hỏi đến chuyện gừng non.”

Diệp Chiêu đặt chiếc bánh qui đang ăn dở qua một bên, đi nghe điện thoại, giọng bên nghe nghe có vẻ rất trẻ.

“xin hỏi đây có phải là chỗ bán củ gừng non Tây Sơn không.?

Diệp Chiêu: “Đúng rồi, ở đây có bán, bạn ở đâu biết tới số điện thoại này.?

Bên kia nói: “bạn của tôi cho tôi số điện thoại. Chỗ cô có bao nhiêu củ gừng?” #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu: “Anh cần bao nhiêu?”

Bên kia nói: “Xem cô có bao nhiêu?”

Diệp Chiêu hỏi: “là bản thân anh mua hay là giúp người khác hỏi.”

Bên kia nghĩ ngợi do dự một chút: “Tôi giúp người khác hỏi.”

Hỏi giúp người khác, thì phần lớn chỉ là người bán cấp hai thôi, Diệp Chiêu nói: “Ở đây chúng tôi chỉ bán đơn lẻ, không bán cho người trung gian.”

Lúc Diệp Chiêu chuẩn bị cúp điện thoại, đối phương liền lo lắng nói: "Cô không phải mua nhiều hàng à? Chi phí của cô là bao nhiêu? Cần tốn bao nhiêu tiền?"

Diệp Chiêu cảm thấy cuộc điện thoại này có chút không đúng lắm, một người bình thường hỏi giá cả thì chắn chắc sẽ hỏi có phải là hàng của năm nay không, có phải là củ gừng Tây Sơn chính hãng không, có thể xem sản phẩm được không.

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến chi phí, tốn bao nhiêu tiền, đối phương nếu muốn hỏi cũng chỉ sẽ hỏi hàng của cô bán bao nhiêu tiền, hỏi giá cũng chỉ sẽ quan tâm lợi ích của mình.

Diệp Chiêu hỏi lại: “Anh là ai?”

Giọng Điệu đối phương hơi cứng nhắc: “Tôi là người mua gừng.”

“Anh không phải người cần mua gừng đúng không?”

“Không bán thì thôi.” Đối phương bực bội trực tiếp ngắt máy.

Thật là kiểu người kì quái gì cũng có mà.

Đến bây giờ Tống  Vinh Kí vẫn chưa gọi điện thoại đến, Diệp Chiêu lắc đầu, nhãn hiệu trăm năm như vậy mà thực sự không được, thông tin không đầy đủ. Không có gì ngạc nhiên khi trong nguyên tác lại bị nhà họ Chung đánh đến cho chết.

Kể từ khi Bạch Vân Liên bị đuổi khỏi nhà máy đồ chơi Ngải Lâm, bà ta không ra ngoài làm việc nữa, dành cả ngày ở nhà đọc và nghiên cứu truyền thống Trung Quốc, luyện tập thư pháp và tu dưỡng bản thân.

Bà ta đang luyện thư pháp thì chuông cửa vang lên, là em gái Bạch Vân Bình đến.

"Sao em lại đến đây vào giờ này? em tan làm rồi à?"

Bạch Vân Bình thay giày rồi bước vào, đặt túi xách lên ghế sofa, “Tôi phải ra ngoài làm chút việc vặt, đúng lúc đi ngang qua đây nên tôi vào một chút, ở văn phòng nhiều người, gọi điện thoại không tiện.”

Bạch Vân Liên: “Có chuyện gì mà không tiện nói qua điện thoại.”

“Chị tối hôm qua gọi điện thoại nói cho tôi chuyện đó, hôm nay tôi ra ngoài bảo người gọi điện thoại hỏi Diệp Chiêu. Tốn bao nhiêu tiền để nhập hàng thì không biết, tính toán chắc cũng nhiều, nó khẩu khí rất lớn, tôi đoán chắc chắn nó đã chiếm đoạt tiền đặt cọc thẻ ăn cọc của nhân viên. Nó tuổi còn nhỏ như vậy đâu có thể tự kinh doanh được chứ? Không biết là ai đã xúi giục nó làm loạn như thế.”

Quả nhiên đúng như Bạch Vân Liên suy đoán, bà ta nói: "Cô không thể đoán được phải có chứng cứ xác thực."

"Tôi nên đi đâu để lấy bằng chứng? Gọi cảnh sát? Gọi cảnh sát cũng vô ích. Chỉ cần chủ căng tin không kiện nó thì chúng ta không ai có thể làm gì được. Chị ơi, cho tôi một đôi tất đi. “Trên chân Bạch Vân Bình có một chiếc tất bị thủng bà ta nhanh chóng tháo ra.

Bạch Vân Liên ngồi xuống nói: "Tất nhiên chúng ta không thể gọi cảnh sát. Chuyện này chúng ta không thể ra mặt."

"Vậy tôi phải làm sao đây? Cho dù có người lén lút báo cáo với ông chủ, lão Diệp của chị nhất định sẽ tìm cách che giấu. Dù thế nào đi nữa thì nó cũng là con gái của ông ấy, mà ông ấy cũng là người muốn giữ thể diện như vậy. Cùng lắm, ông ấy cũng sẽ chỉ chửi rủa và nói riêng vài câu, nói không chừng còn đưa tiền cho nó để giải quyết, chị tin không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bạch Vân Liên tin rằng Diệp Định Quốc sẽ thích bất kỳ ai có thể mang lại thể diện cho ông ấy. Ngày xưa Diệp Chiêu ngu ngốc, thành tích kém, Diệp Định Quốc cũng muốn ghét bỏ con gái mình, nhưng từ khi Diệp Chiêu bị đánh trúng đầu, Diệp Định Quốc hiển nhiên quan tâm đến con gái mình hơn trước.

Cách đây không lâu, Hiệu trưởng Giả đã sai người gửi cho Diệp Đị

h Quốc một tờ báo trong trong đó nói Diệp Chiêu đoạt giải, Diệp Định Quốc đặc biệt nhờ người đóng khung báo cáo đó và ông ấy vô cùng tự hào về điều đó.

Điều khiến Bạch Vân Liên ớn lạnh nhất chính là Diệp Định Quốc không còn thương Bạch Lộ nhiều như trước nữa, như thế không được.

Bạch Vân Liên: "Hôm nay ở trong thư phòng luyện tập thư pháp, tôi đã suy nghĩ rất lâu, lần này chúng ta hoàn toàn phải đứng ở phía sau, nếu có thể làm được gì cho Diệp Chiêu thì cứ làm đi, còn làm không được thì thôi. Không thể vì chuyện này mà lộ chúng ta ra được, lợi bất cập hại.”

"Chị có cách gì hay không?"

“Chúng ta phải cố gắng hơn nữa, vô hiệu hóa thẻ ăn trong căng tin và để nhân viên trả lại thẻ.”

Bạch Vân Liên giải thích cách của mình nói cách rõ ràng cho em gái, nghe xong, Bạch Vân Bình cảm thấy có thể thực hiện được, "Việc này không khó thực hiện, họp một lần là có thể giải quyết được, chuyện này để Lão Diêu xử lý, ông phụ trách căng tin. Chị, chị mau lấy cho em đôi tất, em phải đi đây."

“Cô không ở đây ăn trưa à?”

“Chị còn chưa có động tĩnh, cũng không thấy khai hỏa, ăn trưa gì chứ, tôi đi ra ngoài ăn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play