Bởi vì lần này thu thập củ gừng không cần tính toán gì cho nên trong buổi tối thứ nhất cơ bản đã hoàn thành xong

Thu hoạch xong củ gừng non sẽ được cân đếm và tính tiền rồi được trực tiếp chở bằng xe tải đến kho bên ngoài Thâm Thành.

Vì bảo quản gừng non cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao nên Diệp Chiêu đã nhờ Hoàng Đống Lương thuê hai công nhân từ Tây Sơn đến giúp trông coi gừng  trong nhà kho.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh năm nay có hai ngày cộng với ngày cuối tuần, tổng cộng có ba ngày rưỡi nghỉ phép, đều dành riêng cho gừng non.

Sau khi từ Tây Sơn trở về, ở bên ngoài ăn bữa trưa, trên đường đi tôi gọi dì Xảo đang mệt mỏi vì buổi trưa cũng không nghỉ ngơi mà đi chơi mạt chược.

Tằng Tường tắm xong thì ngủ thiếp đi, trong khi đó Diệp Chiêu với tấm lòng biết ơn đang giúp cậu Tường nhãi con viết bài do trường giao, mỗi lần làm xong một phần thì tự mình cài cho mình một bông hoa nhỏ màu đỏ lên hộp đựng bút.

Lần trước Tường đổi 20 bông hoa nhỏ màu đỏ lấy bữa thịt nướng, số lượng hoa nhỏ màu đỏ giảm mạnh, cô muốn giúp cậu càng sớm càng tốt để dành thêm 20 bông hoa nữa để cho cậu một bữa ăn ngon.

Dì Xảo chơi mạt chược trở về, sảng khoái tinh thần, chuẩn bị bữa tối rồi đến bảo bọn trẻ ăn, kết quả Diệp Chiêu không có trong phòng, dì ấy đứng ở ngoài cửa phòng của Tường nhãi con, áp tai vào tai cửa có chút khó chịu. Căn phòng cũng vẫn yên tĩnh. Nhẹ nhàng mở cửa ra, dì thấy Tường nhãi con nằm nghiêng trên giường, ngủ say, còn Diệp Chiêu thì nằm bất động trên bàn, làm bài tập nửa chừng thì ngủ quên.

Đã mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt và đã quá mệt mỏi. Dì Xảo không đành lòng đánh thức họ nên đóng cửa đi ra ngoài.

Diệp Chiêu bị tiếng trống bên ngoài đánh thức, cô ngồi bật thẳng người dậy, cả tay và cổ đều tê dại, lắc đầu ngơ ngác, cảm giác như không biết mình đang ở đâu, hôm nay là năm nào.

Tận dụng ánh sáng từ cửa sổ, cô bật đèn bàn lên và quay lại thì thấy một bóng người đang đứng sau lưng mình.

Cô sợ đến mức gần như hét lên!

“Cậu làm tôi sợ chết khiếp.”

“Cô đang làm gì vậy?” Giọng Tằng Tường khàn đi vì buồn ngủ.

Cô đang làm gì vậy? Diệp Chiêu cúi đầu nhìn xuống bài trên bàn, cười khanh khách một tiếng: “Tôi giúp cậu làm bài, không thu phí, chỉ có lần này không có lần sau.”

“Tôi không nộp bài, lão Chu cũng không có cách bắt tôi.”

Tằng Tường nhìn bông hoa nhỏ màu đỏ trên ống đựng bút, nhiều hơn hai bông hoa, cậu trêu chọc, cười nói: "cô thật hào phóng, tự mình làm và tự thưởng cho mình những bông hoa nhỏ màu đỏ.” #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu cũng cười: “Tôi vui, không được hả?”

“Cô vui là được.“

Hai người đồng thời ngáp, đồng thời xoa mặt cùng bước ra khỏi cửa.

Dì Xảo đang xem TV trong phòng khách, thấy hai người đi ra, vội vàng nói: "mấy đứa cuối cùng cũng dậy rồi, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn đi."

"Dì Xảo ăn cơm chưa?"

“Dì ăn rồi.”

Diệp Chiêu lấy hai bát cơm, Tằng Tường lấy đồ ăn nóng trong nồi ra, cả hai đều đói nên ăn rất nhanh.

Dì Xảo ngồi nhìn họ ăn, rồi hỏi: “Khi nào thì bán củ gừng này?”

“không biết, chờ người đến cửa thôi.”

Dì Xảo sợ Diệp Chiêu nhập nhiều gừng non như thế mà bán đi không được, dì ấy nói: “khi đang chơi mạt chược thì dì gặp trưởng thôn, trong thôn có tiền như không biết nên đầu tư vào cái gì, dì kiến nghị với trưởng thôn, chúng ta cũng có thể mở một nhà máy sản xuất kẹo gừng ở Tằng Ốc Vi, thôn sẽ tập hợp tất cả gừng non sẽ cung cấp cho con.”

Diệp Chiêu dừng lại và không thể không cười: "Dì Xảo, tại sao dì lại dễ thương như vậy chứ. Đợi tới khi nhà máy kẹo gừng trong làng xây dựng xong thì chắc tất cả củ gừng của con có lẽ sẽ hỏng hết rồi.”

“Dì Xảo đã đủ lạc quan rồi, con còn lạc quan hơn dì nữa, 10000 cân gừng đó nếu như mà Tống Vinh Kí không cần thì phải làm sao?”

Diệp Chiêu sớm đã nghĩ đến vấn đề này: “Dì Xảo, Dì sẽ không cho rằng là Tống Vinh Kí không cần củ gừng non của chúng ta thì chúng ta thật sự phải mở sạp hàng à? Lúc trước con nói mở một cửa hàng ở phía Bắc cũng là nói đùa thôi. Hôm đầu tiên chúng ta đến trấn Tây Sơn, thì Hoàng Đống Lương đã nói với chúng ta rằng năm ngoái có rất nhiều người trồng gừng Tây Sơn, thu hoạch bội thu và giá gừng đã giảm xuống chỉ hơn 5 hào, lượng nông dân trồng gừng năm nay giảm nghiêm trọng, sản lượng cũng giảm đi rất nhiều, giá gừng năm nay chắc chắn sẽ đắt hơn năm ngoái.”

Dì Xảo nhớ lại điều này, "Đúng vậy, sản lượng năm nay thấp."

“Con đã kiểm tra trước, Thâm Thành kinh doanh lớn của gừng non được thì có năm sáu nhà, họ chắn chắc nhập không đủ hàng, nếu như Tống Vinh Kí không lấy gừng của mình thì con sẽ bán lại cho người bán trung gian. Mấy cái lô gừng này chất lượng rất tốt. Hạn chế lớn nhất là thu hoạch sớm, sau 20 ngày không bảo quản, người trung gian chắc chắn sẽ dùng cách này để ép giá, nhưng dù họ có ép đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thấp hơn 7 hào phải không? Nếu con đưa giá ra bên ngoài là 7 hào thì mấy người buôn bán này nhất định sẽ lao vào lấy.”

“Vậy không phải con lỗ vốn rồi sao?”

"Chưa chắc là lỗ. Với việc đổ xô đi mua gừng thì con có thể sẽ cố gắng ổn định giá cả. Cho dù có lỗ một ít tiền nhưng con chắc chắn sẽ không mất tất cả. Có thể con sẽ mất phần lợi nhuận hai tháng của căng tin ở trấn."

Ngoài ra còn có lãi vay, đây là rủi ro mà Diệp Chiêu có thể gánh chịu.

Lợi nhuận và rủi ro thường đi đôi với nhau, để kiếm được tiền thì phải có rủi ro, việc đó là điều không thể tránh khỏi.

Dì Xảo thấy Diệp Chiêu bình tĩnh như vậy mới yên tâm, nếu tổn thất không nhiều thì không sao.

"Được rồi, mấy ngày nay dì đã không ra ngoài chơi mạt chược, nếu muốn chơi thì dì sẽ tới nhà bà Anh béo chơi đi, dì sẽ ở nhà để nghe điện thoại cho cho."

"Dì Xảo, dì thật tốt với con, sau này con sẽ báo đáp dì."

Dì Xảo mỉm cười và nói: "Con làm thế nào có thể trả ơn dì?"

Diệp Chiêu cười thần bí nói: "Chuyện này con đã suy nghĩ kỹ rồi, tạm thời giữ bí mật."

"Con không cần phải trả ơn cho dì, chúng ta là một gia đình mà.” Dì Xảo mỉm cười đá đá Tằng Tường, "Phải không, con trai yêu."

Bé Tường đang bận chuẩn bị bữa ăn, ngẩng đầu nhìn mẹ: “Sao mẹ lại đá con?”

Đồ cứng đầu! Dì Xảo không khỏi chán ghét nói: "Học Tiểu Chiêu thêm đi, con đã lớn tới như vậy mà cái gì cũng không hiểu."

Diệp Chiêu lắc đầu không đồng ý: "Tường ca quả thật rất lợi hại rồi!"

Dì Xảo vừa nghe thấy Diệp Chiêu khen ngợi con trai mình, dì ấy lập tức tỏ ra thích thú: "Sao nó lại ngầu như vậy?"

Có thể thay trắng thành đen bất cứ lúc nào!

Diêp Chiêu chân thành ngưỡng mộ sự quyết đoán của Tường ca khi đối phó với Trần Liên Phát tối hôm qua. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tường ca có vẻ hơi tự hào, cậu biết cô đang khen cậu vì điều gì.

Diệp Chiêu không giải thích được, chỉ nói: "Không có Tường ca thì chúng ta đã phải đi bộ đến Tây Sơn rồi!"

"Đây! Quả thực là một kỹ năng tuyệt vời.” Dì Xảo cầm đũa lên và đưa cho mỗi người hai chiếc cánh gà lớn.

* 

Ngày đầu tiên làm việc ở trong ngày Quốc Khánh, nhà ăn đã nhận đúng hạn thu tiền bữa ăn của công nhân Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm, Diệp Chiêu trả lương cho mọi người ngay trong ngày và quyết toán khoản chi phí phải trả cho nhà cung cấp vào ngày đầu tiên.

Ngôi nhà mà bố mẹ Lý Thụy Hương thuê rất ồn ào và khó chịu nhưng gia đình họ lại không muốn sống trong ký túc xá, giờ có thêm tiền nên họ muốn thuê một căn nhà tốt hơn.

Chuyện xảy ra là ngôi nhà ở tòa nhà Tiểu Tây mà Trương Nguyệt Lệ thuê đã cho một ông chủ thuê rồi, khi thuê nhà, đã thỏa thuận rằng một gia đình có bốn người ở đó, tuy nhiên, sau đó còn có thêm năm sáu nhân viên chen chúc và khiến nhà cửa bừa bộn, cuối cùng vẫn là bị dì Xảo ép buộc phải hủy hợp đồng thuê nhà.

Lý Thụy Hương sau khi biết chuyện, muốn thuê nhà của dì Xảo, khi hỏi tiền thuê nhà là 80 tệ một tháng thì cô ấy lại từ chối, sau đó Cao Nguyệt Nguyệt không muốn ở trong ký túc xá của nhà máy nữa, trước đó thì Cao Nguyệt Nguyệt đã tham gia trong một cuộc thi âm nhạc và giành được vị trí á quân, với số tiền thưởng 2.000 tệ và một ít tiền tiết kiệm, cô ta muốn thuê chung để họ có thể chia sẻ một phần chi phí. Cuối cùng, họ thuê căn nhà ở phía bắc ở tầng một.

Vài ngày sau, có tin từ Tây Sơn truyền đến rằng gừng non ở Tây Sơn bị nhiễm bệnh dịch gừng, mọi người không còn cách nào khác đành phải gấp rút thu hoạch gừng non.

Trưa hôm đó, Diệp Chiêu và Tằng Tường đi học về, Diệp Chiêu lên lầu trước, chưa vào cửa đã nghe thấy có khách đi vào nhà, là Trương Quân người thôn Trương Gia, cùng với em gái Trương Nguyệt Lệ đến đây.

Thôn của họ ngày hôm qua đã thu hoạch củ gừng non và muốn giao cho Hoàng Đống Lương theo hợp đồng. Tuy nhiên, nhà họ hàng của Hoàng Đống Lương đã xảy ra chuyện nên họ không ở thị trấn Tây Sơn nữa, Trương Quân sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên trời vừa sáng đã ngồi xe đến để tìm dì Xảo và muốn nhanh chóng giao lô gừng.

Dì Xảo thấy Diệp Chiêu quay lại, vội vàng nói: “Việc thu thập củ gừng non thì gia đình và con cái chúng tôi đã tính xong rồi, mấy người có thể nói chuyện với nó.”

Trương Quân vẫn chưa hiểu rõ được mối quan hệ giữa gia đình này là gì, để cho một học sinh cấp ba phụ trách việc này, đây không phải là một sự qua loa với anh ta sao?

Nhưng theo Hoàng Đống Lương nói, việc mua bán củ gừng là do cô bé đưa ra quyết định, anh ta không còn cách nào khác là phải bàn bạc với Diệp Chiêu: “Lần này chúng tôi sẽ nghe lời cô, thu hoạch sớm, còn giá cả vẫn như thỏa thuận cộng thêm 1 xu tiền nữa phải không?"

Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?

Diệp Chiêu liếc nhìn Trương Quân: “Không phải chúng ta đã đồng ý đợi đến mùa thu hoạch mới thu hoạch sao? Chúng tôi không báo trước cho mấy người là phải thu hoạch sớm.”

Trương Quân muốn giở trò lưu manh: “Trước đó không phải bảo chúng tôi đi thu hoạch sao?”

"Mấy người lúc đó lựa chọn không thu hoạch, chúng tôi thu hoạch toàn bộ gừng sớm đều để vận chuyển ra phía bắc, sau này chúng tôi chỉ thu hoạch gừng đã chín, anh đây là bảo chúng tôi phải làm gì?"

Trương Quân cũng muốn chuyển trách nhiệm cho Diệp Chiêu: "Là bọn cô đã khiến chuyện này xảy ra bây giờ thì chúng tôi thậm chí không biết phải làm gì."

Tằng Nhị Xảo nghe điều này thì tức giận: " trong công việc này Bản thân mấy người quá tham lam rồi bây giờ quay lại cố ép chúng tôi chấp nhận nó à. Nếu mấy người cứ làm những việc như thế này thì các người sẽ nghèo suốt đời, không ngóc đầu lên nổi."

Tất nhiên là Trương Quân biết mình sai, "Chúng tôi không cần tăng giá được không? Mỗi người nhường nhau một bước ."

Diệp Chiêu: "Đây không còn là chuyện một người lùi bước nữa, các người đã nhiều lần không tuân theo quy định của chúng ta, không giữ lời hứa, chúng tôi sẽ không trả giá cho sai lầm của các người. Hơn nữa, các người có chắc chắn về mẻ gừng này không, anh chắc chắn nó không có vấn đề gì chứ?"

Tất nhiên là Trương Quân biết rằng gừng của mình đang thu hoạch có thể có vấn đề gì đó, nhưng anh ta không thể làm gì và cũng không thể thay đổi nó, anh ta chỉ có thể trả lời sai câu hỏi: "Theo hợp đồng, cho dù thu hoạch như thế nào các người đều lấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play