Dì Xảo tức giận tới mức muốn rút dao ra: “Mọi người chính là thấy chúng tôi đã đưa tiền cọc rồi, ăn được rồi thì chúng tôi sẽ không thể không lấy gừng của các người à, phải không? Làm người thì đừng có quá đáng như thế!”
Hoàng Đống Lương vẫn cố gắng khuyên nhủ, nhưng nông dân cắn chết nhất quyết muốn 8 hào, không đưa đủ con số đó thì không thu hoạch.
Hoàng Đống Lương chỉ có thể kéo dì Xảo và Diệp Chiêu qua một bên để nhỏ giọng thương lượng, nếu thu phải thu hoạch trước thời hạn nhiều ngày như thế, mấy cái thôn khác ở bên ngoài chắc chắn sẽ trên 8 hào.
Diệp Chiêu hỏi: “Hàng của thôn người khác so với cho của bọn họ thì tốt hơn rất nhiều có phải không?”
“Chất lượng chắc chắc hơn chỗ của bọn họ rồi, nhưng cô đã đưa gần 2000 tệ tiền đặt cọc rồi, nếu như không mua ở chỗ này thì tiền đặt cọc coi như mất rồi.”
Không được, Diệp Chiêu không muốn nhượng bộ, cô không nuốt nổi cục tức này.
Cô liếc nhìn Trương Quân, Trương Quân vừa hút thuốc vừa nói chuyện với mấy người nông dân trồng gừng, trên mặt là đang vui vẻ đắc ý như thể chắc chắn cô sẽ nhượng bộ.
Cô đang nghĩ khi em gái anh ta bị đánh, anh ta hèn nhát đứng một bên hoàn toàn không lên tiếng, sự ghê tởm nổi lên trong lòng mà không thể nào giải thích được.
Diệp Chiêu nhỏ giọng nói với Hoàng Đống Lương: “Bây giờ đi đặt hàng của thôn khác có còn kịp không?”
“Bây giờ đi đặt sao?”
“Đúng rồi. Tối nay mọi chuyện phải được giải quyết ổn thoả, có ai hỏi anh đều nói là hàng mua xuất đi phía Bắc.”
“Có quen biết với hai thôn, trước đây đã liên tục nói chuyện với họ rồi, chỉ cần muốn mua lúc nào thì cũng có thể tới để nói, hàng chắc chắn ngon hơn ở đây. Nhưng chúng ta làm như vậy sẽ có càng nhiều người biết chuyện chúng ta muốn thu hoạch sớm, không thể giấu được nữa.” #𝖙y𝖙novel.com
“Ở bên đây cũng không thể giấu được nữa cũng giống vậy thôi. Bọn họ ở đây náo loạn như thế thì Trần Liên Phát sẽ không biết? Nói chắc chắn là chủ ý anh ta nói ra. Tối hôm nay để khắc phục được, thì mai thu hoạch, bảo họ tìm thêm nhiều người một chút, tiền thì do chúng ta trả, trong vòng hai ngày phải thu hoạch cho xong thì sẽ không có chuyện gì. Bây giờ anh đi liền đi. Anh lái máy kéo phải không.”
“Đúng rồi.”
Tằng Tường đứng một bên nghe họ nói chuyện rồi nói: “Tôi láy mô tô đưa anh ấy đi, xe của tôi nhanh.”
Cứ thế Tằng Tường chở Hoàng Đống Lương tới những thôn khác để đặt hàng, dì Xảo và Diệp Chiêu thì ở lại đây để tiếp tục giả vờ quay lại chuyện giá cả với bọn họ để trì hoàn thời gian.
Trương Quân thấy Hoàng Đống Lương đi, cũng bắt đầu cảnh giác: “A Lương đi đâu rồi?”
“Đi đổ xăng cho xe mô tô.”
Bọn họ ở bên đây tính toán hợp đồng, dì Xảo và Diệp Chiêu không chịu tăng thêm tiền, nông dân trồng gừng cũng nhất định phải tăng thêm năm xu, đôi bên một phân cũng không nhường nhau.
Khoảng chừng 40 phút sau, Tằng Tường và Hoàng Đống Lương quay trở về, Hoàng Đống Lương kéo Diệp Chiêu sang một bên nói chuyện, “Tới hai cái thôn rồi, tôi chỉ tìm được hai cái thôn đó là trồng số lượng lớn nhất, hai ngày nữa sẽ thu hoạch xong, 7 hào 9 một cân, củ gừng rất to.”
Thế thì tốt rồi! Diệp Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Chiêu đi trở lại phía bên trong, nói chuyện với Trương Quân và mấy người nông dân trồng gừng khác: “Như thế này đi, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, chúng tôi chỉ có thể chấp nhận giá cả như đã ghi trên hợp đồng, nếu như đồng ý thì hai ngày nữa phải thu hoạch xong, còn nếu mọi người không đồng ý thì cứ chờ tới thời gian thu hoạch rồi thu, tất cả theo như hợp đồng.”
Có người không vui, “Nửa đêm gọi chúng tôi đến đây cả buổi trời, chả khác nào như chẳng nói gì?”
“Chính mọi người là người không có thiện chí, gần ngày thu hoạch lại muốn tăng giá, lại còn không có thương hiệu. Vậy thì cứ đợi đi, đến ngày thu hoạch rồi nói tiếp.”
Có người lo lắng Diệp Chiêu và Dì Xảo chạy mất lại nói: “Đợi đến lúc thu hoạch, thì các người sẽ không cần hàng của chúng tôi thì sao?”
Diệp Chiêu cười cười: “Chỉ cần mấy người có hàng, tôi nhất định sẽ lấy, hợp đồng đã kí hết rồi mà, chúng tôi tuân thủ theo quy định, chúng tôi là người có uy tín. Nếu như tới lúc thu hoạch mà mọi người không có hàng thì vui lòng mang tiền đặt cọc ra trả cho chúng tôi.”
Cô nóng lòng muốn xem xem, khi gừng ở chỗ này bị hư hết thì mấy người nhàm chán này sẽ trông như thế nào.
Không phải là cô không có thiện cảm mà là mấy cái người này tham lam quá khiến người khác thất vọng chứ không liên qua gì đến việc họ là nông dân.
Đã nói đến như thế rồi, các nông dân trồng rừng cũng không nhượng bộ, thì chỉ có thể sắp xếp như lời mà Diệp Chiêu nói thôi.
Trong số đó có một chàng trai ngập ngừng muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
Ngày hôm sau, chỉ có thôn Hướng Tây của trấn Tây Sơn là âm thầm thu hoạch, còn hai thôn trồng rừng lớn thì rất nhiệt tình mà thu hoạch rừng, mọi người huy động được tất cả những người có thể tập hợp lại, ban ngày thu hoạch xong buổi tối họ bật đèn lên và cho người đến canh giữ không để cho người ngoài tiếp cận.
Kỳ thực buổi tối cũng vẫn tốt, chỉ cần nhìn thấy có người với chó thì bình thường sẽ không có ai dám lại.
Chủ yếu là ban ngày, lúc bận rộn thu hoạch gừng thì sợ là có người lẫn trốn vào để bỏ thuốc.
Người ta nói bệnh về gừng là một loại vi khuẩn, một khi bị nhiễm bệnh rồi thì ngay cả khi nhập vào kho rồi cũng sẽ có khả năng lây lan, gừng sẽ dần dần bị hư và trở nên mốc meo.
Diệp Chiêu ngồi trên xe của Tằng Tường, họ cùng nhau đi qua cánh đồng gừng của hai thôn đó, buổi xế chiều khi mặt trời sắp lặng, họ đứng trên con đường rộng hơn cánh đồng một chút, từ xa xa nhìn dì Xảo đứng giám sát nông dân thu hoạch gừng.
“Mẹ tôi nói, nếu như cô không bán được số gừng này thì bà ấy sẽ bày quầy hàng để bán cùng cô.”
Diệp Chiêu nghịch nghịch củ gừng nhỏ trong tay: “Cậu sẽ không nghĩ là tôi làm chúng ta mất mặt chứ?”
Tằng Tường đặt một tay vào túi nói: “Không phải do tôi mở quầy, nhưng tôi có thể chở cô đi mở đó.”
Diệp Chiêu cười, hình tượng người lái xe chuyên nghiệp không thể lật đổ.
“Nếu như thật sự không bán được, cô sẽ lỗ bao nhiêu tiền?” Cậu ấy hỏi.
Diệp Chiêu đánh nhẹ cậu một cái: “Cậu có thể nghĩ cái gì tốt đẹp được không? Sao lại nghĩ tôi bị lỗ vốn chứ. Tôi sẽ không bị lỗ đâu, nếu như thật sự không bán được, thì tôi vận chuyển tới phía Bắc bán, có lẽ từ bây giờ tôi nên mở một thị trường buôn bán củ gừng Tây Sơn ở phía Bắc.”
Đi mở thị trường ở phía Bắc? Đó không phải sẽ lỗ nhiều hơn sao?
Tằng Tường nhìn cô. Nếu như cô mất tiền thì cậu có thể đưa tiền cho cô không? Cậu không nhớ Tài khoản ngân hàng ở Cảng Thành có bao nhiêu tiền, cậu trước giờ chưa từng nhớ, nếu mang nó cho cô thì có lẽ sẽ dư ăn dư để.
Cậu có thể mua lại số gừng đó để làm gì? Ý nghĩ của cậu cứ bay lung tung.
“Này”, cô chạm vào khuỷu tay của cậu, “Đó là ai vậy?”
Cách chỗ cánh đồng gừng phía trước không xa, có một người đang cởi quần, Tằng Tường quay người lấy tay che mắt của cô lại.
Không được nhìn đâu xa.
“Không phải.” Diệp Chiêu kéo tay cậu ra, “Trong tay người đó đang cầm cái gì”
Vào thời điểm đó, Tằng Tường đã phi ra ngoài.
Người đó nhìn thấy Tằng Tường lao tới, anh ta bỏ chạy, nhưng người đó chân ngắn chạy không nhanh trong chớp mắt đã bị Tằng Tường ép vào bên trên cánh đồng.
Chờ tới lúc Diệp Chiêu chạy tới thì người đó đã nằm cả mặt trên đất.
Nhưng cả khi mặt anh ta đầy đất thì Diệp Chiêu vẫn nhận ra.
“Đây không phải là anh Phát sao? Anh chạy đến chỗ này làm gì? Anh tự mình làm việc làm bẩn thỉu này à? Không có đàn em à? Hay là chuyện này phải đích thân anh tới để không thôi người khác biết à?”
Đối mặt với những câu hỏi liên tục của Diệp Chiêu, Trần Liên Phát liên tục cầu xin, “Tôi chỉ ở đây đi tiểu thôi.”
Tằng Tường đập vô mặt anh ta hai cái, đúng chuẩn như một ông chủ: “Định lừa ai? Anh đi tiểu sao thấy người liền chạy?”
“Tôi thấy cậu chạy lại nhanh như vậy, sao lại không bị doạ sợ chứ?”
Diệp Chiêu cũng không muốn lãng phí lời nói của mình với anh ta: “Nói đi, anh đã rải bao nhiêu thuốc ở cánh đồng này rồi?”
“Cô nói cái gì vậy, tôi không hiểu gì cả…” anh ta còn chưa nói hết lời đã bị Tằng Tường đáng vào mặt, đánh anh ta rất dữ, anh ta dơ hai tay đầu hàng, “Tôi nói, tôi nói! Tôi đã rải ở phía bên phải của mảnh đất đầu tiên, còn mảnh đất thứ hai chưa kịp làm thì đã bị hai người bắt được rồi.”
Tổn thất hai mảnh đồng trồng gừng rồi.
Diệp Chiêu nhẹ giọng hỏi anh ta: “Trong thời gian hai ngày này, mấy chỗ khác đã bị anh rải hết rồi phải không?”
“Không có, tôi thật sự không có. Nghe nói cô thu hoạch sớm cho nên mới tới rải ở đây trước.”
Mấy chỗ khác vẫn chưa rải thuốc? Vậy gừng ở mấy chỗ khác vẫn an toàn à?
Họ không thể để Trần Liên Phát tới đồn cảnh sát vào lúc này, nếu không cốt chuyện sẽ thay đổi như thế nào thì Diệp Chiêu sẽ không thể biết rõ nữa.
Diệp Chiêu dao động, cô muốn làm một người tốt, có thể nếu cô làm một người tốt thì cô sẽ bị huỷ hoại tất cả.
Hoặc là còn có lựa chọn khác?
Tằng Tường và Diệp Chiêu nhìn lẫn nhau, Tằng Tường biết sự dao động của cô, cậu trực tiếp giúp cô lựa chọn, thả lỏng tay của mình ra, cảnh cáo nói: “Anh đi đi! Đừng làm điều xấu này một lần nào nữa! Nếu không thì….”
“Tôi đảm bảo sẽ không đến nữa!” Trần Liên Phát không nghĩ đến sẽ được hai đứa nhỏ này thả đi, anh ta lăn lóc bò đi!
Cánh đồng gừng từ xa xa mọi người đang bận rộn thu hoạch.
Diệp Chiêu đặt hai tay lên eo thở phào nhẹ nhõm, cô phải nhắc nhở Hoàng Đống Lương để mắt đến Trần Liên Phát và thu thập chứng cứ để sau này họ còn có cái để dùng tới!
Nhà họ Chung ở Cảng Thành và Trần Liên Phát phải chịu trách nhiệm với tội ác của bọn họ và phải bồi thường cho những mất mát của nông dân trồng gừng.
Hai lỗ tai đầy tiếng côn trùng và tiếng gió, Diệp Chiêu cắn môi dưới, nở một nụ cười gượng gạo nói: “Cả hai chúng ta đều là….đứa trẻ hư.”
Tằng Tường đưa tay ra chạm nhẹ vào mái tóc trên đỉnh đầu của cô rồi cố gắng an ủi: “Cô không cần phải buồn, bản chất của con người vốn ít kỷ, chỉ cần là chưa đi đến điểm cuối thì sẽ luôn có cách để dạy dỗ cái xấu và đề cao cái tốt thôi!”
Diệp Chiêu ngẩng đầu nhìn cậu, hình tượng của Tằng Tường không giống như cô nghĩ. Làn gió thổi bay mái tóc đẹp của cậu, dưới ánh sáng màu cam của hoàng hôn, đây chính là thiên thần hay ác quỷ? Có lẽ đó chỉ là một suy nghĩ.
Uhmm, Cậu hôm nay khiến cô vô cùng an tâm… ( truyện đăng trên app TᎽT )