Diệp Chiêu phải vội vàng về nhà trước 9 giờ, cô và Hoàng Đống Lương đã hẹn với nhau là cách 3 ngày sẽ gọi điện thoại một lần.
Cô về nhà không bao lâu thì điện thoại gọi tới, Hoàng Đống Lương gọi đến như đã hẹn, “Thời gian thu hoạch đã định xong rồi.”
Củ gừng của trấn Tây Sơn mỗi năm sẽ được gieo vào một thời điểm thống nhất, thời gian thu hoạch cũng dựa vào thời gian gieo trồng mà định, thời gian thu hoạch tốt nhất của năm nay là từ ngày 15 tháng 10 đến ngày 23 tháng 10 và việc thu hoạch phải được hoàn thành trước sương xuống.
Bệnh dịch về gừng phải cần truyền đi trước 2 tới 7 ngày, phát bệnh trong vòng ba ngày, sau đó sẽ hư thối hết.
Nếu như Trần Liên Phát muốn lây lan dịch gừng làm cho Tống Vinh Kí không phản ứng kịp thì phải hành được trước một tuần cũng có nghĩa là từ 8 tháng 10 nên ra tay.
Vẫn còn thời gian khoảng một tuần.
Sợ thì sợ Trần Liên Phát sẽ ra tay trước khoảng thời gian đó và có khả năng đến lúc đó sẽ hoàn toàn bị diệt hết.
Diệp Chiêu hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể thu hoạch luôn không? Bây giờ thu hoạch để bảo toàn chất lượng.”
Hoàng Đống Lương: “Thu hoạch trước nửa tháng, gừng sẽ không đủ phát triển, bảo quản hai ba tháng không vấn đề, nếu muốn để đến tết năm tới thì nó sẽ bị hư hỏng và thối mất.”
Nếu Diệp Chiêu bán thành công lô gừng này cho Tống Vinh Kí thì nó chắc chắn sẽ đến tháng mười hai là đã được tiêu thụ hết hoàn toàn, và sẽ không cần để tồn lâu đến như vậy.
“không sao, ngày mai anh đi bảo họ thu hoạch đi, đừng tạo ra quá nhiều động tĩnh, có người hỏi tới thì nói là vận chuyển tới phía Bắc.”
Hoàng Đống Lương nói: “Vậy được. Ngoài thôn Trương gia và thôn Hướng Tây thì mấy thôn không có đặt cọc có cần phải thông báo cho họ không?”
Nếu không thông báo thì sẽ thu không đủ 100000 cân còn nếu như thông báo thì mấy thôn này trồng rất nhiều nên động tĩnh sẽ rất lớn.
Diệp Chiêu nghĩ một chút, và cô quyết đinh bảo thủ, cô nói: “Trước tiên là đừng thông báo, không thể để họ sợ hãi, đợi đến khi chúng ta thu hoạch xong rồi thì nếu như còn chưa có động tĩnh gì thì sẽ nghĩ cách thu hoạch thêm một ít nữa.”
Hoàng Đống Lương hỏi: “Vậy khi nào thì cô đến đây? ở chỗ này hai ba ngày là thu hoạch xong rồi, cô đến để thanh toán phần còn lại.”
Trong tay Diệp Chiêu không có tiền mặt, cô phải mượn tiền Nê Mãnh để thuê một cái xe chở và một kho hàng.
“Ngày mốt tôi đến, anh nhanh chóng bắt đầu làm đi, ngày mai bắt đầu thu hoạch.” Diệp Chiêu nhắc nhở một lần nữa, không được tạo ra quá nhiều động tĩnh, theo dõi hành tung của Trần Liên Phát. #𝖙y𝖙novel.com
Hôm sau Diệp Chiêu cầm sổ tiết kiệm đi tìm Nê Mãnh để vay tiền, sau đó đi tìm nhà cung ứng thực phẩm của căng tin để mượn xe chở hàng và nhà kho, ông chủ nhà cung ứng có tiền nên làm việc rất đáng tin cậy, trước khi cô đến thì họ đã ngỏ lời rồi.
Vì để ổn định mối quan hệ với một khách hàng lớn như căng tin của nhà máy Ngải Lâm thì giá thuê kho với thuê xe cũng khá rẻ.
Mọi chuyện ở bên đây đã được chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Chiêu quay về nhà cũng đúng lúc là giờ ăn tối Hoàng Đống Lương gọi điện thoại đến.
Thôn Hướng Tây lúc đầu rất khó nói chuyện nhưng bây giờ vẫn chịu hợp tác và hôm nay đã bắt đầu thu hoạch, còn thôn Trương gia thì nói là thời gian còn quá sớm muốn đợi thêm 8-10 ngày nữa mới chịu thu hoạch.
Diệp Chiêu nổi cáu: “Tại sao vậy? Không phải đã nói một cân sẽ cho thêm một xu sao, trước đó họ đã nói có thể rồi mà?”
Hoàng Đống Lương cũng rất tức giận: “Bây giờ bọn họ nuốt lời rồi.”
Diệp Chiêu cứ luôn sợ thôn Hướng Tây khó thu hoạch được, ai có thể ngờ đến là lại xuất hiện vấn đề này chứ, có vẻ như mọi vấn đề đều là nằm ở người thôn Trương Gia, cô nói: “Đã kí hợp đồng rồi còn nuốt lời?”
“Thì là bởi vì đã kí hợp đồng, nhận được tiền cọc rồi, cho nên trong lòng họ mới tự tin dám làm như thế. Sớm biết thì ngay từ đầu đã không đưa tiền cọc! Mẹ nó!” Hoàng Đống Lương giận đến mức thốt lên lời chửi mắng.
Diệp Chiêu lo lắng: “Trương Nguyệt Lệ vẫn còn ở nhà mẹ chứ?”
“Không, mang con cái về nhà rồi, hai vợ chồng họ hòn hợp lại rồi.”
Khiếp! “Vậy là chắc chắn Trần Liên Phát đã biết chuyện chúng ta thu hoạch trước rồi.”
“Tôi nghĩ đến hôm nay anh ta cũng chưa biết, chắc chắn ngày mai sẽ biết. Cô không phải bảo tôi tìm người theo dõi anh ta sao? Anh ta gần đây rất thật thà, cứ luôn ở nhà, ở đâu cũng không đi.”
Hôm nay vẫn cứ ở nhà, ngày mai thì không hẳn là vậy.
Diệp Chiêu muốn xuất phát ngay bây giờ, cô gọi cho lão Tiền, ở bên chỗ lão Tiền thì xe hàng ngày mai mới có thể xuất phát, không có cách nào để đi trước được.
Xe hàng vẫn chưa quay về, buổi tối lại không có xe đường dài, Diệp Chiêu có một chút tuyệt vọng, hiện tại không được cô chỉ có thể xem thử xem có xe taxi nào có thể đi đường dài không.
“Cô ăn cơm trước đi, tôi chở cô đi.”
Diệp Chiêu ngẩng khuôn mặt đau khổ của mình nhìn Tằng Tường, Tường nhãi con đúng lúc mà toả ra ánh sáng.
“Cậu sao lại chở tôi đi?” Diệp Chiêu không thể tưởng tượng là sẽ ngồi xe mô tô một khoảng thời gian dài.
“Xe mô tô của tôi còn nhanh hơn cả xe hơi đó! Hai ba tiếng là tới rồi. Chúng ta ăn cơm xong, 7 giờ thì xuất phát, có thể sẽ đến trước 10 giờ.”
Diệp Chiêu nhìn hướng dì Xảo, dì Xảo không thể chịu đựng được khi thấy Diệp Chiêu lo lắng không tìm được ai để giúp đỡ cho nên dì ấy cũng quyết định, “mau ăn nhanh lên đi, dì không yên tâm về mấy đứa, dì cũng sẽ cùng đì chung.”
Cứ như vậy, ăn cơm xong, Tằng Tường đi đổ đầy bình xăng, Diệp Chiêu thì mang theo tiền, dì Xảo thì giấu thêm con dao, sau đó một nhà ba người xuất phát.
Diệp Chiêu bị dì Xảo và Tằng Tường kẹp ở giữa như một cái bánh sandwich, nửa đường thì cảm thấy rất mệt, cô đặt toàn bộ đầu của mình lên vai của Tường nhãi con và đi trên con đường gập ghềnh như ngủ thiếp.
May mắn là trên đường họ không gặp bắt kì một tên cướp hay kẻ bắt nạt nào, họ cứ gió bụi dặm đường mà đế thôn Trương Gia.
Thôn Trương gia và thôn Hướng Tây cách Thâm Thành rất gần. Chín giờ hơn thì họ đã đến nơi.
Hoàng Đống Lương đã ở nhà của Trương Quân để đợi họ tới, tổng cộng có 24 hộ đến được 17 hộ còn lại 7 hộ không đến, họ nói mọi người thu hoạch thì họ thu hoạch, họ theo số đông.
Hoàng Đống Lương nói với nông dân trồng gừng: “Mọi người xem, mọi người không thu hoạch theo như sự sắp xếp của hợp đồng, ông chủ lớn người ta phải vội vàng từ Thâm Thành đến đây ngay trong đêm. Tôi bị kẹt ở giữa thật sự là đang làm khó cho tôi đó. Sau này sao tôi có thể giới thiệu người mua cho mọi người nữa.”
Trương Quân nhìn dì Xảo ngại ngùng: “Chị à, lúc đó chúng ta nói sẽ thu hoạch trước 8-10 ngày nhưng bây giờ lại thu hoạch trước gần 20 ngày như vậy thì hơn lúc trước rất nhiều, thu như vậy gừng sẽ không được ngon và sẽ cũng không tốt cho chị.”
Diệp Chiêu cạn lời, đây không phải là những gì đã nói lúc đó, cô nói: “Lúc đó nói là thu trước từ 10-20 ngày, trong hợp đồng đã ghi rất rõ.”
Người trồng rừng: “Hôm đó chúng tôi nghe không rõ.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Phải đó! Nghe không rõ ràng! Chúng tôi lại không biết chữ, đều không biết xem được hợp đồng.” Có người hùa theo!
Dì Xảo và Diệp Chiêu lúc ở trên đường đã nghĩ xong lý do rồi.
Dì Xảo nói: “Xe chở hàng chúng tôi đã thuê hết rồi, lô gừng này sẽ được vận chuyển đến phương Bắc. Phương Bắc sắp có tuyết rơi rất lớn, đến lúc đó đường sẽ bị phong toả không thể nào đi được, không phải chúng tôi buộc phải làm khó cho mọi người rồi sao.”
Trong đó có một người nông dân trồng rừng nói: “Trước hai mươi ngày, trọng lượng giảm đi rất nhiều.”
Diệp Chiêu cố gắng kìm nén sự tức giận và giải thích cho họ: “Thời điểm này gừng đã đủ lớn rồi và cũng sẽ tăng thêm không bao nhiêu nữa, lúc trước chúng ta cũng đã nói xong hết rồi, mỗi cân sẽ thêm một xu rồi mọi người sẽ thu hoạch trước ngày có phải không?”
Trương Quân: “Cô nghĩ sẽ không tăng bao nhiêu nữa nhưng mọi người thì lại nghĩ hai mươi ngày nữa sẽ lớn thêm rất nhiều đó.”
“Gừng đã vốn dĩ rất nhỏ rồi nếu còn thu hoạch trước hai mươi ngày nữa thì quá là tổn thất rồi.”
“Không thể bắt ép mọi người được, đâu có thể thu hoạch trước nhiều ngày như thế được.”
“Thêm tiền cho chúng tôi thì cũng rẻ hơn so với ở bên ngoài.”
“Phải đó, đã rẻ rồi còn phải thu hoạch trước ngày, đây là ức hiếp chúng tôi rồi.”
Mọi người cạn lời, Diệp Chiêu xem ra đã hiểu rồi, mấy người nông dân trồng rừng này xem ra là đang lo sợ về việc thu hoạch, tiền đặt cọc thì đã nằm trong tay của họ rồi nên đang muốn tận dụng cơ hội để tăng giá lên.
Trương Quân đang hút thuốc, cuối cùng nói ra yêu cầu của bọn họ: “Chúng tôi khi nãy đã bàn bạc một chút rồi, nếu như nhất định phải thu hoạch trước hai ngày này thì mỗi cân phải tăng thêm 5 xu.”
Dì Xảo vừa nghe liền nổi giận lên: “Mấy người định ăn cướp tiền à!”
“Mấy người ra ngoài mua cũng đã 8 hào rồi, đưa cho chúng tôi chỉ có 7 hào 5 thôi.”
Diệp Chiêu bác bỏ nói: “Tiền nào thì của đó thôi, hàng của mấy người phải có giá của 8 hào thì mới được chứ.”
Hoàng Đống Lương thất vọng lắc lắc đầu: “Tôi có lòng giúp cho mọi người đẩy được hàng đi, mọi người hãy tự nghĩ mà xem, mỗi năm hàng của mọi người đến cuối cùng cũng không bán được. Năm ngóai 5 hào còn không bán được, năm nay thì 7 hào 5, chị chủ Tằng là người tốt, còn cho thêm mọi người một xu tiền nữa. Hiện tại giá gừng ở ngoài thốn sớm đã giảm xuống rồi, giá gừng của mọi người còn tốt hơn biết bao nhiêu lần, tôi có thể mua nó với giá 7 hào thôi.”
Nông dân trồng gừng: “Chúng tôi đã dò la qua rồi, không thể nào là bảy hào, các người còn bắt thu hoạch trước ngày, không thể nào có được giá này.”