Ngày cuối cùng của tháng 9, căng tin đã hoạt động được một tháng, mọi người tập trung tại nhà bố mẹ Lý Thụy Hương để mở một cuộc họp, không ngờ là Lý Thụy Hương còn gọi cho Cao Nguyệt Nguyệt đến.
Cao Nguyệt Nguyệt sớm đã đoán ra Diệp Chiêu chính là người chủ đứng sau hợp đồng căng tin, Diệp Chiêu cũng không trốn tránh mà trực tiếp nói thẳng: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay chúng tôi có một cuộc họp, xin vui lòng tránh đi một chút."
Lý Thụy Hương nhẹ nhàng kéo Diệp Chiêu một cái: “Không phải nói cho Nguyệt Nguyệt một phần à?”
Diệp Chiêu giải thích: "Tôi đồng ý cho một phần, nhưng phần này chỉ có quyền thu lợi nhuận, không có quyền quản lý."
Lý Thụy Hương ngu ngốc không hiểu. Mặc dù mẹ cô cũng không biết nhưng đại khái cũng hiểu, dì Tần vội vàng nói: “Ý của Tiểu Chiêu là cuối năm sẽ chia lợi nhuận, nhưng không được tham gia quản lý.”
“Chính là ý đó.”
Cao Nguyệt Nguyệt cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng việc hợp tác trước đó không được thảo luận rõ ràng và có nhiều suy nghĩ khác nhau. Bây giờ nói đến đó, cô ta không còn có quyền ý kiến nữa. Nếu Diệp Chiêu thực sự muốn lừa đảo, thậm chí không chia lợi nhuận, cô ta cũng không có cách nào nói được.
Cao Nguyệt Nguyệt cười ngượng nghịu: "Không sao đâu, tôi hiểu rồi, vậy tôi ra ngoài mua bữa tối cho mọi người nhé."
Lý Thụy Hương có chút xấu hổ, có thể dành được hợp đồng và quyền điều hành thì Cao Nguyệt Nguyệt có công rất lớn, cô ta cho rằng Diệp Chiêu muốn nuốt lời, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô tiễn Cao Nguyệt Nguyệt ra ngoài, một lúc sau mới quay trở lại chỗ họp.
Ở chỗ họp chỉ có 5 người, Diệp Chiêu, Cam Tiểu Phượng người quản lý của Diệp Chiêu được cô tuyển dụng từ chỗ thị trường nhân tài, chú Lý, Dì Tần và Lý Thụy Hương.
Tiểu Phượng hơn 20 tuổi, tốt nghiệp trung học ở vùng nông thôn Tây Bắc, làm việc rất chăm chỉ. Vì mới đến nên cô chủ yếu nghe mọi người nói rồi cô ghi chép lại sau đó tổng kết.
Dì Tần là người nắm rất rõ mọi chuyện ở chỗ nhà ăn, bà nói: “Cái ông Diêu đó có chuyện hay không ông ta vẫn thích đến đó để nhìn ngó, lần trước cho tiền ông ta cũng không cần, sau này tôi lén lút kêu Tiểu Phượng lấy lý do đưa sườn, chân gà, trứng gà với nhiều thứ khác nhau, ông ta có lúc lấy và cũng có lúc không, nhưng bây giờ thấy thái độ với bọn tôi tốt hơn rồi.”
“Một chút nhỏ ân huệ này cho loại người này cũng tốt, đổi lại một người khác đến đi thì đoán chừng cũng như vậy.” Diệp Chiêu đã gặp qua rất nhiều người nhỏ mọn và tham lam như vậy rồi.
Tiểu Phượng phàn nàn: “Ông ta muốn sườn thôi, ông ta bảo vợ và con trai ông ta thích ăn.”
Diệp Chiêu: “Không thể để cho sự thèm khát tăng thêm, quen dần sẽ sinh bệnh. Ý là có thể những ngày nghỉ cho, thời gian khác thì không có chuyện gì thì đừng cho.”
“Biết rồi.”
“Dì Tần, Tiếp tục đi.”
Dì Tần lật cuốn sổ nhỏ của mình, cuốn sổ nhỏ viết rất nhiều thứ vào. “Sau khi phục vụ ăn đêm, mỗi ngày có thể bán được ba đến bốn trăm suất cơm rang mì xào, tháng này bán được hơn một nghìn tệ, đồ ăn vặt đêm khuya có lợi nhuận cao, lương thực và nguyên liệu chủ yếu đều là đồ thừa trong ngày. Trong hơn hai mươi ngày qua, tôi đã kiếm được bảy hoặc tám trăm nhân dân tệ." #𝖙y𝖙novel.com
Diệp Chiêu: "Bốn nghìn người mới có ba bốn trăm người đến ăn đêm thôi à? nhà máy bây giờ tăng ca buổi tối nhiều không?”
Mọi người nhìn về hướng của Lý Thụy Hương, Lý Thụy Hương vừa rồi có chút lơ đãng, cô nghe thấy câu hỏi của Diệp Chiêu, mới nói: “nhà máy rất bận, mỗi ngày có khoảng phân nửa số người ở lại tăng ca.”
Diệp Chiêu: “Có lẽ liên quan đến việc thực đơn đồ ăn của chúng ta quá đơn điệu. Không thể chỉ bán cơm chiên mì xào, rau xào, súp rau củ, bánh kép với si rô cũng có thể bán được.”
Lý Chính Tân gật đầu: “cũng được, nhà bếp chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm mấy cái này một chút.”
DÌ Tần lật cuốn sổ sang: “Đồ dùng lần trước nói sau ngày Quốc Khánh sẽ bắt đầu cấp, quầy bán lẻ đã làm xong hết rồi, chỉ đợi có thêm giấy phép kinh doanh nữa là có thể mở cửa bán.”
Tiểu Phượng gần đây có việc đang làm, cô ấy nói: “Tuần sau là quan trọng nhất, chỉ cần theo dõi việc thanh toán, nếu không nhà cung ứng bên đó cũng không chống đỡ nỗi.”
Tiền cơm một tháng của 4000 người khoảng năm mươi tám ngàn tệ, tiền lấy được phải trả cho nhà cung ứng 45.000 tệ, cũng như tiền lương và hóa đơn điện nước của mọi người, lợi nhuận cuối cũng là tám/chín ngàn.
Ở thời buổi này có thể kiếm được như vậy là rất cao rồi.
Tiểu Phượng làm việc rất tích cực: "Thứ hai là bù cho ngày nghỉ lễ Quốc Khánh. Bắt đầu từ thứ ba, tôi mỗi ngày sẽ đến phòng tài vụ nhắc nhở.”
Diệp Chiêu thấp giọng nói với Tiểu Phượng: "Cô chính là người xử lý mọi việc. Nếu có thể nói gì thì cứ nói nếu như không thanh toán trước ngày năm sếp sẽ không có tiền, nhà cung ứng hết lương thực, công nhân không được ăn sẽ gây rắc rối, và họ cũng sợ.”
Tiểu Phượng năng lực làm việc cũng giống như vậy, cô ta gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tôi biết nên giải quyết như thế nào rồi.”
Tan họp, Diệp Chiêu gọi một mình Lý Thuỵ Hương vào trong phòng để nói chuyện, Diệp Chiêu biết Lý Thuỵ Hương là một người có đầu óc đơn giản và lương thiện, cô không muốn cho người khác phải phiền lòng.
Diệp Chiêu gặp phải chuyện thì hy vọng có thể giải quyết ngay, cô không muốn kéo dài, tránh sau này sẽ trở thành tâm bệnh
“Cô hôm nay hình như có chút không vui?”
Lý Thuỵ Hương cúi đầu đóng dấu phiếu ăn uống, “Trong lòng tôi luôn cảm thấy có lỗi với Cao Nguyệt Nguyệt, cô ấy vì để chúng ta có được hợp đồng mà làm mất đi công việc làm phát thanh viên của mình.”
“Cô ấy ở nhà máy làm phát thanh, một tháng cũng chỉ có 10 tệ, cô ấy ở chỗ của chúng ta không cần làm cái gì thì một năm cũng đã có được hơn 1000 tệ, đợi đến sau này tình trạng kinh doanh ổn hơn nữa thì khẳng định là vẫn không dừng lại ở con số này, không ít đâu.”
“Hôm đó chúng ta hứa cho cô ấy một phần.”
“Chúng ta cho mà, chỉ là một cổ phần này chỉ có tác dụng như là khen thưởng thôi, cô ta không góp vốn nên không thể cho cô ta cổ phần thật được, chỉ có thể cho cổ phần trên danh nghĩa thôi cái đó đủ để cho cô ta tham gia vào lợi nhuận rồi. Cô ta vì sao lại nhất định muốn tham gia vào việc kinh doanh của chúng ta để làm gì?”
Lý Thuỵ Hương vẫn bảo thủ nói: “Vì sao không thể để cho cô ấy tham gia vào chứ?”
Diệp Chiêu lấy con dấu trên tay Lý Thuỵ Hương để giúp đỡ công việc, một tay cô đóng một tay gom lại, động tác nhanh nhẹn.
“Thuỵ Hương, không phải tất cả mọi người đều lương thiện giống như cô đâu. Đối với một số người, chúng ta phải cẩn thận với họ, giống như với Cao Nguyệt Nguyệt, tôi có thể cho cô ta tiền, lúc cần thiết thì cũng có thể hợp tác với nhau, nhưng chắc chắn là không giống tôi với cô, những người có thể tin tưởng và hợp tác với nhau. Tôi có thể nói một cách rõ ràng là, tôi không có cách nào có thể làm được, tôi tin Cao Nguyệt Nguyệt cũng không có cách nào làm được. Con người cô ta quá phức tạp.”
Lý Thuỵ Hương không hiểu: “Nguyệt Nguyệt thì xác thật có một số lúc cáu kỉnh, có chút cao ngạo, nhưng sẽ không phải là người xấu.”
“Đó là bởi vì cô ngốc, cô và cô ta vẫn chưa có tranh chấp lợi ích với nhau. Đợi đến lúc cô và cô ta có tranh chấp về mặt lợi ích thì cô sẽ biết thôi.”
“Cô và cô ấy có tranh chấp lợi ích rồi à?”
“Đương nhiên, trong cuộc thi âm nhạc vùng Vịnh thì chúng tôi đã cướp chức vô địch của cô ta, phần thưởng cho người chiến thắng là 10000 tệ đó. Cho nên tôi có lý do nghi ngờ và cho rằng là cô ta đã ra tay với cây bass của tôi, chỉ là tôi không có chứng cứ, cho nên tôi mới luôn không nói ra chuyện này.”
Lý Thuỵ Hương có chút ngạc nhiên, cô ấy không biết giữa Diệp Chiêu và Cao Nguyệt Nguyệt còn có sự mâu thuẫn này, xem ra là Diệp Chiêu đã phải chịu đựng Cao Nguyệt Nguyệt trong một khoảng thời gian dài.
“Xin lỗi Tiểu Chiêu, tôi không nhìn ra việc giữa cô và Cao Nguyệt Nguyệt còn có chuyện này. Tôi chỉ đơn giản nghĩ là cô nhìn cô ta không vừa mắt mà thôi.”
“Tôi làm sao có thể vô duyên vô cớ mà ghét người khác chứ.”
Lý Thuỵ Hương gật đầu: “Tôi hiểu ra rồi.”
“Cô hiểu ra là được rồi. Lời mà tôi nói với cô, cô đừng nói lại với ai cả. Cô đó phải nên vô tâm một chút.”
“Ừ, tôi không ngốc, tôi sẽ không nói lại với cô ta.”
Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng ở bên ngoài, Cao Nguyệt Nguyệt mua đồ ăn đêm về, là ốc xào và thịt xiên, Diệp Chiêu cũng không khách khí, ăn liền mấy xiên mới ngưng.