Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 29.3: Mẹ


3 tháng

trướctiếp

"Tài liệu lưu trữ. Đây là chữ viết tay của Quách Hứa Ngôn. Mô tả ở trên gần giống hệt như những từ mà dì Hà dùng để miêu tả mẹ con ngày đó. Kim Tĩnh Chi và Quách Hứa Ngôn là hai người có xuất thân hoàn toàn khác nhau, tính cách khác nhau và sở thích cũng khác nhau. Chỉ có Quách Hứa Ngôn là đúng chính xác nhũng gì mà mọi người đã mô tả về mẹ của con.”

Tô Ứng Dân  im lặng.

"Quách Hứa Ngôn là mẹ của con phải không?”Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân trong chốc lát, Tô Ứng Dân cúi đầu nhìn đi nhìn lại bức ảnh, ánh mắt dường như dán chặt vào.

Vân Vân đá dép đi vào phòng anh trai nói chuyện, trong bếp có tiếng dầu nóng được cho vào nồi.

Một lúc sau, Tô Ứng Dân nhẹ nhàng thở dài: “Chữ viết của mẹ con rất đẹp, giống y như bà ấy vậy.”

Nói xong, Tô Ứng Dân nhìn cô: “Con rất thông minh, cái gì cũng biết cả.”

“Không, con không thông minh, lẽ ra con phải nên nghi ngờ từ lâu, không nên đợi đến bây giờ mới phát hiện ra. Chỉ là lúc đầu con không hề nghĩ tới chuyện đó, cho nên mới bị mọi người lừa dối lâu như vậy."

“Bọn chú không cố ý giấu con.”

Diệp Chiêu im lặng cười: "Vậy thứ chú muốn đốt là ảnh của Quách Hứa Ngôn sao. Tại sao vậy? Tại sao lại muốn đổi cho con một người mẹ khác? Không thể nói thẳng ngay từ đầu rằng mẹ con tên là Quách Hứa Ngôn được sao?"

Vân Vân lại bước ra khỏi phòng anh trai mình và đứng trước Ti Vi xem một bức phác họa.

Tô Ứng Dân không muốn bọn trẻ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ nên đứng dậy nói: "Tới đây, cùng chú vào thư phòng nói chuyện."

Diệp Chiêu đi theo Tô Ứng Dân vào thư phòng, Tô Ứng Dân đút hai tay vào túi đứng trước cửa sổ, thành thật nói: “Lúc đó mẹ con muốn trở về thành phố, nhưng đang có con nên bà ấy không thể quay về được..."

"Nhưng tại sao nhiều năm như vậy chú không nói cho con biết mẹ ruột của con là ai?"

Tô Ứng Dân mấy lần muốn nói cái gì ra nhưng rồi lại nuốt xuống, chuyện quá nghiêm trọng, sợ Diệp Chiêu không thể tiếp nhận được nên vẫn luôn cứ né tránh để cho cô nhẹ lòng, ông ấy sợ Diệp Chiêu mắc kẹt lại ở trong vấn đề này mà không thể nào thoát ra.

Sau mấy lần giằng co, Tô Ứng Dân mới lựa chọn nói với cô: “Mẹ con không muốn người khác biết đến sự tồn tại của con.”

Không muốn người khác biết sự tồn tại của cô. Một câu nói lạnh lùng như vậy, nếu nguyên chủ biết được sẽ buồn biết bao. #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu lại một lần nữa cảm thấy tiếc cho nguyên chủ, hoặc có lẽ sự tồn tại của cô ấy là một sai lầm.

"Quách Hứa Ngôn bà ấy ở đâu?"

“Con muốn tìm bà ấy à?”

Diệp Chiêu không muốn nói sự thật với Tô Ứng Dân, liền ấn vào góc bàn: “Con không muốn tìm bà ấy, chỉ muốn biết bà ấy sống ở đâu, sống có tốt hay không.”

"Bà ấy sống rất tốt. Tiểu Chiêu, hãy nghe lời chú của con, đừng đi tìm mẹ con, chú sợ con sẽ thất vọng. Bà ấy đã bỏ rơi con, cứ coi như bà ấy không còn tồn tại đi."

Đúng vậy, mười tám năm trước Quách Hứa Ngôn đã lựa chọn bỏ rơi cô.

Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân, lần đầu tiên cô thực sự cảm thấy lời mà chú Tô nói với cô đều là chân thành.

“Bà ấy không còn muốn gặp con nữa phải không?”

Đôi mắt Tô Ứng Dân chợt ươn ướt, ông ấy muốn an ủi cô gái trước mặt: “Không sao đâu Tiểu Chiêu. Không có bà ấy thì con vẫn sống tốt như vậy. Cho dù bà ấy không cần con nữa thì con vẫn còn có ba của con, còn có chú Tô và dì Hà..."

Đối với một đứa trẻ, sự tồn tại của người mẹ không thể dễ dàng bị thay thế bởi người khác.

Diệp Chiêu đột nhiên cảm thấy đồng cảm với nguyên chủ, cô cúi đầu cố gắng kiềm chế cảm xúc, may mắn thay cô là người mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

"Bà ấy ở đâu? Bà ấy ở Bắc Kinh hay Cảng Thành hay là nơi nào khác?"

Tô Ứng Dân hiếm khi trả lời một cách dễ dàng: "Bà ấy ở Cảng Thành."

“Bà ấy đã tái hôn rồi à?”

"Không. Bà ấy vẫn luôn chưa kết hôn."

Diệp Chiêu có chút kinh ngạc, chuyện này khác xa với những gì cô tưởng tượng.

"Chú Tô, chú biết bà ấy ở đâu phải không?"

Tô Ứng Dân: “Chú biết.”

"Nếu có một ngày, con muốn nhất định phải tìm được bà ấy, chú có giúp con không? Ý con là, con nhất định phải tìm được bà ấy.” Cô nhất định phải tìm được Quách Hứa Ngôn, đây là nhiệm vụ của cô, không có cách nào để trốn tránh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lần này Tô Ứng Dân nặng nề gật đầu: “Đợi con lớn lên chúng ta sẽ bàn đến chuyện này. Với tình hình hiện tại, đừng đi tìm bà ấy, cũng đừng để ba con biết con đang cô gắng tìm kiếm tung tích của mẹ con. Đừng nói cho ba con biết, con đã biết mẹ ruột của con là ai rồi, được chứ?”

Diệp Chiêu không hiểu: "Vì cái gì mà không thể nói cho ông ấy chứ?"

Tô Ứng Dân thở dài: “Bọn họ yêu mà không đến được với nhau nên đã hoàn toàn rạn nứt, mối quan hệ của bọn họ không thể hàn gắn được nữa. Con là do ba con nuôi dưỡng, nếu con không yêu thương ông ấy mà đi theo mẹ ruột của con, ông ấy chắc chắn sẽ tức giận, và hiện tại ba con không biết rằng Quách Hứa Ngôn đang ở Cảng Thành.”

Diệp Định Quốc không biết Quách Hứa Ngôn đang ở Cảng Thành nhưng sao Tô Ứng Dân lại biết? Cô luôn cho rằng chuyện của mẹ cô thì Tô Ứng Dân , Hà Tuệ Quỳnh và Diệp Định Quốc đều thống nhất, hiện tại xem ra cô đã đánh giá sai rồi?

"Chú Tô, chú còn giấu con điều gì nữa à?"

"Tiểu Chiêu, chú Tô đã nói với con tất cả những gì chú có thể nói. Chuyện về mười năm trước tốt nhất là không nên nhắc lại nữa, đã là quá khứ cả rồi. Con phải tin rằng những mối quan hệ phức tạp này, chú Tô sẽ luôn đứng về phía con, như vậy là được rồi.” Tô Ứng Dân nghiêm túc và chân thành nói.

Diệp Chiêu biết nếu tiếp tục hỏi, cô cũng sẽ không đạt được kết quả gì nữa. Đúng vậy, mọi người đều có những bí mật và có một số điều mà không cần nhất thiết phải tìm hiểu.

Không phải cô không tò mò, chỉ là hiện tại cô không thể làm được gì.

Hôm nay ít nhất người ta đã xác nhận rằng Quách Hứa Ngôn là mẹ ruột của cô, sống ở Cảng Thành, chưa kết hôn và có sống một cuộc sống tốt đẹp.

"Còn Kim Tĩnh Chi thì sao? Bà ấy đi đâu rồi?"

Tô Ứng Dân cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm trà: “Kim Tĩnh Chi di cư rồi.”

Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy còn chưa về Bắc Kinh, làm sao có thể di cư?"

“Kim Tĩnh Chi cùng mẹ con trốn sang Cảng Thành, sau đó bà ấy di cư ra nước ngoài.”

Đây cũng là một lời giải thích hợp lý.

Có người gõ cửa, Hà Tuệ Quỳnh thò đầu vào: "Mọi người đang nói cái gì vậy? Chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi."

"Con bé gặp tôi để hỏi về mẹ của nó. Con bé thông minh đến mức đã tìm ra mẹ ruột của mình là ai."

Hà Tuệ Quỳnh kinh ngạc: “Làm sao con bé biết được.”

“Ăn đi, anh sẽ nói chuyện với em sau.”

Hà Tuệ Quỳnh an ủi Diệp Chiêu: “Ai cho con ăn thì đều là mẹ ruột của con! Con có biết không? Cứ coi dì Hà như mẹ ruột của con đi, được không? Con cứ việc chuyển đến đây sống cùng Vân Vân, con sẽ không cô đơn như sống ở bên ngoài."

"Không sao đâu ạ, dì chủ nhà rất tốt bụng."

Tô Ứng Dân: “Nó có chủ ý của mình, cứ nghe theo nó đi.”

Hà Tuệ Quỳnh nấu một bàn món ăn quê hương Vạn Thành, kỳ thực Diệp Chiêu không ăn được cay, lại càng cẩn thận khi đến nhà người khác nên không mấy gì là thưởng thức bữa ăn.

Ăn tối xong ngồi một lúc, thì Diệp Chiêu xin phép rằng mình chưa làm xong bài tập về nhà trước.

Trở lại tòa nhà Tiểu Tây, dì Xảo đang bưng đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối, dì Xảo hỏi cô: "Con đã ăn gì chưa?"

Diệp Chiêu nhìn thấy Tằng Tường ở phòng khách trả lời điện thoại, nhỏ giọng đáp lại: "Con ăn cơm rồi, sao hôm nay mọi người về muộn thế?"

"Hôm nay dì chơi mạt chược xong thì cũng đã muộn nên dì đã mua rất nhiều đồ ăn, ăn thêm chút nữa nhé."

Diệp Chiêu có chút hưng phấn khi nhìn thấy trên bàn có cua, "Vậy con ăn một con cua."

"Tới ăn đi, là cua xào bơ! Người bán hải sản đặc biệt để lại cho dì, có tiền cũng không mua được."

Diệp Chiêu đi rửa tay xong đi ra, dì Xảo đã mang theo bát đĩa và đũa.

Diệp Chiêu: “Con vừa trở về, trên đường nhìn thấy rất nhiều người ngắm trăng.”

“Ăn tối xong chúng ta đi ngắm trăng nhé.” Dì Xảo nhìn Tăng Tường nói.

Một lúc sau, Tằng Tường cúp điện thoại, đi tới ăn cơm.

Dì Xảo hỏi cậu: "Con đang nói gì vậy? Lâu quá rồi đó."

"Có nói cái gì đâu."

“Lại bảo con đi đâu à?"

“Giáng sinh mới đi."

Diệp Chiêu nhận ra, đó là cuộc gọi từ ba của Tằng Tường.

"Có phải là bảo cậu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau không? Lần sau cậu cứ trực tiếp từ chối và nói tôi không đồng ý."

Tằng Tường đang ăn không trả lời, dừng một chút mới nói: "Dì bảo mẹ cũng đi."

"Dì, dì gọi thật là tình cảm mà! Mẹ đi để làm gì? Mẹ không đi. Mỗi năm đều bảo con đi chơi Giáng Sinh, là người Trung Quốc mà lại ăn lễ của phương Tây, đúng là có bệnh.”

Diệp Chiêu đang ăn cua cũng không dám lên tiếng, chỉ có tiếng nhai trên bàn, bầu không khí có chút bối rối, cô nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Lát nữa chúng ta nên đi đâu ngắm trăng đây? mái nhà hả?"

Tằng Nhị Xảo không muốn lễ hội lớn này bị phá hỏng nên dì ấy nói: "Cảnh trăng nhìn từ trên sân thượng rất tuyệt, nên gọi bà Anh béo và những người khác."

Diệp Chiêu chủ động nhận việc: “Đợi lát nữa con sẽ đi gọi bọn họ.”

*

[Lạc Thân, cậu có khỏe không?

Tôi là Tiểu Đao, bức thư hôm trước cậu có nhận được không?

Ngại quá, tôi chưa để lại địa chỉ của tôi cho cậu, tôi nghĩ cậu rát bận, nên cậu không cần hồi âm đâu.

Hôm nay là Tết Trung Thu, tôi ngồi ở bên cửa sổ viết thư cho cậu, ánh trăng tròn tròn treo ở mái nhà thượng nhà người khác, tâm tình tôi có chút buồn bực mà cũng có chút sung sướng, nhớ tới cậu ở phương xa, hôm nay cậu cũng ngắm trăng sao?

Tôi nói cho cậu cái bí mật nhỏ, rốt cuộc hôm nay tôi biết, mẹ tôi đã sớm lựa chọn không cần tôi, không biết vì cái gì, trong lòng có một chút tiểu thương cảm.

 

Bạn tốt, so với tôi, cậu hạnh phúc hơn, ít nhất mẹ cậu yêu cậu.

 

Ngẩng đầu, chúng ta đang xem cùng một mặt trăng, nghĩ đến đây, lòng ta rất vui.

 

……

Bạn tốt của cậu, Tiểu Đao 】

Diệp Chiêu đang cúi đầu lúng túng viết, cô mượn một cuốn sách tuyển tập các bài thư tình, cô muốn dùng lửa nóng thơ tình để cảm hóa cậu ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp