"Không giải quyết được phải không? Vậy chúng ta cũng chỉ có thể làm cách này để ngăn chuyện này xảy ra. Phải có thẻ mới có thể mua cơm, không thể để cứ 1 xu một suất, rồi mọi người lợi dụng sơ hở được."
"Vậy thì các cô không cần phải giữ tới mười tệ tiền mặt."
"Mười tệ tiền mặt là rất nhiều sao? Nếu hai hay ba người đi ra ngoài ăn cũng chỉ gọi được vài món thôi. Nếu chúng tôi tính tiền đặt cọc quá thấp, có thể nhân viên nghỉ việc sẽ không quay lại để hoàn trả lại tiền đặt cọc, mà lại lấy thẻ ăn đưa cho người khác, thẻ ăn này mà lưu hành truyền tay nhau rồi ăn chỉ tốn 1 xu, nhà máy cũng không trả 4 hào 9 xu còn lại này, vậy chẳng phải phải chi phí này sẽ do dì Tần gánh chịu toàn bộ sao. Đương nhiên là các cô cũng sẽ không cảm thấy khó chịu rồi."
Chị Chung bị Diệp Chiêu làm cho bối rối, sao chị ta lại cảm thấy lời nói của Diệp Chiêu nghe có vẻ cũng có lý.
Lão Diêu thấy cả nhà sắp bị mắc bẫy, liền nói: “Mười tệ đặt cọc có nhiều hay không cũng không phải vấn đề…”
Diệp Chiêu nói vặn lại: "Đây không phải những gì mấy người vừa nói à. Mấy người cho rằng khoản đặt cọc mười tệ tiền mặt mang lại rủi ro cho người lao động, tôi mới bác bỏ." #𝖙y𝖙novel.com
Lão Diêu bực bội vội sửa miệng: "Vấn đề chính vẫn là vấn đề để tiền ở đâu. chúng tôi nghĩ số tiền đặt cọc này nên được đặt trong phòng tài vụ của nhà máy chúng tôi để đảm bảo an toàn."
“Cất tiền trong phòng tài vụ của ông là an toàn sao?”
Chị Chung: "An toàn chứ."
"An toàn hơn trong tay tôi sao?"
Chị Chung: "Không thể so sánh như vậy, cô là cá nhân và chúng tôi là một tổ chức, không giống nhau."
"Tất nhiên là chúng ta không giống nhau. Chúng tôi thu số tiền đặt cọc này để bảo vệ lợi ích cá nhân của dì Tần khỏi bị xâm phạm. Theo luật, số tiền đặt cọc này phải được gửi vào tay dì Tần, giống như tiền đặt cọc của người thuê nhà cũng được giao cho chủ nhà, chính phủ cũng chưa nói là để tiền đặt cọc vào tay chủ nhà là không an toàn, chẳng lẽ bây giờ tiền phải giao cho bộ phận tài vụ sao?”
Ba người đối diện lại một lần nữa không thể tranh cãi.
"Việc mấy người đang làm, nói một cách dễ nghe thì là vượt quá bổn phận! Nói một cách thô thiển, đó lại là xen vào việc riêng của người khác! Nói một cách thô thiển hơn, nó giống như một con chó rình bắt chuột, có ý định không tốt."
Lời này nói thật sự là rất đúng, nhưng vào tai đối phương nghe có vẻ hơi nặng nề, giám đốc Thái vội vàng bước ra để giảng hòa: “Chủ yếu vẫn chính là giải thích vấn đều, nếu giải thích ổn thỏa rồi tốt thì sẽ không có ai đi xen vào chuyện người khác.”
Chị Chung giải thích: “Chúng tôi hoàn toàn là nghĩ đến người lao động”.
"Vậy thì ai sẽ bảo vệ lợi ích của người thuê?"
“Tiền đặt cọc ở trong tay chúng tôi sẽ an toàn hơn.”
"Ai biết được? Nhỡ đâu văn phòng tài vụ của mấy người xảy ra trục trặc, có người chiếm đoạt tiền đặt cọc hoặc bị trộm mất thì sao? Đến lúc đó, công nhân đi tìm dì Tần để đòi lại tiền đặt cọc chứ không phải cô."
“Để ở phòng tài vụ, mọi chuyện đều có nhà máy lo, mấy cô cứ yên tâm.”
Diệp Chiêu cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng, nên có chút không kiên nhẫn, "Cô câm cái miệng lại, mọi chuyện đều có nhà máy lo? Cho dù nhà máy lo thật, thì vì sao chúng tôi phải đưa cho mấy người số tiền đặt cọc đáng lẽ ra phải giữ lại bên mình? Quy định của mấy người thì mấy người tự mình mà tuân thủ, không thể áp đặt lên người khác, có hiểu không? Trước khi làm chuyện gì đó, thì đầu tiên cô nên tìm hiểu xem điều đó có được pháp luật cho phép hay không! Đừng có nhúng tay quá sâu!"
Lần này ngay cả giám đốc Thái cũng không dám trả lời, sợ nếu nói ra sẽ lại bị chỉ trích.
Nhưng cứ lề mề như vậy cũng không phải chuyện hay, giám đốc Thái cấp cho người trong bộ phận tài vụ một bậc thang bước xuống: “Sao cậu không ký giấy miễn trừ trách nhiệm đi. Từ giờ trở đi, tiền đặt cọc sẽ do bà chủ Tần giữ, rồi nếu có chuyện gì xảy ra, nhà máy của chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm bồi thường. Được chứ?"
Nghe vậy, dì Tần cảm thấy phương pháp này có thể chấp nhận được: "Tôi có thể ký, trả lại tiền cọc thì chắc chắn là tìm tôi, sao có thể tới tìm các cô được?"
Đối mặt với người nói có sách mách có chứng, miệng bắn liên thanh như Diệp Chiêu, người trong bộ phận tài vụ không dám cưỡng ép, đến chị Bạch còn bị đưa đến đồn cảnh sát, họ nên biết trân trọng tính mạng của mình.
Chị Chung không cười nữa, hơi ngẩng đầu lên, như thể ban ân: "Vậy thì ký giấy miễn trách nhiệm."
Vốn dĩ Diệp Chiêu không đồng ý ký vào bản tuyên bố từ chối trách nhiệm, nhưng cô không thể đích thân ngăn cản, kết quả giọng điệu của chị Chung lại khiến cô khó chịu.
"Dì Tần, chúng tôi không muốn ký.” Diệp Chiêu nhìn đối phương: "Mấy cô từ bộ phận giời ơi đất hỡi nào ra yêu cầu ký thêm thỏa thuận, sau đó sẽ có thêm mấy người khác đến đòi ký sao."
Vừa mới ra khỏi bộ phận giời ơi đất hỡi? Chị Chung cạn lời, bộ phận tài vụ của họ chính là Thần tài trong nhà máy, ai dám nói rằng họ chỉ là bộ phận giời ơi đất hỡi? Nhưng Diệp Chiêu nói cô sẽ không ký, cô ta lại không nghĩ ra cách nào khác, nên chỉ có tiếp tục cãi ngang.
Làm người hòa giải cũng khó, Giám đốc Thái hoàn toàn bối rối, trong thâm tâm chỉ có thể thầm khó chịu những người trong ở bộ phận tài vụ bình thường đều kiêu ngạo, sắc mặt thực sự rất xấu, lần này bọn họ đã gặp phải cái đinh rồi, đáng bị trừng phạt.
Diệp Chiêu thấy hai người đều im lặng, mới nói: “Còn nữa, từ nay về sau mỗi tháng tính sổ, thì tính sổ sách trung thực một chút, đừng nghĩ đến chuyện làm điêu.”
Chị Chung muốn giải thích: “Sao chúng tôi có thể…”
Như thế nào mà không thể? Diệp Chiêu nhìn chằm chằm chị Chung, hỏi: "Dì này, dì tên gì?"
Đột nhiên bị hỏi tên, chị Chung vô thức cảm thấy đối phương đang muốn gây phiền phức cho mình, giọng nói trở nên yếu ớt: "Sao vậy?"
Diệp Chiêu gật đầu cười nói: "Chị Chung đúng không? Tôi nhớ mặt cô rồi."
Khuôn mặt sưng tấy của chị Chung đột nhiên xẹp xuống vài nếp nhăn: "..."
Một câu nói “Tôi nhớ mặt cô rồi” đã kết thúc cuộc tranh cãi ngày hôm nay.
Lúc ra khỏi tòa nhà văn phòng, dì Tần lo lắng nói: “Miếng thịt trong căng tin này quá béo bở, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó, chúng ta cầm nó rồi thì cũng nên chuẩn bị thật tốt, nếu không dì sợ chúng ta sẽ không tồn tại được lâu."
Diệp Chiêu: “Không cần quan tâm những người khác, mọi người biết con với dì quen nhau là được, không ai dám động đến dì đâu. Chúng ta cứ làm cho tốt, đảm bảo không có sai sót, bằng không thì giám đốc Thái có thể sẽ lôi chúng ta đi.”
Dì Tần: “Dì sẽ từ từ, sẽ cố gắng hết sức để không cho bất cứ ai có thể kéo mình đi.”
Nê Mãnh làm việc xong cũng tình cờ đi xuống, Diệp Chiêu chào hỏi: "chú Vượng, hai ngày này chú có rảnh không? Con có chuyện muốn tìm chú."
“Con tìm chú bất cứ lúc nào cũng được, chú đều rảnh.”