Tại sao họ lại dùng Kim Tĩnh Chi để gây ra nhầm lẫn cho người khác?
Diệp Chiêu ngồi trên mặt đất, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào, bụi mịn trong không khí bay lơ lửng trước mắt.
Có lẽ ba mẹ của Quách Hứa Tuệ đã sửa lại vào khoảng năm 1970. Quách Hứa Tuệ đang nóng lòng muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng ở đây và trở về thủ đô, tuy nhiên lúc đó bà ấy đang mang thai và không thể quay lại được, chỉ có thể phải bí mật sinh ra cô trước sau đó mói rời đi.
Diệp Chiêu ngay khi mới sinh ra thì bị nói là con của Kinh Tĩnh Chi, mà Quách Hứa Tuệ đã bỏ rơi con gái mình và trở về thủ đô, nếu không với thân phận của Quách Hứa Tuệ thì nếu bà ấy biến mất, ba mẹ và gia đình nhà họ Quách nhất định sẽ đi tìm bà ấy.
Nguyên chủ đến Bắc Kinh để tìm kiếm tung tích của mẹ mình, nhưng người mà cô ấy tìm lại là Kim Tĩnh Chi, cho nên không tìm được bà cũng là lẽ phải, cho nên nói cách khác, mẹ ruột của cô đã trở về thủ đô, còn Kim Tĩnh Chi người đã biến mất và trốn tới Cảng Thành.
Là như vậy sao? Có vẻ như có điều gì đó một lần nữa đó không ổn.
Ở chỗ này Diệp Chiêu không thể suy nghĩ nhiều, cô chỉ có thể chụp lại tất cả tư liệu, quay về sẽ từ từ tìm ra chân tướng.
Ra khỏi kho lưu trữ thì cũng đã gần mười một giờ, Diệp Chiêu ở bên ngoài ăn hủ tiếu bò rồi mới bắt xe buýt về Tằng Ốc Vi.
Trước khi đến tòa nhà Tiểu Tây, từ xa xa nhìn thấy Lý Thụy Hương đang lo lắng đi đi lại lại ở trước sân.
Diệp Chiêu chạy tới: "Thụy Hương, sao cô lại tới đây?"
"Tiểu Chiêu! Tôi đã đợi cô nửa tiếng rồi.”Lý Thụy Hương lo lắng nói.
"Có chuyện gì đã xảy ra thế?"
“Người của cơ quan, phòng tài vụ đến gây phiền phức cho chúng ta, nói rằng chúng ta thu tiền đặt cọc trái phép, không tuân thủ quy định. Họ yêu cầu chúng ta giao số tiền đặt cọc thu được cho bộ phận tài vụ của họ để bảo quản”. #𝖙y𝖙novel.com
Phòng tài vụ Nhà máy Đồ chơi Ngải Lâm?
Nếu thực sự có vấn đề thì tại sao vào lúc này họ mới tìm tới cửa?
Lý Thụy Hương: "Có bốn năm người đến rất hung hãn và nhất quyết yêu cầu chúng ta giao tiền đặt cọc ngay. Họ gây áp lực cho tôi nên tôi phải nói rằng tiền được giữ ở chỗ cô, để trấn an họ."
Diệp Chiêu: “Cô có nói với bọn họ rằng tôi là cộng sự không?”
"Không, cô bảo chúng tôi giữ bí mật, sao tôi dám nói cho họ biết. Tôi chỉ nói là cô đang giúp chúng tôi làm việc bán thời gian, số tiền được giữ ở chỗ của cô."
"Sau đó thì sao? Họ phản ứng thế nào?"
“Bọn họ nói để ở chỗ cô cũng không được, cho dù cô có là con gái của ông chủ cũng không thể trái với quy củ, ba mẹ tôi không dám nói gì, cũng không dám đắc tội. Từ nay trở đi hàng tháng kiếm tiền nhanh hay chậm sẽ phải phụ thuộc vào sắc mặt của họ."
Diệp Chiêu vốn đã đoán trước tiền này sẽ không dễ dàng kiếm được như vậy, vì vậy cô nói: "Đi thôi. Chúng ta cùng đi."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đi được nửa đường thì tình cờ gặp được Tằng Tiểu Linh và ba cô ta, chú Nê Mãnh, Diệp Chiêu chào hỏi: "Chú Vượng, chú đi đâu vậy?"
Nê Mãnh nhìn thấy là Diệp Chiêu, vội vàng cười nói: “Chú đến nhà máy của ba con để nói chuyện với Lão Tô về tiền thuê nhà xưởng. Theo hợp đồng, sau ngày Quốc Khánh tiền thuê nhà sẽ tăng lên. Chú sẽ cố gắng hết sức để giúp các con, việc tăng tiền thuê này chỉ mang tính tượng trưng, tăng ít, thôn phải ưu đãi cho các doanh nghiệp lớn.”
Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm có diện tích lớn, chỉ có nhà xưởng cũ và tòa nhà ký túc xá ở phía Tây là được Diệp Định Quốc mua, còn lại hầu hết các nhà máy khác đều thuộc sở hữu chung của Tằng Ốc Vi.
Diệp Chiêu không muốn giúp ba mình tiết kiệm tiền, cô cười nói: "Phải tăng lên nhiều nhất có thể, kiếm được tiền cũng để mang lại lợi ích cho người dân chứ đúng không?"
"Con thật là lạ đó! Vậy ngày gặp ba của con chú sẽ nói với ông ấy 'Con gái của ông thật tuyệt vời rất có tương lai đó'! Ba con vẫn khiêm tốn với chú đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà!"
Diệp Chiêu chỉ cười, cũng không thèm giải thích, Diệp Định Quốc là Diệp Định Quốc, cô là cô.
Nê Mãnh hỏi Diệp Chiêu cô gái bên cạnh là ai.
Diệp Chiêu giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của con, ba mẹ cô ấy ký hợp đồng với căng tin nhà máy?”
"Ồ, ba mẹ bạn cùng lớp của con nhận thầu à? Chú hiểu rồi. Hôm đó họ cũng nói có một nhà thầu mới từ ngoài thị trấn đến. Chú đang nghĩ cách tìm cơ hội đi xem thử, xem ra có vẻ không cần phải làm phiền nữa rồi."
Diệp Chiêu nửa đùa nửa thật nói: “Sao vậy, bọn chú còn muốn thu phí bảo vệ sao?”
Nê Mãnh đương nhiên không chịu thừa nhận, ông cười nói: "Không, không, chúng ta là bạn bè mà. Xã hội pháp quyền! Xã hội pháp quyền!"
Họ đi vào xưởng đồ chơi Ngải Lâm, Nê Mãnh đi làm công việc của mình, Diệp Chiêu và Lý Thụy Hương trước tiên vào bếp tìm dì Tần, sau đó đến tòa nhà văn phòng tìm giám đốc văn phòng.
Giám đốc văn phòng họ Thái, ông ta được bổ nhiệm sau khi giám đốc Trương từ chức, lẽ ra ông ta là người đứng về phía Tô Ứng Dân.
Bình thường thì ông ấy không nên đổ thêm dầu vào lửa vào lúc này, nhưng do bộ phận tài vụ và mua sắm phụ trách nên một người mới được bổ nhiệm nhu ông ấy, không còn cách nào khác ngoài việc hợp tác để không gây mất lòng người khác.
Giám đốc Thái và Lão Diêu phụ trách nhà bếp dẫn họ đến cửa phòng tài vụ, phòng tài vụ sang trọng đến mức người ngoài không được phép vào, phải đợi ở hành lang bên ngoài.
Bọn họ ở hành lang đợi khoảng mười phút, Diệp Chiêu trở nên mất kiên nhẫn: "Người còn chưa ra sao? Nếu bọn họ không ra, chúng tôi đi đây."
Một văn phòng tài vụ nhỏ mà quyền hành lớn như vậy, bày ra cho ai xem?
Lão Diêu có lẽ cũng là một gia đình quen biết của Bạch gia, khá kiêu ngạo, nói như khoa trương: “Bọn họ đang đối chiếu sổ sách với khách hàng đến từ Mỹ, sau khi đối chiếu sổ sách sẽ ra ngoài ngay lập tức.”
Diệp Chiêu liếc nhìn ông ta: "Ông có biết nước Mỹ bây giờ là mấy giờ không? Người Mỹ thức khuya để tăng ca với ông à?"
Lão Diêu bị một cú tát vào mặt, hắn là một người đàn ông trung niên da mặt mỏng, mặt đột nhiên đỏ bừng, đang bận kiếm cớ: “Có thể là do đang kiểm tra tài khoản với khách đến từ Cảnh Thành.”
Giám đốc Thái yêu cầu ông đừng nói nữa, sau đó cẩn thận xin lỗi: “Chúng ta vào phòng họp đợi nhé?”
Diệp Chiêu không đi, dì Tần cũng không dám đắc tội, vội vàng nói: "Không cần phiền toái, giám đốc Thái, lát nữa xuống bếp còn có việc làm, ở đây nói chuyện được rồi."
Đợi thêm mấy phút, có hai người từ phòng tài vụ đi ra, đều làm việc ở dưới, sếp của bộ phận tài vụ cũng không có ra mặt.
Diệp Chiêu nhớ tới một người trong đó, lần trước lúc dạy dỗ Bạch Vân Liên thì bọn họ đang họp bộ phận tài vụ, người phụ nữ này lại là người cạnh Bạch Vân Liên.
Có vẻ như họ đều là họ hàng thân thích của nhà họ Bạch.
Người phụ nữ này được gọi là chị Chung, tóc ngắn xoăn, khuôn mặt hơi sưng, khi nói chuyện cứ hay cười tủm tỉm, trông giống như một con hổ đang gầm.
"Vấn đề tài chính của chúng tôi luôn giải quyết bằng cách nhìn việc không nhìn người, các cô với tư cách là người thuê ở bên ngoài lại thu tiền đặt cọc của công nhân mà không xin phép, điều này đã vi phạm quy định của nhà máy chúng tôi, vì vậy chúng tôi mới ra tay để ngăn chặn việc đó."
Làm gì có quy định đối với việc nhà cung ứng thu tiền cọc chứ? Chuyện này cũng không thể xảy ra.
Diệp Chiêu hỏi: "Chúng tôi làm trái với quy định nào của nhà máy? Đề nghị cô chỉ cho chúng tôi những quy định đấy để chúng tôi rút kinh nghiệm."
Rõ ràng là bọn họ không lấy ra được, chị Chung cười nói: “Đây là quy định trong những lần gặp mặt trước chúng tôi đã đưa ra.”
Diệp Chiêu cười lạnh: "Không thể lấy ra sao?"
Vừa rồi Lão Diêu cũng mới bị chỉ trích xong, ông ta không dám nói nhảm nữa vì sợ lại bị chỉ trích.
Chị Chung tiếp tục nói đạo lý với bọn họ: “Chúng tôi không muốn nói đạo lý với mấy người, tôi tính một chút, mọi người thu tiền cọc khoảng 40000 tệ, đây là một sô tiền không hề nhỏ, lỡ như, tôi chỉ là nói lỡ như thôi nha, lỡ như bọn cô có người mang tiền chạy trốn, thì ai sẽ bảo đảm lợi ích của công nhân?”
Nghe đối phương nói bọn họ có người muốn lấy tiền bỏ trốn, dì Tần liền nóng nảy: “Vị đồng nghiệp này, chúng ta đã ký hợp đồng, cũng đã gửi 10.000 tệ đặt cọc cho nhà máy, làm sao có thể chạy trốn?"
Chị Chung: “Tôi chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn thôi. Ông chủ của chúng tôi nói khoản tiền gửi này nên đặt trong phòng tài vụ của chúng tôi cho an toàn.”
Dì Tần: “Tiền đặt cọc nằm trong tay Tiểu Chiêu, cô ấy làm kế toán bán thời gian cho chúng tôi, cô ấy cũng là con gái ông chủ các cô, tiền đặt cọc đều ở tay cô ấy, cô còn không yên tâm sao?”
Chị Chung nở nụ cười giả tạo: “Con gái của ông chủ vẫn đang là học sinh, lại càng không nên tạo áp lực cho cô ấy lớn như vậy.”
Diệp Chiêu lập tức phản bác: “Tiền gửi ở ngân hàng rồi nên tôi không có áp lực.”
Chị Chung không nói nên lời, một tài vụ khác ở bên cạnh nói: “Chúng tôi đều làm theo quy định, mấy người đừng làm khó chúng tôi.”
Diệp Chiêu không nói nên lời: "Thế thì để nói lại, quy định của mấy người ở đâu? Có thể cho mọi người xem được không? Mà cho dù hiện tại cô có thể lấy ra được quy định, thì tại sao chúng tôi phải làm theo quy định của mấy người? Xưởng đồ chơi Ngải Lâm là xưởng đồ chơi Ngải Lâm, dì Tần là dì Tần, dì Tần là người thuê ở ngoài, dì Tần không phải là nhân viên của bọn cô, tại sao dì phải tuân theo quy định của bọn cô?”
Chị Chung như đã lĩnh ngộ được kiến thức trong việc tranh chấp của Diệp Chiêu với người khác lần trước, sau khi nghe Diệp Chiêu nói một lèo không nghỉ xong thì đầu óc của cô ta cũng dừng lại trong vài giây, nói chuyện cũng không còn trôi chảy như trước, cô ta nói: “Tiền là do công nhân trong nhà máy của chúng tôi đóng vào. Mấy người lấy một cái thẻ vô giá trị đến rồi yêu cầu công nhân đóng 10 nhân dân tệ tiền mặt. Bản thân việc này tồn tại rất nhiều rủi ro. Mục đích của chúng tôi chỉ là muốn giúp công nhân tránh rủi ro."
"Chúng tôi thu tiền đặt cọc không phải vì thẻ có giá trị hay không mà để tránh có người lợi dụng, đưa người ngoài vào để dùng một xu ăn những bữa ăn chất lượng. Trong nhà máy có 4.000 người, nếu chúng tôi bán 5.000 vé ăn, tăng thêm1.000 vé, liệu nhà máy mấy người có thanh toán thêm cho dì Tần mỗi suất ăn với mức 4 hào 9 xu không?
Câu hỏi này làm mấy người bộ phận tài vụ kia cũng chưa biết trả lời ra sao.