Người dân ở đây thường xem đài truyền hình TVB của Cảnh Thành, ngoài những bộ phim truyền hình hay ra họ chủ yếu xem thời sự và dự báo thời tiết, dự báo thời tiết ở Cảng Thành tương đối chính xác.

Theo dự báo thời tiết, hôm nay sẽ có cơn bão lớn số mười năm chưa từng có đổ bộ, người dân trong thôn sớm đã chuẩn bị hết tất cả rồi, hầu hết các gia đình đều đã dự trữ đủ thịt và rau cho hai ba ngày sắp tới.

Phía căng tin bên kia cũng thông báo cho nhà cung ứng và chuẩn bị nguyên liệu từ trước.

Thậm chí, nhà trường còn đưa ra thông báo hôm nay và ngày mai sẽ được nghỉ học và sẽ tự học tại nhà.

Trời lúc này vẫn chưa có gió, có mưa nhẹ, Diệp Chiêu hẹn với Nê Mãnh đến nhà ông ta để nói chuyện, cô đến đúng giờ như đã hẹn.

Gia đình Nê Mãnh sống trong một căn nhà nhỏ ở một tầng, trước nhà ông ta đang xây thêm một tòa nhà mới, Nê Mãnh xuyên qua màn mưa nhỏ bước vào, rồi chỉ vào nền đất và nói: "230 mét vuông, sáu tầng, sau này, từ tầng một đến tầng năm sẽ cho thuê còn gia đình chúng tôi sẽ sống ở tầng trên cùng."

Diệp Chiêu ghen tị, cô hỏi: "Bây giờ xây dựng nhà cửa có cần phải xin giấy phép không?

"Đương nhiên cần rồi, đều là người quen với nhau, xin một tờ giấy cũng không khó.” Nê Mãnh mời cô vào trong ngồi.

Diệp Chiêu cất ô đi vào nhà, phòng khách của ông ta bày biện nội thất bằng gỗ gụ đơn giản, sang trọng và khái quát rất điển hình, ở giữa có một chiếc TV màu lớn, tủ lạnh, còn có một cái bàn thờ, trên tường đang treo bốn năm bức ảnh đen trắng lớn. 

"Đây là ông nội tôi, ông cố tôi, bà cố tôi ... họ từng là những nhân vật nổi tiếng ở Tằng Ốc Vi."

Nê Mãnh một bên khoe khoang một bên thực hiện kĩ năng trà đạo cho cô, "Đến đây, uống trà, hôm nay đặc biệt tới đây để tìm chú Vượng, có lời gì chỉ giáo à?"

Diệp Chiêu bưng ly trà lên uống một ngụm, "Sao con dám chỉ giáo chú? con đến xin chú Vượng để mượn tiền." 

Nê Mãnh tay đang rót trà bỗng dừng lại, "Con mượn tiền?"

"Đúng vậy, con mượn tiền, chú yên tâm, con sẽ trả lãi cho chú." Diệp Chiêu vừa nói và lấy sổ tiết kiệm ra: "Con cho chú xem tài sản thế chấp,  con chắc chắn có thể trả lại được." 

Trong sổ tiết kiệm có rất nhiều tiền, gần 40.000 nhân dân tệ, tài khoản đúng là tên của Diệp Chiêu, Nê Mãnh không hiểu cho lắm: "Bản thân con có tiền , tại sao lại cần đi mượn?"

Diệp Chiêu thấp giọng nói: "Chú Vượng, con sẽ nói sự thật cho chú nghe, nhưng chú phải giữ bí mật." #𝖙y𝖙novel.com

“Chỉ cần con tin tưởng chú thì chú nhất định sẽ giữ bí mật cho con."

"Con đã ký hợp đồng với căng tin của xưởng đồ chơi Ngải Lâm..."

Nê Mãnh kinh hãi, người đối diện vẫn còn là một cô học sinh, ông ta nói: "Không phải nói là bố mẹ bạn cùng lớp của con ký hợp đồng sao?"

“Con tự mình ký hợp đồng, cha con nhất định sẽ ngăn cản, vì vậy con chỉ có thể tìm người giúp đỡ." Diệp Chiêu bắt đầu phàn nàn: "Để ký hợp đồng với căng tin, con đã tốn 10.000 tiền mặt, sau đó đến bộ phận tài chính cũng áp tiền con một tháng, bốn nghìn người ăn cơm, phải sau khi Quốc Khánh con mới có thể nhận được tiền thực phẩm. Chi phí trong tháng này là hàng chục nghìn ... "  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nê Mãnh hiểu, ông ta không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Thật thông minh! Con và Tiểu Linh vẫn là bạn cùng lớp, mà con đã ra ngoài để làm kinh doanh lớn hàng chục ngàn vạn rồi. Tiểu Linh nhà chú thì hôm qua còn vì mấy xu tiêu vặt mà giận dỗi với mẹ nó. Đây thực sự chính là sự khoảng cách, chú ngưỡng mộ con quá đó?”

 Diệp Chiêu nói: “Con không thể chống đỡ được nữa rồi, chú có thể cho con mượn tiền được hay không vậy?”

“không phải trong tài khoản có 40000 sao?”

“Đây là tiền đặt cọc ăn uống thu của công nhân. Hai ngày trước bộ phận tài chính của nhà máy gây rắc rối cho chúng con và một hai phải lấy tiền đặt cọc bị đi. Chúng con chịu áp lực và giữ khư khư số tiền đặt cọc trong lại tay, nhưng con sợ họ tiếp tục gây rắc rối nên con không dám rút tiền ra dùng.”

“Ồ, chú hiểu rồi, cho nên con cầm cái này để làm tài sài thế chấp để mượn tiền chú, chỉ cần con mở miệng, cho dù không có thế chấp, chú cũng sẽ cho con mượn với lãi suất thấp nhất, con muốn mượn bao nhiêu?"

Nê Mãnh nói khéo đưa đẩy, nhưng nếu không có số tiền đặt cọc này làm tài sản thế chấp, Diệp Chiêu tin rằng ông ta có thể cho mượn mấy ngàn cũng được.

Diệp Chiêu tính toán một chút, ước tính muốn nhập củ gừng non sẽ tốn khoảng 60.000 đến 70.000 tệ trở lên, trước tiên cần mượn ông ta 10.000 tệ làm tiền đặt cọc và các chi phí công việc khác, không biết sau này căng tin sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, nên cô phải tính toán trước và phòng bị tai họa.

Mục đích chính của cô đến hôm nay là để ném đá dò đường.

"Con chưa chắc chắn là sẽ mượn nhiều hay mượn ít, trước tiên con muốn vay 10.000 tệ, sau này nếu cần, có thể con sẽ vay thêm 40.000 đến 50.000 tệ." 

Nê Mãnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được rồi, lãi suất bên ngoài của tôi là 1,2%, chú đưa cho con chỉ cần trả chú 0.8% thôi nhé, được không?"

Lãi suất chắc chắn cao hơn lãi suất ngân hàng, nhưng Diệp Chiêu biết  đối phương dựa vào cái này để kiếm sống. Nếu cô mượn từ người khác, lãi suất sẽ cao hơn, hơn nữa cô chưa chắc có thể vay được.

“Được ạ, 0.8% cũng được ạ, con mượn một hai tháng để quay vòng vốn thôi.”

 Nê Mãnh rất biết làm người, ông nói: “Mười vạn đầu tiên không cần thế chấp sổ tiết kiệm, sau này vay nhiều hơn có thể sẽ lấy sổ tiết kiệm để thế chấp tài sản thế chấp, Chú như thế đã đủ tâm ý chưa?”

Diệp Chiêu nói lời cảm ơn: “Chú Vượng, chú quá là đủ thành ý luôn á chứ!”

“Vậy trước tiên chú đưa cho con mười vạn.” Nê Mãnh gọi điện, sai người mang tiền tới.

Diệp Chiêu ký tên vào tờ biên lai, ấn dấu vân tay và nhận được 10.000 tệ.

“Đừng nói với ba con là con hỏi mượn tiền.” Diệp Chiêu liên tục nhắc nhở: “Đừng nói cho ai biết.”

Nê Mãnh cười nói: “Đương nhiên, chúng ta có đạo đức nghề nghiệp, chú sẽ không nói cho ai biết cả.”

Trước khi rời đi, Diệp Chiêu nhìn căn nhà mới mà gia đình Nê Mãnh đang xây dựng, nói: “Chú Vượng, sau này nếu trong thôn có ai bán đất hoặc nhà nào đó rẻ hơn thì nhớ nói cho con biết.”

“Con muốn mua nhà hay đất?”

“Cái gì cũng được, tốt nhất là đất. Con cũng muốn xây nhà.”, rồi sẽ có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.

Nê Mãnh hứa sẽ giúp cô chú ý, “Con và ba con khác nhau ở điểm này, ba con không thích mua nhà đất, trong nửa đầu năm thôn muốn bán tòa nhà xưởng đồ chơi Ngải Lâm cho ba của con, giá cả cũng hợp lý, kết quả là ông ấy không muốn, nếu có tiền thì tự mình mua lại sẽ thì tốt hơn”.

“Tại sao thôn lại bán nhà máy đi ạ?”

"Xưởng đồ chơi Ngải Lâm chuẩn bị mở chi nhánh ở nơi khác, thôn lo lắng sớm muộn gì họ cũng sẽ chuyển đi. Nếu ba con mua xưởng ở đây thì chắc chắn sẽ không chuyển đi. Thôn chắc chắn đã cố gắng hết sức để đối phó và cố gắng để có thể giữ nó ở lại.”

Diệp Chiêu mỉm cười, đây có thể là hạn chế của thời đại, hơn mười năm sau, chính phủ ở đây coi thường những nhà máy này là sản xuất cấp thấp và từ từ đưa ra chính sách xua đuổi họ.

Nếu có thể mua được một nhà máy lớn như xưởng đồ chơi của Ngải Lâm thì sau này không chỉ đơn giản là kiếm bộn tiền.

Có điều, nhà xưởng là đất công nghiệp, muốn chuyển sang mục đích thương mại và dân cư thì phải quản lý thật tốt, đây mới là vấn đề lớn, Diệp Chiêu vừa nghĩ tới, xem ra những chuyện này còn cách cô rất xa.

Mục tiêu hiện tại của cô là mua một mảnh đất rộng bằng ngôi nhà mới của Nê Mãnh ở Tằng Ốc Vi và xây thêm vài tầng, sau này cô có thể an tâm với vai trò bà chủ nhà thì cô sẽ rất mãn nguyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play