Cuối cũng Diệp Chiêu cũng nhận được thư giới thiệu của hiệu trưởng Giả, cô định thứ năm không đi học trực tiếp đến thư viện lưu trữ để tra thông tin

Sau khi biết trước tài liệu chỉ có thể xem tại chỗ không thể mang đi thì Diệp Chiêu đã có ý định mượn máy để chụp tài liệu lại.

Sau khi hỏi thăm một vòng, Tiểu Thiên nói với cô nhà của A Văn có máy ảnh, cô đã mặt dày đến mượn A Văn, kết quả là A Văn nói chiếc máy ảnh là bảo bối của cha anh từ trước đến nay không cho bên ngoài mượn.

Diệp Chiêu cũng hiểu được, thật sự không được, đến tiệm máy ảnh hỏi thử xem, gửi một ít tiền để thuê có lẽ là sẽ được.

Kết quả là buổi tối khi Tằng Tường quay về trực tiếp đưa cho cô một chiếc hộp với hai cuộn phim ảnh chụp.

Diệp Chiêu đang ngồi trên ghế để xem phim cổ trang TVB, cô mở gói hàng ra thì thấy là một cái máy ảnh tự động mới nhất bên trong, cô ngạc nhiên rồi lập tức hét lên: “Máy ảnh đời mới nhất! Cậu mượn ở đây vậy?”

Tằng Tải thấy cô vui đến như vậy, dường như có chút đắc ý, nhưng lại không nghĩ là bị cô phát hiện ra sự đắc ý của cậu, đành cố nhíu mài nói một cách nghiêm túc: “mua đó.”

Vậy chắc là rất mắc. “Bao nhiêu tiền?”

“Không biết”

“Cậu mua mà nói không biết bao nhiêu tiền?” Diệp Chiêu có chút đau lòng cho túi tiền của Dì Xảo, tuy bình thường nhìn dì Xảo cũng không thiếu tiền, nhưng dì ấy chỉ cho thuê mấy căn phòng này, cho dù là có tiền tiết kiệm hay chia hoa hồng của thôn thì cũng không tính là giàu có.

Nhưng tên nhóc con này vừa ra tay cái chính là mua chiếc máy ảnh có giá trị không thấp ở thời đại này thật là quá lãng phí mà.

“Giá tiền không quan trọng, cô thử xem, xem có dùng được hay không.”

Diệp Chiêu thử một lát cảm thấy rất dễ, chắc chắc dùng sẽ không có vấn đề gì.

“Cậu có cần đi trả lại không? Tôi sợ dì Xảo biết được sẽ đánh cậu đó.”

Tằng Tường nhìn Diệp Chiêu một cách kì lạ, “Mẹ tôi sao lại đánh tôi chứ?”

“Cậu tiêu tiền phung phí”

“Tôi mua thứ mà tôi thích, không phải phung phí.”

Diệp Chiêu liếc cậu một cái, cười nói: “Không nên gọi cậu là Tường nhãi con, nên gọi là thiếu gia Tường!”

Đúng lúc họ đang nói chuyện, dì Xảo bước ra khỏi phòng tắm hỏi họ có muốn ăn nhẹ buổi tối không để dì ấy làm.

Diệp Chiêu lo lắng vội vàng cất máy ảnh đi, ánh mắt của dì Xảo sắc bén, “mua gì đó?”

Diệp Chiêu không dám nói lời nào, Tằng Tường cũng không trả lời, dì Xảo vô cùng hiểu chuyện và không tiếp tục tra hỏi chỉ tặc lưỡi rồi nói: “lén lén lút lút.”

Diệp Chiêu lè lưỡi một cách đáng yêu.

“Dì đi làm cho mấy đứa đồ ăn đêm.” Dì Xảo mở tủ lạnh ra, hỏi họ: “Gần đây không thấy mấy đứa học bù vậy?”

Diệp Chiêu giải thích: “Con ở trường nhìn cậu ấy học, nếu cần thiết hay thiếu gì thì con sẽ bù.”

“Vậy con không cần phí dạy bù à?”

“Con ở trường xem cậu ấy học, nó có được tính thời gian không ạ?” Diệp Chiêu vừa nói vừa nhìn hướng Tằng Tường, “Tôi lúc lên lớp nhìn chăm chú như vậy chắc là có hiệu quả đó phải không Tường nhãi con?”

Trong cổ họng Tằng Tường phát ra một âm thanh “uhm”, biểu thị sự đồng ý. #𝖙y𝖙novel.com

Dì Xảo cười nói: “Mấy người xảo quyệt quá. Kì kiểm tra tới để dì xem xem Tằng Tường có thể thi được bao nhiêu điểm.”

Diệp Chiêu phàn nàn: “không phải là không cần áp lực thành tích sao?”

Dì Xảo mở miệng nhưng không có cách nào phản bác, Diệp Chiêu lập tức dỗ dành vị khách hàng lớn này: “Chắc chắn sẽ tiến bộ, con đảm bảo.”

“Dì Xảo tin là con rất giỏi nhưng dì không tin nó.”

Mấy lúc như thế này Tằng Tường đều nghi ngờ rằng mình có phải là con ruột hay không.

“Con cũng rất thông minh mà.”

Dì Xảo cười: “Vậy con chứng minh cho mẹ xem.”

Khi dì Xảo đi vào bếp thì Diệp Chiêu đưa lại máy ảnh cho Tằng Tường: “Giúp tôi để ở phòng nha, Tường nhãi con.”

Tường nhãi con…..

Tằng Tường trừng mắt nhìn cô.

Cô vội vàng đổi lời nói: “Tường ca! Giúp em một chút, em đang chờ đại kết cục mà.”

Tường ca miễn cưỡng nhận lấy sau đó đem đến phòng cho cô.

Buổi trưa thứ năm Diệp Chiêu đem theo chiếc máy ảnh cùng với thư giới thiệu do hiệu trưởng viết đi thư viện lưu trữ để kiểm tra tài liệu của nhóm thanh niên tri thức năm đó.

Khi đang ở lầu một của thư viện lưu trữ, nhân viên chỉ hướng cho cô và bảo cô tự tìm.

Không gian ở một nơi rộng lớn yên tĩnh, trên các kệ sắt lớn đang chất đầy những chồng văn kiện.

Ngoài việc không dễ dàng cho người đi vào thì việc quản lý ở đây rất lỏng lẻo, nhân viên cũng không quan tâm người vào kiểm tra thông tin như thế nào.

Diệp Chiêu đã tìm thấy tủ hồ sơ cho thanh niên tri thức sắp xếp theo năm, và tìm đến tủ hồ sơ của thanh niên tri thức dưới quê vào năm 1968.

Tài liệu của Nhóm Thanh niên Tri Thức được đặt ở rìa, cô nhìn thoáng qua là có thể thấy ngay.

Rút tập tài liệu và lấy thông tin bên trong ra, tổng cộng có năm bản, trên đó ghi <Thẻ Thanh niên tri thức cách mạng về quê lên núi>, đó là Diệp Định Quốc, Tô Ứng Dân, Hà Tuệ Quỳnh, Quách Hứa Ngôn và Kim Tĩnh Chi.

Đầu tiên cô lấy thông tin của Kim Tĩnh Chi ra, có một tấm ảnh đen trắng dài 1 inch đính kèm thông tin cơ bản, bao gồm các thành viên chính trong gia đình, cha, mẹ kế, anh chị em kế, v.v. Tình hình tài chính của gia đình cũng rõ ràng trong một mục. Thu nhập bình quân đầu người hàng tháng chỉ là 20 nhân dân tệ, là những gia đình có điều kiện tương đối nghèo.

Diệp Chiêu lấy máy ảnh ra, đặt thông tin xuống sàn, chụp lại  từng trang.

Cô nhanh chóng kiểm tra thông tin của vài người khác, không có thông tin gì đặc biệt, cô đều__ chụp ảnh và lưu giữ, chỉ có thông tin của Quách Hứa Ngôn làm thu hút sự chú ý của.

Thông tin của Quách Hứa Ngôn có nhiều hơn những trang khác, nguồn gốc gia đình của những người khác được viết là "nông dân nghèo", nhưng của bà ấy thì khác, ban đầu của bà ấy được viết là "cán bộ", nhưng sau đó bị gạch bỏ và đổi thành "đặc vụ tư bản".

Sự khác biệt trong cách đối xử giữa "cán bộ” và "đặc vụ tư bản” trong thời đại đó rất đẫm máu, Diệp Chiêu có thể tưởng tượng được khoảng cách này, sẽ mang lại những tác động gì đối với các bên liên quan. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thông qua thông tin có thể biết rằng thuở nhỏ ba mẹ của Quách Hứa Ngôn đều là nhà ngoại giao, sau này họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng về tư tưởng và bị đưa đến trang trại để lao động cải tạo.

Quách Hứa Ngôn là con gái út, bà ấy không cần phải lên núi hay về quê, nhưng không biết vì lý do gì mà bà ấy lại chọn về quê.

Cuối cùng còn có một trang là lời tự giới thiệu do Quách Hứa Ngôn viết khi còn đi học những năm đầu: thông thạo tiếng Nga, biết một chút tiếng Pháp và tiếng Anh, yêu văn học Liên Xô, chơi piano giỏi , chơi được đàn phong cầm accordion và violin vĩ cầm, thích hội họa Trung Quốc và yêu thích phim ảnh…

Khéo léo viết một cách sâu sắc và đầy hàm nghĩa.

Diệp Chiêu có thể tưởng tượng được, một thiếu nữ tài năng khi viết bài tự giới thiệu này sẽ cảm thấy tự hào như thế nào.

Diệp Chiêu nhớ tới câu nói của dì Hà Tuệ Quỳnh khi kể về mẹ mình: “Yêu văn chương, biết nhiều nhạc cụ, cao ngạo, duyên dáng mê người…”

Và những lời của chú Tô để miêu tả về mẹ cô là: “Bà từ nhỏ đã được chiều chuộng và không thể chịu đựng được khổ cực…”

Đây không phải đều là Quách Hứa Tuệ sao?

Cô chợt hiểu những từ chú Tô và dì Hà dùng để miêu tả "mẹ cô” và “Kim Tĩnh Chi” có sự khác biệt, một sự khác biệt ngay cả trong tiềm thức.

Khi họ miêu tả "mẹ cô", hình ảnh rất gần với Quách Hứa Tuệ; khi họ miêu tả "Kim Tĩnh Chi” thì họ đang nói về chính Kim Tĩnh Chi.

Chỉ có thể giải thích bằng một lý do tại sao họ lại xa cách như vậy, đó là mẹ ruột của cô là Quách Hứa Tuệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play