Sau giờ học, Diệp Chiêu trực tiếp đến phụ giúp làm việc tại căng tin của Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm, cô cũng dùng cùng một câu nói với thế giới bên ngoài và gọi một cách hoa mỹ là: vừa học vừa làm.
Những người được Lý Chính Tân đưa đến khá đáng tin, không chỉ có món ăn phong phú, hương vị thơm ngon mà còn làm tốt công tác vệ sinh, mọi người trong nhà máy đều rất hài lòng, trong thời gian này ai muốn bắt được sơ hở cũng không có cách nào có thể làm được điều đó.
Diệp Chiêu chủ yếu phụ trách phát thẻ và bán phiếu giảm giá trong căng tin, đặc biệt là phát thẻ có liên quan đến việc thu tiền đặt cọc nên công việc này rất quan trọng.
Vì sợ xếp hàng dài nên họ cùng lúc mở ba cửa sổ để nhận thẻ, khi nhận thẻ có thể mua phiếu ăn uống tháng sau.
Diệp Chiêu phụ trách một cửa sổ, thu thẻ, thu tiền đặt cọc, bán phiếu giảm giá, cô di chuyển rất nhanh, thao tác trơn tru, hiệu quả hơn hai cửa sổ còn lại.
Mấy nam công nhân ở cửa xưởng nhìn thấy cô gái bán vé xinh đẹp như vậy liền vui vẻ huýt sáo với Diệp Chiêu, Diệp Chiêu chỉ nghĩ là giữ thẻ lại và không phát cho, nhưng kết quả là những người huýt sáo lại bị mắng!
Người chửi là thư ký Lưu từ văn phòng đi xuống, thư ký Lưu đi tới, đứng ở cửa sổ lấy thẻ ăn ra mua vé: “Tôi muốn một phiếu ăn hôm nay.”
Sau đó cô ấy thấp giọng hỏi Diệp Chiêu: “Đại tiểu thư tại sao lại bán vé ở đây?”
Diệp Chiêu cười nói: “chị Tiểu Lưu, em đang làm việc bán thời gian."
Thư ký Lưu: “Không bao lâu nữa ông chủ và ông Tô sẽ biết chuyện, thì không phải là chị truyền tin ra đâu nha.”
Diệp Chiêu đưa thẻ cơm cùng phiếu ăn: "Không sao, bọn họ biết thì biết thôi."
Quả nhiên không lâu sau, Thư ký Lưu lại tới, Tô Ứng Dân bảo cô gọi Diệp Chiêu đến.
Cũng may hai ngày trước thì thẻ ăn đã gần như được lãnh hết, hôm nay người xếp hàng nhận thẻ cũng ít hơn, người chờ ăn ở căng tin cũng ít hơn, Diệp Chiêu đóng cửa sổ lại, đi đến tòa nhà văn phòng tìm Tô Ứng Dân.
Tô Ứng Dân đang nói chuyện điện thoại thì thấy Diệp Chiêu đi vào liền chỉ vào ghế sofa, cô đành phải ngồi xuống.
Tô Ứng Dân nói chuyện điện thoại xong, đi ra ngoài giải thích cái gì đó, sau đó quay lại nói: "Sao vậy? Không có tiền tiêu à?"
“Có chứ, sáu trăm tệ chú đưa cho con vẫn chưa tiêu hết.”
"Cứ học tập chăm chỉ đừng có xao lãng, biết không? Nếu không có tiền thì hãy nói với chú Tô. Không cần phải làm những công việc làm thêm này, lãng phí thời gian quý báu." #𝖙y𝖙novel.com
Mấy ngày nay Diệp Chiêu ở đó phát thẻ ăn, sau này chắc chắn cũng sẽ ít đến đây, cho nên cô không có giữ mồm giữ miệng.
"đã biết."
"Nếu thật sự muốn làm bán thời gian, nghỉ đông nghỉ hè có thể tới văn phòng hoặc xưởng học tập. Nếu muốn đến, chú tô nhất định sẽ sắp xếp cho con."
Diệp Chiêu không muốn, cô cười méo xệch nói: "Được rồi, thi xong đại học xong con sẽ suy nghĩ đến."
Tô Ứng Dân ở đây an ủi cô, Diệp Đinh Quốc biết cô đến nên gọi cô qua và giảng cho cô một tràng dài.
Phòng làm việc của Diệp Định Quốc tương đối cách điệu, bàn ghế sofa đều được mua từ Cảng Thành về và đều có màu nâu nhạt. Không giống như Tô Ứng Dân tốt bụng và khéo léo, Diệp Định Quốc thì đơn giản thẳng thắng và thô bạo hơn nhiều.
"Số tiền con lấy trong ví của ba đủ để con chi tiêu đến năm sau. Con còn muốn đi làm bán thời gian gì nữa? không xấu hổ à?"
Diệp Chiêu vốn là người ăn nói nhỏ nhẹ nên hỏi: “Tôi dựa vào năng lực của mình để kiếm sống, sao có thể xấu hổ được?”
“Con gái của Diệp Định Quốc làm việc trong bếp, người bị chê cười là ba chứ không phải con.”
"Làm việc bán thời gian rất xấu hổ à? Không phải lúc đầu ông chỉ muốn tôi đến làm việc trong một nhà máy nhỏ ở Vạn Thành sao?"
Diệp Chiêu là một người có tư duy nhanh nhạy, cô có thể kết nối những sự việc đã xảy ra từ lâu rồi kể lại những logic sai sót đó.
Diệp Định Quốc phản đối quyết liệt: "Cái đó thì khác! Việc làm ổn định và việc làm tạm thời có thể giống nhau được không?"
Diệp Chiêu lười nói nhảm với ông ấy, “Tôi muốn kiếm tiền để đi học đại học.”
“Sau khi thi đỗ rồi thì hãy nói chuyện đó, con cũng có thể kiếm tiền để đi học đại học! Từ nhỏ đến lớn, học hành ăn uống, đâu có cái gì ba không chu cấp cho con? Ba có bao giờ đối xử tệ với con không? mỗi lần đến thì luôn khiến ba tức giận, phải không? Con còn nói rằng sinh ra không nuôi là tặc!” mỗi khi nghĩ đến những lời của Diệp Chiêu mô tả về ông ấy Diệp Định Quốc không khỏi tức giận.
Diệp Định Quốc càng tức giận, Diệp Chiêu càng không nhịn được chọc vào chỗ đau của ông ta, "Không sao đâu, ông không có đơn độc, ông và mẹ tôi đều là tặc."
Diệp Định Quốc: "..."
Thôi đi, Diệp Định Quốc biết mình không thể dạy dỗ được con gái mình, đành phải hạ thấp thái độ, thuyết phục cô: “Muốn chơi thì chơi với người cao quý, chơi với học sinh giỏi nhất trường, chơi với những người làm bếp. Con thấy mình có thể có được tương lai gì?" ( truyện trên app T𝕪T )
"Ba à, với cái suy nghĩ đó của ba, làm sao có thể sống sót được vậy? Ở nước chúng ta, công nhân là cao quý nhất!"
Diệp Định Quốc: "Con bao nhiêu tuổi? Trong xã hội này, tiền là thứ cao quý nhất! Sau này đừng đến căng tin làm thêm, sau đó quay đầu lại nói sinh mà không nuôi là tặc, ba bắt con đến căn tin làm thêm à? Chỉ cần học giỏi, sau này nếu mà muốn đi du học, ba cũng có thể đủ khả năng!"
Diệp Chiêu không cảm kích: “Trước kia ông không quan tâm tôi, sau này cũng sẽ không quan tâm tôi. Dù sao tôi cũng quen rồi, cho nên không sao cả, nếu như ông thấy thành tích của tôi tốt mà lại chịu quan tâm đến tôi, vậy thì ông thực sự là một tên xấu xa!"
Diệp Định Quốc lại thất vọng, thật sự không phải người.
“Tôi thích làm việc ở đâu thì tôi đi làm việc ở đó, còn cái thể diện của ông ông tự mà tìm, chuyện đó không liên quan gì đến tôi, vốn dĩ tôi chỉ là muốn đến trải nghiệm vài ngày, ông càng không cho tôi đến, thì tôi càng muốn đến. Nếu ông thấy tôi xấu hổ thì tôi sẽ quay lại, dựng một quầy bán trứng vịt muối trước nhà máy đồ chơi Ngải Lâm."
Diệp Định Quốc ôm ngực: "Được được được, tao càng không nhượng bộ thì mày càng chống đối tao phải không? Từ nay về sau ta sẽ không quan tâm chuyện của mày, được chưa?"
Diệp Chiêu đi một vòng phòng làm việc của ba cô, cầm trái táo nhập khẩu trên bàn lên, cắn một miếng, giòn, ngọt thanh mát, ăn rất ngon, sau đó cô vừa đi xuống lầu vừa ăn táo.
Diệp Định Quốc căn bản đã không có lựa chọn nào khác.
Diệp Chiêu và Lý Thụy Hương cùng nhau tính toán xong rồi rời đi trước. Các công nhân gần như đã nhận được phiếu ăn, có hàng trăm người bất đắc dĩ phải chi 10 tệ tiền đặt cọc cũng chưa đến nhận, nhưng điều đó không cản trở được tình hình chung trước mắt.
Sau khi trở về nhà, dì Xảo nói rằng Hoàng Đống Lương đã gọi cho di ấy và nói có chuyện quan trọng và anh ta sẽ gọi lại cho cô sau.
Nhà Hoàng Đống Lương không có điện thoại cô muốn điện lại cũng không được chỉ đành phải chờ đợi mà thôi.
Khoảng 10 giờ, điện thoại reo, Diệp Chiêu vừa tắm xong, lau tóc chạy tới nghe điện thoại, quả nhiên là Hoàng Đống Lương.
Hoàng Đông Lượng: "Tiểu Diệp, tôi nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện lớn."
"Có chuyện gì vậy?"
"Trần Liên Phát đã trả lại toàn bộ số gừng mà anh ta đã đặt trước đó!"
Diệp Chiêu vốn còn lo lắng xảy ra chuyện lớn, nhưng nghe được lời này, liền thở phào nhẹ nhõm.
Việc Trần Liên Phát hủy đặt cọc vào lúc này chỉ có nghĩa là nhà họ Chung đã quyết tâm gieo rắc bệnh dịch gừng trước khi thu hoạch củ gừng non.
Hoàng Đống Lương: "Bây giờ giá đặt trước của củ gừng đã giảm xuống một hào, có thể đặt cọc những thôn mà Trần Liên Phát trả lại, đều được trồng trên diện tích lớn, việc ký hợp đồng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chúng ta có thể không cần đến thôn Hướng Tây nữa.”
Mặc dù trong nguyên tác có đề cập, kế hoạch của nhà họ Chung là gieo bệnh gừng trước khi thu hoạch một tuần, nhưng họ sợ Trần Liên Phát sẽ truyền bá trước, hơn nữa diện tích trồng càng lớn thì càng dễ lây lan.
Ngược lại, giống như ở thôn Hướng Tây, mỗi hộ gia đình trồng một chút nên rất khó ra tay.
Điều quan trọng nhất là bản thân thôn Hướng Tây không nằm trong phạm vi tầm ngắm của Trần Liên Phát.
"Anh Hoàng, chúng ta gần như đã đạt được thỏa thuận với người dân ở thôn Hướng Tây rồi, chúng ta nên bám sát kế hoạch ban đầu và đừng thay đổi gì nữa. Anh có thể bàn bạc với người dân ở thôn Hướng Tây rằng chúng ta sẽ đặt cọc trước với họ theo giá thị trường, tuy nhiên đặt cọc bao nhiêu sẽ phụ thuộc vào số tiền do chúng tôi sắp xếp, thứ chúng tôi có thể cung cấp nhiều nhất cho thôn Trương gia hạn mức đó, anh bảo họ nên suy nghĩ lại một chút. "
"Cô đây là quá đáng tin cậy! Hiện tại trấn Tây Sơn có rất nhiều gừng non chính thống được đặt trước, bọn họ biết mình không có lợi thế, khẳng định không dám bán giá cao, tôi đi nói chuyện với bọn họ, vấn đề có lẽ là không lớn đâu."
Trò chuyện một lúc, sau khi Hoàng Đống Lương đạt được thỏa thuận, Diệp Chiêu dự định cuối tuần sau sẽ lại đến đó và giao tiền đặt cọc.
Trước khi đi ngủ, Diệp Chiêu nằm trên giường đọc mấy chương cuối của "Ông bố chân dài", câu chuyện nữ chính chinh phục ông bố chân dài bằng cách viết thư khá thú vị.
Khoảng thời gian này cuộc sống thật sự rất bận rộn, bận đến mức mà cô đã quên rằng bản thân vẫn còn có một sứ mệnh đó là giải cứu nhân vạt phản diện.
Câu chuyện Châu Đế viết thư cho ông bố chân dài đã truyền cảm hứng cho cô.
Lần trước từ một tạp chí cô sao chép địa chỉ nhà của Lạc Thần, liệu cô có thể từ từ "tác động”đến anh ta bằng cách viết thư để anh biết rằng trên thế giới này luôn có người đang âm thầm ủng hộ anh không?
Cũng không phải mong rằng viết một lá thư sẽ giải quyết được vấn đề, nhưng nếu nó có tác dụng gì đó thì sao? Còn tốt hơn là không làm gì cả.
Điều quan trọng là cô cần thiết lập mối liên hệ với nhân vật phản diện, điều này rất quan trọng.
Diệp Chiêu là người thích hành động, nói gì thì làm đó, cô đứng dậy khỏi giường, không có giấy viết thư nên phải viết vào sổ.
Làm thế nào để viết đây?
Kính thưa ông Lạc Thần...
Không được, quá cứng nhắc.
Bạn cùng lớp Lạc Thần thân mến...
Cũng không được, quá thân mật, không ai quen biết ai, không thích hợp cho lắm.
Khi thực sự bắt đầu viết, cô chỉ viết đơn giản: Lạc Thần, xin chào...
Tôi tên là Tiểu Đao, nhìn thấy tin tức về cậu ở tạp chí. Tuy rằng trên đó tôi chỉ thấy bóng dáng cậu, nhưng tôi có thể chắc chắn, dáng vẻ của cậu rất đẹp.
Người bạn thân mến, tôi thực sự vì cậu mà cảm thấy đau buồn, bởi vì tôi và cậu cũng giống nhau, đều là người không được chào đón trong chính căn nhà của mình.
Tôi thường cảm thấy cô độc, tôi nghĩ hẳn là bạn cũng giống tôi, cần một người bạn tâm sự.
Chúng ta có thể trở thành bạn tốt không?
Tôi sẽ thường xuyên viết thư cho cậu ……
Tôi tên là Tiểu Đao.
Diệp Chiêu viết xong, cuối cùng lại bổ sung thêm: "Một người bạn thấu hiểu lòng người."
Ngày hôm sau, Diệp Chiêu chạy đến bưu điện gửi bức thư đi như một chiếc đèn lồng ước nguyện.
Hy vọng nhân vật phản diện trong tương lai có thể đọc được bức thư này và hiểu được những chữ tiếng Trung giản thể mà cô viết.