Trong tuần đầu tiên đi học, kế hoạch dạy học của ba cấp trung học được thực hiện rất đâu vào đấy.
Buổi chiều khi còn hai mươi phút nữa mới đến tiết học đầu tiên, có giáo viên đang chấm bài, có người đang dùng quạt, hôm nay kết quả cuộc thi Khoa học tổng hợp Lần 3 sẽ có, các giáo viên tự nhiên đang háo hức chờ đợi, hy vọng Diệp Chiêu có thể đạt được thứ hạng tốt.
Cho dù có quay trở về lại với giải thưởng xuất sắc thì đó cũng sẽ là chiến thắng giữ thể diện cho nhà trường và các giáo viên.
Cô giáo tiếng Anh: “Sao cô còn mong chờ thế? Không phải cô nói em ấy chỉ làm có nửa tiếng là nộp bài sao?”
Giáo viên hóa học: “Cả lớp chỉ có em ấy thôi. Tôi chỉ có thể mong đợi cô ấy thôi.”
Giáo viên vật lý: “Tôi nói Bạch Lộ nên được đi. Học sinh mới này không tập trung vào việc học, không đến lớp, thậm chí còn tham gia một cuộc thi âm nhạc nào đó, đều dạy hư cả A Văn.”
Giáo viên tiếng Anh: "Sao mọi người ngây thơ thế? Giành chức vô địch cuộc thi Âm nhạc vùng Vịnh và nhận được tiền thưởng 10.000 tệ các đồng chí ạ!"
Thầy Nhiêu thở dài nặng nề: “Sao tôi lại nhìn lầm chứ?”
Đang nói chuyện, thầy Chu đi vào, các giáo viên tự nhiên nóng lòng hỏi: "Như thế nào rồi? Đạt được bao nhiêu điểm? Xếp hạng mấy?"
"Em ấy không có tên trong danh sách người trúng giải, cũng không nằm trong top 30.” Thầy Chu bực bội đặt tài liệu lên bàn.
Ai ya! Các thầy cô đều thở dài, vui mừng quá sớm rồi!
Kỳ thực Diệp Chiêu thi điểm không tốt, làm thầy cô như bọn họ cũng không nên tức giận, nếu thay thế Bạch Lộ, chỉ sợ cô ta cũng không lọt vào top 30. Nhưng Diệp Chiêu không có tâm tình tranh tài, nộp bài thi sớm như vậy, cuối cùng cũng bị mất chỗ, ai mà không tức giận?
"Tôi nói là như vậy mà!” Giáo viên tiếng Anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút, "Nhưng em ấy thực sự giỏi và nói tiếng Anh lưu loát, lần sau tôi cũng sẽ giới thiệu em ấy tham gia cuộc thi tiếng Anh."
Thầy Nhiêu bất lực nói: "Giáo Viên Lâm, xin đừng chôn chúng tôi nữa!"
Đang nói chuyện thì chủ nhiệm Lương bước vào, thấy đồng nghiệp thở dài bơ phờ liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lãnh đạo đến, mọi người buộc phải vui vẻ, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị vào lớp.
Chủ nhiệm Lương: “Mọi người có chuẩn bị một chút.”
"Chuẩn bị gì?"
"Diệp Chiêu đoạt huy chương vàng cuộc thi Khoa học tổng hợp L3 nên nhanh chóng phải soạn thảo một bản thảo, hiệu trưởng nói sẽ đăng lên báo để ăn mừng!"
"Cái gì? Huy chương vàng? Không phải nói không được xếp hạng sao? Chủ nhiệm Lương, anh đang đùa chúng tôi à?"
Lão Chu cũng kinh ngạc, không có khả năng, "Tôi vừa xem danh sách, không có tên của em ấy."
"Lần này huy chương vàng đồng hạng nhất, có hai người, nhất định mọi người đã hiểu lầm! Tuyệt đối là sự thật! Hạng nhất huy chương vàng!"
Trời xanh ơi! Văn phòng của trường cấp ba tràn ngập sự phấn khích!
Lão Nhiêu lần này thật sự suýt khóc: "Tôi sẽ viết! Tôi sẽ viết! Tôi sẽ viết bản thảo này! Tôi chỉ muốn nói là tôi đã gặp đúng người mà thôi."
Các giáo viên khác vội vàng giữ ông ấy lại: "Lão Nhiêu đừng kích động! Viết bản thảo không tốt để cho lão Chu làm đi!"
Trong cuộc thi Khoa học tổng hợp L3, Diệp Chiêu và một bạn học cùng lớp ở trường hàng đầu Thâm Thành đồng hạng nhất ở thành phố, khi thông báo được phát đi, đã gây chấn động toàn trường. #𝖙y𝖙novel.com
Bởi vì trước đó mọi người đều biết, Diệp Chiêu vội vàng đi tham gia cuộc thi âm nhạc nên là người đầu tiên trong số các học sinh dự thi nộp bài.
Ai có thể ngờ rằng cô học sinh chuyển từ lớp xã hội đến lại có kết quả tuyệt vời như vậy! Trong khoảng thời gian ngắn nộp bài mà còn có thể đạt hạng nhất!
Thật tuyệt! Tuyệt vời đến mức các giáo viên phải thẳng người và cảm thấy tự hào trước mặt lãnh đạo nhà trường.
Diệp Chiêu đối với những vinh dự này căn bản không có hứng thú, cô chỉ hứng thú với năm trăm tệ tiền thưởng mà mình nhận được.
May mắn thay, bây giờ các giáo viên của cô đang nhắm mắt và làm ngơ với việc cô đến muộn, về sớm hoặc thậm chí nghỉ học, đó không phải là vấn đề lớn, chỉ cần cô có thể đến vào ngày thi là được.
Sau sự việc của Tằng Tiểu Linh, các bạn cùng lớp cũng thay đổi hoàn toàn quan điểm về Diệp Chiêu, Diệp Chiêu dần dần hòa nhập vào lớp.
Ngay cả Bạch Lộ cũng dịu dàng với cô.
Kỳ thật Bạch Lộ vốn là người hiền lành, trước đây cũng còn tức giận, bây giờ thì đã đi hết rồi, bởi vì Diệp Định Quốc đã giúp cô ta giải quyết vấn đề của hộ khẩu, cô ta không cần phải về Vạn Thành để thi đại học.
Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, cô ta điều chỉnh lại tâm lý và đối mặt với Diệp Chiêu một lần nữa.
Diệp Chiêu làm sao biết đối phương có nhiều hoạt động tâm lý như vậy, hiện tại cô hoàn toàn không để ý đến Bạch Lộ, mỗi người một vị trí, không cần phải ép buộc họ phải trở thành bạn bè.
Người có thể trở thành bạn của cô thì đang cẩn thận chép bài tập về nhà mà cô giao cho.
Cô và cậu Tường nhãi con đã thỏa thuận, từ nay về sau ban ngày cậu ấy sẽ chăm chú nghe giảng, hoàn thành bài tập cô giao trong ngày, buổi tối không cần phải dạy bù thêm, mọi người đều được tự do.
Cậu có thể đi đấm bốc và đua xe làm công việc của mình, còn cô có thể đi hoàn thành sự nghiệp nhỏ của riêng mình.
Diệp Chiêu chán nản nhìn chằm chằm vào Ngô Ái Mẫn đang đọc cuốn tiểu thuyết "Ông bố chân dài”ở bàn phía trước mặt, cô hỏi Ngô Ái Mẫn: "Có hay không?"
Ngô Ái Mẫn quay lại: "Hay. Cậu có muốn đọc không? Tôi còn vài trang nữa sẽ đọc xong. Sau khi đọc xong tôi sẽ cho cậu mượn."
Diệp Chiêu: "Cám ơn."
Vì vậy, trong giờ học tiếng Anh tiếp theo, Diệp Chiêu bắt đầu chán nản đọc những cuốn tiểu thuyết tình cảm mà trước đây cô chưa bao giờ thích.
Giáo viên tiếng Anh đứng trên bục nhìn rõ tình hình của học sinh, Diệp Chiêu, người có điểm cao nhất, đang đọc tiểu thuyết, và Tằng Tường người có điểm kém nhất và không hợp tác nhất, đang viết bài.
Thế giới đã thay đổi!
Diệp Chiêu và Tằng Tường đồng thời ngáp dài, họ nhìn nhau, sau đó mỗi người đều chăm chú làm việc riêng của riêng mình
Sự hòa hợp đến lạ lùng!
Khi chuông reo, Diệp Chiêu chạy xuống phòng hiệu trưởng và cuối cùng cũng gặp được hiệu trưởng Giả.
Hiệu trưởng Giả rất vui khi nhìn thấy cô: "Chúc mừng em đã đạt huy chương vàng. Nhà trường quyết định ngày mai sẽ đăng trên báo. Tôi sẽ gửi một bản sao của tờ báo cho ba em."
Diệp Chiêu khàn giọng cười: "Hiệu trưởng, ngài đang lãng phí tiền, sao không đưa tiền viết báo cho em đi."
"Cái này thì khác, trường học còn có nhiệm vụ tuyên truyền, tìm tôi có chuyện gì à?"
"Em muốn nhờ hiệu trưởng một việc." ( truyện trên app T𝕪T )
"Em nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp."
Diệp Chiêu: “Em muốn đi thư viện lưu trữ để tra thông tin về thanh niên tri thức dưới quê. Thư viện nói em cần giấy giới thiệu mới có thể xem được.”
"Tại sao em muốn kiểm tra thông tin của thanh niên tri thức đó?"
"Mẹ em là một trong những thanh niên tri thức đó, bà ấy đã mất tích. Em muốn kiểm tra thông tin của bà ấy từ năm đó."
Hiệu trưởng Giả gật đầu, cũng có thể hiểu được, "Tôi hiểu rồi, thư giới thiệu đúng không? Tôi sẽ nhờ người hỏi rõ yêu cầu thư giới thiệu này viết thế nào? Ngày mai em có thể đến lấy."
Hiệu trưởng Giả quả thực rất giỏi xử lý sự việc, Diệp Chiêu vội vàng cúi đầu nói: "Cảm ơn hiệu trưởng, người vẫn là đáng tin cậy nhất."
"Khi năm quân Nhật đến, có nhiều người chạy trốn, nhưng tôi đã không chạy. Những người khác có thể không đáng tin, nhưng hiệu trưởng Giả không thể không đáng tin."
Diệp Chiêu giơ ngón tay cái lên với hiệu trưởng Giả: “Hiệu trưởng Giả, ngài là hình mẫu lý tưởng của chúng em.”
Hiệu trưởng Giả vui vẻ nhướng mày: "Đương nhiên."