Trước khi khai giảng năm học một ngày, Diệp Chiêu buồn ngủ nhìn chăm chú bảo bối của cô đang làm bài tập.

Phía trên hộp đựng bút có dán rất nhiều những chiếc hoa màu đỏ nhỏ, Diệp Chiêu đếm đếm, “có 22 cái, được đó, Tường nhãi con…

Tằng Tường nghiêng đầu nhìn cô, “Cô nói đủ hai mươi cái sẽ có thưởng, rốt cuộc là thưởng gì?”

Diệp Chiêu nghĩ một lát: “hay là tôi mời cậu ăn thịt nướng nhé?”

“Lần trước nói mời tôi ăn thịt nướng, có mời hay chưa?”

Diệp Chiêu cười bối rối: “Gần đây hơi bận chút, nhanh làm xong bài đi, làm xong tôi đưa cậu đi ăn, ăn bù cho hai lần trước luôn.”

Sau khi Tằng Tường làm xong bài tập trắc nghiệm của hai bài toán, Diệp Chiêu nhanh chóng chấm bài, một bên sửa một bên đếm số câu: “tiến bộ rất nhanh, lần này đúng 8 câu sai 22 câu.” #𝖙y𝖙novel.com

Làm đúng 8 câu! Thành công lớn này  sẽ không tránh khỏi việc sẽ vểnh cái đuôi nhỏ hài lòng lên!

Nhưng sai 22 câu, Diệp Chiêu thở dài rồi cẩn thận khuyên nhủ: “Lúc trước ngay cả một câu cậu cũng làm không đúng, đúng được 8 câu thì đã là tiến bộ rất lớn rồi, chỉ dựa vào việc ôn tập vào mỗi tối thôi thì cũng chưa đủ, mỗi lần đi học phải nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài không được vừa đến lớp liền lăn ra ngủ, biết chưa hả, Tường nhãi con?

Đột nhiên nghe được mấy lời này, Tường nhãi con không quen, liếc nhìn cô một cái, “cô có gì muốn xin tôi à?”

Diệp Chiêu cười rồi cho cậu một ánh mắt, sau đó đặt một tờ giấy ở trước mặt: “Tôi là một người thầy tốt có trách nhiệm, đúng không? lại đây, chúng ta nói qua những câu sai này, giải thích xong tôi đưa cậu một bài có các câu giống vậy, cậu làm đúng thì tôi sẽ đưa cậu đi ăn thịt nướng, làm sai thì lại tiếp tục làm bài khác, tối nay chỉ có như vậy thôi!”

Tằng Tường muốn nói lại, đây là hai chuyện khác nhau, ăn thịt nướng là do những bông hoa đỏ nhỏ đổi lấy!

Nhưng lời ra đến miệng rồi cậu lại quyết định giữ im lặng, cậu vẫn là làm xong các bài tập, cậu không tin sẽ không ăn được bữa ăn này.

Một giờ sau, hai người ngồi ở quầy thịt nướng, Tằng Tường ngồi trên một cái ghế nhỏ trước quầy, trực tiếp báo số với bà chủ: “một đĩa ngô, một đĩa cà tím, một tá hàu, một tá nghêu, 20 xiên sụn thịt gà, 50 xiên thịt cừu!”

Thật là một sự thèm ăn không nhỏ!

Diệp Chiêu liếc nhìn cậu, sau đó thấp giọng hỏi: “Ăn hết không đó, định giết tôi à!”

Tằng Tường mỗi ngày đều ở cùng với cô, hầu như cô làm chuyện gì thì cậu đều biết, “CKhông phải lại hết tiền chứ?”

Diệp Chiêu cười cười: “Đợi tôi kiếm được tiền rồi, đến lúc đó tôi sẽ mua một chiếc mô tô, cậu dạy tôi lái nhé”

Tằng Tường nghiên người nhìn cô với một vẻ mặt bất đắc dĩ như nói: “chỉ với thân hình bé nhỏ này.”

Diệp Chiêu thẳng thắn nói: “Cậu coi thường tôi à, cho rằng tôi không kiếm được tiền hay là không biết lái xe?”

“Cô không cần mua, nếu như cô muốn lái, chiếc mô tô này của tôi cũng có thể dạy cho cô.”

“Nói lời giữ lời, khó không?”

“Không khó, biết chạy xe đạp thì sẽ biết chạy xe mô tô thôi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà chủ mang thịt cừu và xiên thịt gà ra, Diệp Chiêu cầm xiên thịt lên ăn.

Tằng Tường đưa cho cô một xiên sụn thịt gà: “Nếm thử đi, giòn giòn rất ngon đó.”

Diệp Chiêu từ chối: “Tôi thích ăn thịt, không thích ăn sụn, sụn giòn khó nhai hơn là sụn cứng đó, dễ đau răng.”

“Không giống với sụn heo đâu, sụn gà rất mền, lúc nhỏ tôi lần đầu đi ăn thịt nướng là dì tôi đã dắt tôi đi rất là ngon cái mùi vị đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ.”

“Dì cậu? Lúc nhỏ cậu cùng dì ăn thịt nướng ở Cảng Thành à.”

“Đúng rồi.”

“mùi vị có giống với ở đây không?”

“Cũng giống giống chút mấy chỗ khác thì xem xem, chị thử đi.” Tằng Tường đưa cho cô một xiên sụn gà, Diệp Chiêu trực tiếp mở miệng nếm thử, cảm giác so với những gì cô nghĩ không giống nhau, rất ngon.

Ăn xong một cái có chút muốn ăn thêm, cô vốn muốn đem phần còn lại qua, ai biết được, Tằng Tường lại đem phần cô vừa ăn ăn hết, cô chỉ đành phải lấy thêm một xiên.

Bà Anh béo đi ra ngoài đổ rác, đúng lúc nhìn thấy Tằng Tường và Diệp Chiêu đang ăn thịt nướng, cử chỉ thân mật, không tránh khỏi việc nán lại nhìn thêm một chút, chàng trai trẻ này sợ là đang có đối tượng?

Bà ta về đến sân nhà đúng lúc nhìn thấy Tằng Nhị Xảo đang mặc đồ ngủ đi xuống lầu mượn kéo, bà Anh béo vội vàng kéo Dì Xảo qua hỏi nhỏ: “Tôi thấy Tường nhãi con với Diệp Chiêu đang ăn đồ ở quán thịt nướng.”

“Tôi biết rồi, Hôm nay Tường nó làm bài tập tốt nên tiểu Diệp mời nó.”

"Cô không biết đâu, thằng Tường  cầm xiên thịt đút cho Diệp Chiêu ăn từng cái một."

Đôi mắt của Tằng Nhị Xảo lập tức mở to, "Thằng Tường nhà chúng tôi còn có bản lĩnh này à?"

"Có bản lĩnh này chứ sao, tôi sợ Tường nhãi con sẽ bị  tiểu nha đầu này ăn thịt mất, có phải cô ta biết ba của Tường nhãi con nhà rất giàu không?"

"Bà đang nói cái gì vậy? Tăng Phú Anh, sao trong lòng bà sao lại bẩn thỉu như vậy? Ba của Tiểu Chiêu điều hành một nhà máy lớn như vậy, con bé cũng có thể phớt lờ nó chỉ trong một mạch..."

Bà Anh béo bị mắng chửi là bẩn thỉu không đành lòng: “Nhà máy nhỏ tồi tàn của ba cô ta có thể so sánh với nhà họ Lạc được không?”

Dì Xảo trợn mắt nhìn bà ta, con trai dì ấy là dựa vào mị lực của chính mình, có liên quan gì với nhà họ Lạc chứ?

"Bà ghen tị à?"

"Tôi ghen tị cái gì?"

"Bà ghen tị Tiểu Chiêu thích Tường nhãi con của nhà chúng tôi và lại không thích Tiểu Thiên của nhà bà!"

"Tôi phải đến mức như thế à? Chị ơi, nếu chị nghĩ về tôi như thế này, tôi sẽ thật sự rất tức giận."

"Bà đến mức đó không? Có cái gì đáng tức giận. Nếu Tiểu Chiêu nhìn trúng thằng Tường nhà chúng tôi thì tôi sẽ lập tức chuẩn bị ba thư sáu lễ để đến nhà Diệp Định Quốc cầu hôn!"

“Cô lo lắng à? Diệp Chiêu giỏi như vậy? Thế giới tương lai của thằng Tường sau này sẽ ở Cảng Thành chứ không phải ở đây."

“Tôi lo lắng! Chính là giỏi như thế.” Hai chị em đều “lo lắng”, Tằng Nhị Xảo hạ thấp giọng, "Nhà mấy người có thể đứng trên nóc nhà thấy quầy bán đồ nướng phải không? Chúng ta lên lầu xem thử."

Hai chị em lần lượt leo lên mái nhà, nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau trong quầy đồ nướng, mỗi người đang ăn phần của mình.

Tằng Nhị Xảo thất vọng nói: "Đâu có đút cho nhau ăn?"

Bà Anh béo: "Tôi chính mắt nhìn thấy, đưa tay ra, không thể để cho người khác đút mình ăn từng cái từng cái được!"

Bà chủ bưng lên một đĩa sò điệp mới nướng, sò điệp nóng hổi trong miệng, Diệp Chiêu thổi phù phù thì Tằng Tương đã ăn liền ba miếng, nhưng Diệp Chiêu vẫn chưa ăn một miếng nào.

Dì Xảo chán ghét lắc đầu: "Ôi trời, nó cứ như vậy thì làm sao chúng ta có thể mong đợi nó có thể theo đuổi bạn gái chứ?"

"Đẹp trai như thế! Sao mà không theo đuổi được?"

“Cuối cùng thì hôm nay cũng đã nói ra lời thật lòng.”

"Này, này, này! Nhìn kìa!”Bà Anh béo kéo Tăng Nhĩ Kiều, "Ở chỗ đó ôm nhau."

Tằng Nhị Xảo tưởng rằng là đang nói tới Tường nhãi con và Diệp Chiêu, ngẩng đầu phát hiện hai người vẫn đang chuyên tâm ăn uống, sau đó bị bà Anh béo kéo một cái thì mới phát hiện ở trong bóng tối của ngã tư phía trước, có hai người đang ôm nhau thật chặt.

"Ai vậy?"

Vừa hỏi, dì ấy đã nhận ra sắc mặt của bà Anh béo có vẻ không ổn, khi dì ấy nhìn kỹ hơn, không phải là Tằng Tú Quần sao?

Bà Anh béo vốn là đến xem sự náo nhiệt của người khác, cuối cùng lại nhìn thấy sự huyên náo trong nhà của chính mình, tức giận lao xuống lầu. Tằng Nhị Xảo đi theo phía sau nhỏ giọng nói: "Việc này không được rồi, ôm ấp âu yếm ở nơi công cộng, cô về phải dạy lại cho thật tốt!"

"Chị ơi! Chị thật là tiêu chuẩn kép đó!"

"Tại sao tôi lại tiêu chuẩn kép? Tú Quần là người lớn sao? Bà có biết người đang ôm cô ấy là ai không? Bà không thể dạy dỗ nó à?"

Bà Anh béo hận đến mức không thể đáp lại, chỉ có thể tiếp tục lao về phía trước, tuy mập nhưng lại là dáng người linh hoạt, nhanh chóng lao xuống lầu.

Vừa xuống lầu, bà ta đã nhìn thấy Tằng Tú Quần đi về, bà ta cầm chổi lao ra cửa, nhưng lại không thấy kẻ lợi dụng con gái mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play