Đến nhà Hoàng Đống Lương, anh ta nấu ba bát mì, chỉ đơn giản là thêm tỏi phi, mỡ hành nhưng lại thơm ngào ngạt thậm chí còn thơm hơn so với bữa cơm ở nhà của Trương Quân.

Hoàng Đống Lương ngồi dưới mái hiên nhà, anh ta vẫn còn đang rất hào hứng với chiến công của tối nay.

“Tối hôm nay chúng ta thật giống với hiệp khách chính nghĩa của hồi xưa! Quá đã! Chị à kĩ thuật của chị thật là rất tuyệt đó!”

Dì Xảo hơi nhướng mày: “Lúc tôi còn trẻ, tôi có thể một mình một tay đánh bại bốn năm người như anh!”

“lợi hại, lợi hại! Mẹ nó, những người như là Trần Liên Phát chính là thiếu sự trừng phạt, chỉ dám động tay với vợ và con cái, để hắn ta ra bên ngoài thử đi, đánh không chết hắn!”

Dì Xảo và Diệp Chiêu đang ngồi ở cửa, cạnh cái bàn nhỏ đang ăn hai bát mì, dì Xảo cười nói với Diệp Chiêu: “Cái âm thanh con vừa này học được khá giống đó.”

Diệp Chiêu cười: “chỉ là một chút tài mọn nhỏ thôi.”

“Con đoán là trong thời gian ngắn anh ta sẽ không dám một mình tự lái để về nhà.”

Trong lòng Diệp Chiêu đang nghĩ có cơ hội vẫn nhất định phải dạy dỗ hắn thêm một trận, để hắn ta chết một cách rõ ràng.

Dì Xảo quay lại hỏi Hoàng Đống Lương: “Nhà cậu sao chỉ có một mình cậu?”

Hoàng Đống Lương trong miệng đầy mì nói: “Vợ tôi đưa con về nhà mẹ đẻ rồi.”

Diệp Chiêu cười: “Anh không phải là cũng đánh vợ con chứ?”

“Người đàn ông tốt không đáng phụ nữ! Cô nhìn tôi giống người đánh vợ lắm à? Nghỉ hè con trai ở nhà của ông ngoại nó, sắp tới bắt đầu đi học lại rồi vợ tôi về quê để đón nó lên đi học.”

Dì Xảo lại hỏi: “Vợ cậu là người ở đâu?”

“Không xa lắm, trấn Đông Sơn.”

Diệp Chiêu nhớ đến trấn Đông Sơn sản xuất củ cải, cô cười cười: “Lúc chúng tôi đến đây đi ngang trấn Đông Sơn.”

Hoàng Đống Lương nhìn họ hỏi: “Các cô có phải vẫn muốn củ gừng non.”

“Nhà vợ tôi là ở hướng Tây của thôn, thôn của họ có không ít người trồng gừng non.”

Diệp Chiêu ngờ vực: “Vợ anh không phải người của trấn Đông Sơn sao?”

“đúng, là ở trấn Đông Sơn nhưng cái thôn đó của cô ấy thì gần với Tây Sơn của chúng tôi, chất lượng đất cũng xêm xêm với Tây Sơn chúng tôi.” Hoàng Đống Lương đem bát mì đã ăn xong để xuống đất, “Nói thật thì gừng non trồng ở đây so với trồng ở Trương gia thôn thì tốt hơn nhiều. Bởi vì họ ở trấn Đông Sơn, người ở trấn này vì để lợi ích riêng họ mà không nhận gừng của họ, khi lái buôn nhập hàng với số lượng lớn họ cũng không nói gừng là của họ.” #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu hứng thú: “Nếu như gừng non chất lượng giống nhau thì không vẫn đề gì rồi.”

Hoàng Đống Lương đúng dậy, đi vào phòng củi lấy một củ gừng non của thôn hướng Tây đến, Diệp Chiêu nhìn xem phát hiện thật sự là chất lượng tốt hơn so với thôn Trương gia, cô lập tức tràn đầy hi vọng.

“Tôi lúc trước đều là lén lút mua chúng, trộn với hàng của thôn khác rồi bán cho thương gia, từ trước đến nay chưa có ai nói hàng nhận được ở chỗ tôi có vấn đề. Dùng được, yên tâm đi.”

“Chỗ họ sản lượng nhiều không?”

“Sản lượng không tính là lớn, nhưng ở thôn hướng Tây thì là thôn lớn, hơn một trăm nhà đều trồng nhưng mọi người trồng không nhiều. Trước đây không có ai dám nhập số lượng lớn nên họ cũng không dám trồng nhiều.”

“Sản lượng ước tính là khoảng bao nhiêu kí?”

“Tổng trọng lượng thì ít nhất cũng 40-50 ngàn kí đi.”

Vậy cộng số hàng của thôn Hướng Tây với Trương Gia thôn lại thì cũng chỉ có 70-80 ngàn kí, không mua đến 100 ngàn kí nhưng cũng có thể kiếm được không ít.

Hoàng Đống Lương: “đến mua thu hoạch đi nhập hàng  thì tốt hơn, đặt hàng rất phiền phức, phải đi đến từng hộ, nói chuyện với người dân thôn Hướng Tây khó lắm.”

“Vì sao khó nói chuyện?”

“nghèo đó, khi mà nghèo thì nói cái gì cũng giống như đang cãi nhau.”

Diệp Chiêu hiểu, nhưng cô tin rằng không có gì mà tiền không thể giải quyết được, mặc dù là bây giờ cô không có tiền.

Ngay tức thì bàn bạc một chút, quyết định hôm sau đi thôn Hướng Tây.

Họ ở một khách sạn nhỏ trong trấn, đối với việc đặt hàng với số lượng lớn như vậy thì dì Xảo thấy rất lo lắng. ( truyện trên app T𝕪T )

Buổi tối lúc đi ngủ, dì Xảo nằm ở trên giường khuyên Diệp Chiêu: “con có cần suy nghĩ lại không, nếu đến lúc Tống Vinh Kí không cần số gừng này thì con sẽ làm gì với số gừng này?”

Diệp Chiêu đã sớm xem xét đến vấn đề này rồi: “Vậy con sẽ đem bán qua trung gian.”

"Bán cho người trung gian thì phải bán lỗ, nếu không thì sẽ không bán được."

Diệp Chiêu cười nói: "Vậy con sẽ mở xưởng sản xuất kẹo gừng của riêng mình và cạnh tranh với Tống Vinh Kí!"

Dì Xảo bị cô chọc cười: “Cũng được, có tham vọng.”

Sáng sớm hôm sau, họ theo Hoàng Đống Lương đến thôn Huớng Tây, người dân thôn Huớng Tây quả thực người nghèo cố chấp, hiếm khi có một người thương nhân đến, họ sợ thương gia bỏ trốn nên yêu cầu rất nhiều, tiền đặt cọc vô cùng cao.

Sản phẩm ở đây tốt nhưng vì lượng hàng không đủ chính thống nên giá cả cũng ngang bằng như ở thôn Trương Gia. Tuy nhiên, họ yêu cầu đặt cọc cho mỗi mẫu thu hoạch, tính một cách đơn giản thì số tiền đặt cọc là hơn 20.000 tệ.

Diệp Chiêu sao có thể có nhiều tiền như vậy, cô hứa sẽ cho Hoàng Đống Lương 2 xu tiền hoa hồng, yêu cầu anh ký hết hợp đồng, để cho cô thời gian một tuần chuẩn bị để quay lại giao tiền.

Trên đường đi, dì Xảo không khỏi khuyên nhủ cô hãy cẩn thận, công việc kinh doanh này quá mạo hiểm, không phải một cô gái chỉ mới mười tám tuổi có thể làm được. Hàng hóa ở thôn Trương Gia chất lượng không tốt, người trung gian có thể sẽ không nhận còn hàng hóa ở thôn Hướng Tây phân tán quá nhiều, người nghèo khó nói chuyện...

“Dì sợ con sẽ bị ăn thịt, xương cốt cũng không nhổ ra ngoài.”

Diệp Chiêu hiểu sự lo lắng của dì Xảo, bởi vì trên góc độ của thượng đế, cô biết diễn biến của câu truyện, nhưng dì Xảo lại không biết, nếu từ một góc độ khác, dì ấy cũng sẽ lo lắng.

Diệp Chiêu chỉ có thể làm theo ý muốn của dì ấy, nói: "Được rồi con sẽ suy nghĩ lại."

"Dì đã đặt cọc hàng hóa ở thôn Trương Gia cho con, nhưng con phải tính giá cả một chút, nếu không con sẽ bị lỗ.” Dì Xảo thở một hơi dài thườn thượt, "Dì nghĩ trong nửa năm tới có thể mình sẽ không chơi mạt chược, phải cùng con dựng một quầy bán gừng."

Diệp Chiêu không khỏi cười nói: "Không đến mức như vậy,  nhất định con sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Con còn cười được nữa à, có phải là vì ba con giàu có nên con không sợ bồi thường phải không?"

"Liên quan gì đến ba con chứ? Nếu con mất tiền, ông ấy cũng sẽ không quan tâm con sống hay chết.” Diệp Chiêu vừa nói vừa lẩm bẩm: "Tôi sẽ không để lỗ tiền."

"Được rồi được rồi, chúng ta sẽ không lỗ tiền, chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền.” Nói xong, dì Xảo lại nói: "Bảo bà Anh béo và thằng Câm mở quầy hàng, để bọn họ cũng luyện tập một chút."

 

*

Trở về  lại Thâm Thành, Diệp Chiêu liền không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp đi tìm nhà thuê cho cha mẹ Lý Thụy Hương.

Họ thuê một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách ở tầng một bên ngoài Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm, có chút hơi ẩm ướt và không thông thoáng.

Đúng lúc dì Tần đang tính sổ sách thì mở cửa nhìn thấy Diệp Chiêu, vội vàng để cho cô vào: "Ồ, Tiểu Chiêu, cuối cùng con cũng về rồi, ăn cơm chưa?"

“Con ăn rồi.” Diệp Chiêu đặt kẹo gừng đang cầm lên bàn, “Con mang về cho mọi người một ít đặc sản, con để ở đây.”

"Lúc đi ra ngoài mà con còn nhớ tới bọn dì.” Dì Tần rót cho Diệp Chiêu một cốc nước lạnh, "Chúng ta ở bên này sẽ sớm tiếp quản. Dì cũng nói với Tiểu Hương, không có con ở đây sẽ không an toàn."

Diệp Chiêu một hơi uống hết nửa ly nước, cười nói: "Sau khi nắm được, con ở đây cũng không giúp được gì nhiều, chủ yếu kinh doanh đều là dựa vào người, mọi người vất vả rồi."

“Mọi người vất vả cái gì chứ? Con là người trả lương, chia lợi nhuận. Con á, là chủ định của chúng ta mà, chủ định thì cho dù là không làm gì thì cũng cần phải ở đây, vậy thì mới ổn định được trên dưới chứ."

“Dì Tần, dì thật sự rất là biết nói chuyện đó. Chú Lý đâu rồi? Chú ấy đi ra ngoài rồi à?"

"Ông ấy đến nhà ga để đón người. Họ đều là những lão già mà ông  ấy cùng làm việc trước đây, những món họ nấu ăn rất ngon."

Làm sao mà tìm những lão già?

Diệp Chiêu nói: “Quản lý căng tin vất vả lắm, sao không tìm những người trẻ.”

"Tìm rồi, tìm được mười người, mấy lão già này không phải là mấy ông già, là người đã làm nghề này được mấy năm rồi, đều còn trẻ và khỏe! Bảo đảm sẽ làm tốt công việc, con yên tâm đi. Nóng không? Dì thấy ngươi đầu đổ đầy mồ hôi rồi.” Dì Tần lấy chiếc quạt từ trong phòng ra, bật lên thổi vào người Diệp Chiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play