Trần Liên Phát vài ngày trước đã đánh vợ Trương Nguyệt Lệ của mình, Trương Nguyệt Lệ bị sưng nửa mặt, cô ấy trốn trong nhà, xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai, cho nên Diệp Chiêu chưa từng gặp cô ấy.
Mà mẹ và anh trai của Trương Nguyệt Lệ đã phải lịch sự mời người con rể đã đánh con gái mình tới, hy vọng hai vợ chồng có thể hòa giải và sống hòa thuận với nhau.
Nghe xong những lời nói nhảm này, máu nóng của Diệp Chiêu dâng lên! Cô muốn đánh người, nhưng cô không dám, cô còn phải đè dì Xảo người còn tức giận hơn cả cô xuống.
Ngoài ra, nếu Trần Liên Phát đã mua gừng cho nhà họ Chung thì tại sao anh ta lại không mua gừng cho nhà mẹ đẻ của vợ mình chứ?
Hơn nữa người muốn lây lan bệnh về gừng thì phải do anh Phát sắp xếp, nếu hắn xem nhà mẹ đẻ vợ mình không vừa mắt, chắc hẳn lô gừng non cô đã đặt mua sẽ là chỗ đầu tiên bị xuống tay?
Trời ơi, dưới đất đầy mìn, không còn chỗ đứng.
Diệp Chiêu còn đang ngơ ngác thì nghe được một tiếng “bụp”, Trần Liên Phát hung hăng tát thẳng vào mặt vợ mình, trước mặt mẹ vợ và anh vợ, quả thực không coi ai ra gì! #𝖙y𝖙novel.com
Người phụ nữ trong nhà khe khẽ nức nở, chó bên ngoài lại sủa, Diệp Chiêu và dì Xảo đều không lên tiếng, đối mặt tình huống như vậy, đã bất đắc dĩ lại vô lực.
Mẹ của Trương Nguyệt Lệ nhỏ giọng nói thầm, vì đứa con, vẫn là nên kiên nhẫn.
Trương Quân nhìn thấy em gái mình bị bắt nạt chỉ có thể đứng trước cổng hút thuốc, nếu anh thay em gái tìm lại công đạo lại lỡ khiến họ ly hôn thì sao? Nửa phần đời còn lại, em gái mình sẽ làm gì đây? Hai đứa trẻ phải như nào?
Vợ của Trương Quân, chị dâu Vân là người duy nhất khéo léo, kéo Trần Liên Phát đi và đưa anh ta đến một sảnh chính để dùng bữa tối.
Sau đó Trần Liên Phát mới nhìn thấy dì Xảo.
“Bà chủ nhà? Sao lại là bà?!Sao bà biết ở chỗ này?”
Ở đây không phải là Tằng Ốc Vi, dì Xảo cũng không thể giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ cười nhẹ nhẹ rồi nói: “Đây không phải là trùng hợp sao.”
Người Trần Liên Phát này cũng kỳ quái, anh ta tựa hồ không để ý đến chuyện Tằng Nhị Xảo đuổi cả nhà họ ra ngoài, nhiệt tình chào hỏi: "Sao cô lại đến nơi hẻo lánh trên núi này?"
Chị dâu Vân vội vàng giới thiệu: "Hai người quen nhau à? Đây là khách hàng từ Thâm Thành tới mua gừng."
"Chị ấy là chủ nhà mà chúng tôi đã thuê trước đây. Chị ấy cho mấy thuê căn nhà ở Thâm Thành, rất có khí thế! Phải không, bà chủ nhà?”Trần Liên Phát âm dương quái khí nói.
Nhưng thế này khiến Diệp Chiêu yên tâm, xem ra chỉ là một người bình thường, vẫn còn có chút oán hận khi bị đuổi ra ngoài.
Trần Liên Phát ngồi ngay cạnh dì Xảo, nói: "Chị sao lại bắt đầu công việc kinh doanh củ gừng non thế?"
Dì Xảo cũng thông minh, cố ý tiến thêm một bước: “Một người họ hàng của tôi ở phía bắc kinh doanh gừng, muốn thử bán gừng nhỏ ở chỗ họ. Năm nay chúng tôi muốn thử xem.”
"Mọi người dùng gừng từ chỗ thôn Trương gia để bán ở chợ phía bắc?"
Dì Xảo: “Nơi khác không có hàng, chỉ có ở đây thôi. Sau khi thu hoạch xong chúng tôi sẽ chở về phía bắc bán.”
"Vậy thì chúc chị mau phát tài.”Trần Liên Phát cười hề hề, không phải anh ta không quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, mà là đủ tự tin để khẳng định gừng của thôn Trương Gia chất lượng rất kém, nhất định sẽ tồn hàng cho đến cuối cùng.
Nhưng lần này có tồn lại đến cuối cùng hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trần Liên Phát bắt đầu dự trữ gừng non ở trấn Tây Sơn từ nửa tháng trước và ký hợp đồng với gần một nửa số thôn, không hiểu sao tin tức bị rò rỉ ra ngoài, Tống Vinh Kí không báo trước mà bất ngờ xuất hiện và trong một đêm lấy hết toàn bộ gừng non ở những thôn còn lại.
Sau đó, anh ta từ bỏ việc đi đặt hàng và bắt đầu thực hiện kế hoạch thứ hai, sẽ gieo rắc bệnh dịch gừng trước khi thu hoạch.
Vì vậy, theo Trần Liên Phát cảm thấy, Tằng Nhị Xảo đang tiêu hết tiền của bản thân một cách vô ích, và anh ta cũng sẽ không buông bỏ bất kỳ miếng gừng nào ở bất kỳ thôn nào của trấn Tây Sơn.
Diệp Chiêu nhìn chằm chằm nụ cười tà ác của Trần Liên Phát, đoán được người này đang nghĩ gì, cô ngồi ở trong góc, không để ý cũng không nói gì.
Trần Liên Phát không chú ý đến cô và cũng không biết còn có một bé gái.
Hoàng Đống Lương nhân cơ hội đến gần Trần Liên Phát và tâng bốc anh ta như điên, hy vọng rằng trong tương lai nếu có cơ hội anh Phát cũng sẽ chiếu cố công việc kinh doanh của anh ta.
Khi bữa tối đã chuẩn bị xong, Trương Nguyệt Lệ đã khóc sưng mắt, bưng bát gắp đồ ăn cho con trai út, Trần Liên Phát ra lệnh: “Sau bữa tối cùng tôi đi về.”
Nhà anh ta ở thôn bên cạnh, hôm nay anh ta lái đến đây chiếc xe được ông chủ giao cho, trông rất uy nghiêm.
Trương Nguyệt Ly thì thầm: "Cô ta không đi thì tôi cũng không về."
"Hôm nay không quay về thì ngày sau cũng đừng quay về, đừng có mà hối hận."
"Nếu con khốn đó không rời đi, tôi sẽ không quay về!”Trương Nguyệt Lệ khi ở Thâm Thành không một người thân thích cô không dám phản kháng và cô đã chịu đủ rồi.
"Mày gọi ai là con khốn? Mày còn muốn gọi tao là thằng khốn phải không?”Trần Liên Phát tức giận đến mức ném bát, lập tức túm tóc vợ và kéo mạnh cô ấy về phía sau!
Trương Nguyệt Lệ ngã uỵch xuống đất, Trần Liên Phát đứng dậy và đá cô ấy vài cái.
Mẹ Trương đang đứng ở một bên vội vàng bảo vệ cô: "A Phát, con đang làm gì vậy! Đừng đánh nó nữa! Đừng đánh nó nữa!"
Bà cụ vừa khóc vừa hét lên đừng đánh nhau nữa, ngoại trừ bảo vệ cô như thế này bà cũng không còn cách nào khác.
Anh trai của Trương Nguyệt Lệ chỉ ngồi hút thuốc bên cạnh, hèn nhát, không biết phải thuyết phục anh ta như thế nào mới được.
Con trai út của Trương Nguyệt Lệ chỉ mới ** tuổi, khi nhìn thấy mẹ mình bị đánh, nó như điên lao tới, túm lấy cánh tay của ba nó và cắn thật mạnh!
"Chết tiệt! Mày cắn tao!”Trần Liên Phát tát cậu bé.
Cái tát đó không quá mạnh nhưng nó đánh vào vết thương trên cổ con trai anh ta, trước kia đó là một cái mụn mủ, vẫn chưa lành, miệng vết thương đã hở ra và máu tươi chảy ròng.
Trương Nguyệt Lệ nhìn thấy cổ con trai chảy máu, đầu ong ong, bà lao vào bếp rút dao ra nhưng bị anh trai và chị dâu ngăn lại.
"Em muốn giết nó, cho dù có giết nó em cũng không sống nổi, em sẽ mang con trai chết cũng!"
Diệp Chiêu hung hăng nhéo ngón tay của mình, cô cố gắng chịu đựng, tự nhủ không được manh động. Dì Xảo cũng giống cô ấy!
“Thật mẹ nó không phải người.”Một tiếng gầm trầm thấp từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Chiêu quay đầu lại, phát hiện hai mắt Hoàng Đống Lương cũng đỏ bừng tức giận.
Ba người ngồi trong góc nhìn, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, trong đầu họ đều có chủ ý.
Bữa tối thực sự không sao nuốt xuống được, cả nhóm không ăn gì nhiều mà cáo từ đi về, Hoàng Đống Lương chở họ về trấn bằng máy kéo.
Khoảng một giờ sau, Trần Liên Phát lái xe huýt sáo đi về nhà.
Dù vợ không về nhưng anh ta rất thoải mái trước thái độ khiêm tốn của nhà ngoại, anh ta tin rằng chỉ vài ngày nữa, con khốn hôi hám đó sẽ cùng con về nhà.
Đường hẹp, ban đêm khó đi nên anh ta lái xe chậm, đi một lúc anh ta thấy lốp xe kêu không đúng lắm, trên đường rải sỏi khắp nơi, chẳng lẽ có vật gì bằng sắt đã chọc thủng lốp rồi?
Anh ta dừng xe, trên tay không có đèn pin nên muốn nhìn tình trạng lốp xe như nào cũng không nhìn rõ được. ( truyện trên app T𝕪T )
"Chết tiệt, nó thực sự bị thủng rồi à?"
ở cái nơi nông thôn quỷ quái này, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, anh ta phải đi bộ vào trấn để tìm người kéo xe tải.
Sớm biết là như này, hôm nay sẽ không tới rồi!
Anh ta khóa xe, bước nhanh về phía trấn, may mắn là vẫn còn trăng, nếu không thì ban đêm anh ta cũng không thể sờ soạng được.
Thời điểm đi ngang qua một khu rừng nhỏ, anh ta cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hình như có âm thanh gì đó kỳ lạ, chân anh ta dừng lại, tim đập thình thịch, định quay lại hỏi là ai thì đột nhiên mọi thứ trước mắt trở nên tối sầm……
Anh ta bị chòng một cái bao tải lên trên đầu!
Sau đó là một trận tay đấm chân đá!
Trần Liên Phát không biết đối phương là ai, nhưng chắc chắn đối phương phải có nhiều hơn một người, bởi vì chân đá anh ta bay từ bốn phương tám hướng, và mỗi cú đá đều mạnh đến mức như là ước gì có thể giết được anh ta.
Đây là đâu? Anh ta đã đắc tội với ai sao mà người ta lại ghét anh ta đến vậy?
Đau ! Đau nhức hết cả người!
Anh ta sắp không được rồi, nếu còn đánh tiếp, tối nay anh ta sẽ quy thiên mất, anh ta đau khổ cầu xin, cầu xin người đánh mình, đại nhân đại lượng, hãy cho anh ta một cơ hội và buông tha cho anh ta.
Bên ngoài đột nhiên dừng lại, một cử động nhỏ Anh ta cũng không dám, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm: "Nếu mày còn đánh vợ con mày nữa thì lần sau tao sẽ trực tiếp lấy cái mạng chó của mày!"
Đây là giọng nói non nớt của một cô bé sao? Đoán chừng chỉ mới sáu hay bảy tuổi thôi? Cô bé từ đâu đến? Làm sao có thể là một cô bé chứ? Rõ ràng đây là bàn chân của người lớn.
"Mày là ai?"
“Quan Thế Âm Bồ Tát ngồi dưới tòa sen.”
Lừa quỷ sao? Làm sao mà trên đời này có quỷ thần được chứ?
Trần Liên Phát chật vật cởi bao tải ra, phát hiện chung quanh không có người.
Đừng có nói là người, thậm chí ngay cả ma quỷ cũng không, dọa anh ta sợ một trận rùng mình.
Trần Liên Phát ngã gục cả người trên bao tải, trên người đầy vết thương và chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm cầu cứu.