Tống Vinh Ký cũng trực tiếp đến đặt hàng.

Trong nguyên tác, Tống Vinh Ký trực tiếp lấy hàng từ người nhà họ Chung, để đối phó với vụ cá cược này, họ đã đặt mua trước đủ lượng gừng từ người nhà họ Chungn, ai biết rằng cuối cùng người nhà họ Chung lại thất hứa và không cung cấp cho họ.

Và toàn bộ gừng non trên chợ đều do người nhà họ Chung mua trước được.

Cuối cùng đã dẫn đến bi kịch của Tống Vinh Ký.

Diệp Chiêu có thể hiểu được, anh Phát  hẳn là người được Nhà họ Chung sắp xếp, vậy tại sao lần này Tống Vinh Kí lại trực tiếp đến nhà nông dân để đặt hàng?

Dì Xảo thở dài: "Dì nghĩ không có cơ hội đâu. Tống Vinh Kí tự mình đặt mua nhiều củ gừng như vậy, trực tiếp mua thì  giá sẽ rẻ hơn rất nhiều."

Vậy cũng không chắc chắn.

Diệp Chiêu lại hỏi người đàn ông: “Hai bên đều gấp rút đặt hàng, anh Phát và Tống Vinh Kí không phải sẽ đánh nhau sao?”

"Tống Vinh Kí trong một đêm đặt mua hàng của mấy thôn, một lần đặt đủ lượng, cũng không có gì để đánh nhau."

Diệp Chiêu nhớ gia đình họ Chung để giành quyền kiểm soát có thể nói không từ thủ đoạn. Nếu như Tống Vinh Kí mua thông qua người nhà họ Chung thì họ sớm đã thông đồng với nhau và người nhà họ Chung đứt hàng không cung cấp cho Tống Vinh Kí thì xong rồi; nếu mua trước từ những người trồng gừng, vậy thì trước khi thu hoạch gừng một tuần lây lan dịch hạch rừng thì sẽ khiến Tống Vinh Kí trở tay không kịp.

Cho nên là cô vẫn còn cơ hội.

Điều quan trọng là tìm đủ nguồn cung trước thu hoạch một tuần.

Sau khi đi dạo quanh chợ, một người bán hàng đã giới thiệu cho họ một người đàn ông tên là Hoàng Đống Lương, một người buôn gừng từ dưới quê lấy hàng, anh ta có nhiều mối quan hệ.

Trong một khoảng sân nhỏ, Hoàng Đông Lương đang chẻ củi, nhìn dì Xảo và Diệp Chiêu, tưởng rằng hai người họ  mẹ con: "Là người Thâm Thành à?"

“Ừ.”Dì Xảo đưa điếu thuốc đã mua từ lâu cho đối phương: “Hút đi người anh em!”

"Hết hàng rồi. Đều là bị người Cảng Thành đặt mua. Năm nay chúng tôi đều phải ăn ngũ cốc.”Hoàng Đống Lương vứt rìu sang một bên, nhận lấy điếu thuốc từ dì Xảo rồi châm lửa.

Diệp Chiêu: "Anh giúp chúng tôi tìm nguồn hàng, đến lúc đó giao cho chúng tôi sẽ anh lấy hời, chúng tôi sẽ tính toán chi phí cho anh."

Hoàng Đông Lương nhìn Diệp Chiêu, thầm nghĩ lời trẻ con nói có lẽ không tính, hắn lại nhìn dì Xảo: "Con gái của cô?"

Dì Xảo vội vàng cười nói: “Nghe lời của con gái tôi nói đi. Chỉ cần cậu giúp chúng tôi tìm được nguồn hàng thì không cần phải ăn ngũ cốc đâu, người anh em! Phải không? "

Dì Xảo mạnh dạn nói, Hoàng Đông Lương hút thuốc, “Còn có hàng của một thôn, chưa có người đặt mua, cô có muốn không?”

“Tại sao từ thôn của họ không có ai đặt hàng?”

 Hoàng Đống Lương: "Tôi là người chân thật, tôi nói thật với hai người biết, chất lượng đất ở làng họ không tốt như thế, gừng nhỏ hơn nhưng thực tế lại ngon hơn. Biết chưa, Tôi có thể cho cô xem thử hàng ." #𝖙y𝖙novel.com

Hoàng Đống Lương lấy ra vài miếng gừng nhỏ ở gần đống cát trong nhà, “Nhìn xem, đây là gừng từ thôn Trương gia. Mỗi lần thu gừng của họ, tôi luôn để dành đến cuối cùng, khi ở chợ không còn hàng nữa, thì tôi mới bán ra ngoài. Chỉ là tình trạng hàng không tốt thôi."

Diệp Chiêu cầm lấy nhìn xem, mẫu mã quả nhiên không chất lượng, cô bẻ một miếng nhỏ ngửi ngửi, hương vị rất chân thực.

Để hoàn thành được công việc kinh doanh này, trong khoảng thời gian này Diệp Chiêu đã nghiên cứu về gừng, cô cảm thấy sản phẩm này có thể sử dụng được, không thành vấn đề.

"Có phải giá cả sẽ rẻ hơn đúng không?"

“Cô muốn bao nhiêu?"

Thực ra, ban đầu Diệp Chiêu chỉ đang nghĩ xem mình có chừng này tiền thì có thể kinh doanh được bao nhiêu, sau khi lấy được căng tin làm ngân hàng máu, cô lại đổi ý, đang nghĩ xem mình có thể huy động được bao nhiêu tiền.

Diệp Chiêu: “Tôi lấy tất cả gừng trong làng của họ, bao nhiêu tùy ý.”

Khí phách đến vậy sao? Hoàng Đống Lương rõ ràng là tích cực hơn so với lúc đầu tiên gặp họ, anh nói: "Có thể rẻ hơn 5 xu. Hàng năm nay đắt, ở các làng khác giá 8 hào, ở Trương gia thôn 7 hào5 xu là được."

Cái giá này thực sự là quá đắt!

Dì Xảo thở dài: "Nó đắt hơn thịt vậy! Gừng ở ngoài chỉ có mấy xu, loại đắt nhất cũng bán có một hào."

"Đây là giá gừng của Tây Sơn. Cô đã từng bao giờ nếm thử kẹo gừng Tống Vinh Kí  chưa? Một hộp nhỏ có giá hơn mười tệ bán chạy toàn thế giới.”

Diệp Chiêu cảm thấy chỉ cần có hàng thì giá cả bao nhiêu cũng có thể chấp nhận được, mua vào thì đắt thì việc bán ra đương nhiên cũng sẽ đắt.

Dì Xảo lại hỏi: “7hào 5 đã bao gồm tiền hoa hồng cho cậu chưa?”

"Không bao gồm."

"Hoa hồng cho cậu tính toán thế nào đây?"

"Mỗi cân tôi lấy 1 xu.”

Diệp Chiêu biểu thị rằng cũng được, nhưng dì Xảo có chút lo lắng, hàng quá đắt, bị tồn lại thì sao? Đây không phải là một thỏa thuận mua bán ổn thỏa, nhưng bà không thể cản trở được.

Diệp Chiêu hỏi: “Trương Gia thôn có sản lượng bao nhiêu?”

Hoàng Đống Lương tỏ vẻ ngượng ngùng: “Gừng non này năng suất thấp, tổng cộng Trương Gia Thôn có cũng không nhiều, lúc sản lượng thấp thì khoảng 20.000 cân, khi sản lượng cao thì chỉ hơn 30.000 cân."

Lượng hàng cuối năm của Tống Vinh Kí chiếm gần một nửa sản lượng cả năm, đều là hàng Tết của thương nhân nước ngoài, kẹo gừng của họ khác với các công ty khác, họ tiêu thụ rất nhiều gừng, trong một năm, lượng gừng sử dụng trong lô hàng này ít nhất là 100.000 cân

“Còn nơi nào khác có nguồn cung cấp không?”

“Hàng ở Trương Gia Thôn không đủ? Vậy thực sự là không còn. Một số hộ nông dân bán lẻ khác trồng rất ít, thu mua không tới vài nghìn cân. Nguyên nhân chính là do sản lượng năm ngoái cao, không bán được giá nên họ đều bán bằng giá gừng bình thường, năm nay nông dân trồng gừng non ít hơn rất nhiều”.

“Vậy thì hãy giúp tôi chú ý một chút. Dù là bán lẻ, chúng tôi cũng muốn. Đối với tất cả những người nông dân này, khi đã ổn định xong, tôi phải ký hợp đồng và đặt cọc, sau đó tôi mới là người quyết định khi nào sẽ thu hoạch. Điều này phải được ghi vào hợp đồng." ( truyện trên app T𝕪T )

Hoàng Đống Lương nói ký hợp đồng không có vấn đề gì, nhưng anh không hiểu tại sao Diệp Chiêu lại phải xác định thời gian thu hoạch.

“Tôi có nhu cầu đặc biệt gì, sẽ thông báo trước khi thu hoạch khoảng 10 đến 20 ngày”.

“Việc này phải được đồng thuận, nếu không e rằng sẽ có việc kỳ kèo, cho rằng nếu thu hoạch sớm hơn mười ngày đến hai mươi ngày thì cân nặng sẽ nhẹ đi, họ sẽ không vui.”

"Như vậy thì chúng ta trước tiên đi đàm phán cùng nông dân, sau khi đạt được thỏa thuận sẽ ký hợp đồng."

"Điều đó cũng được thôi.”

Hoàng Đống Lương lái chiếc máy kéo mà anh ta dùng để lấy hàng đến gặp những người nông dân trồng gừng ở thôn Trương Gia để bàn việc hợp tác, vì tỉ lệ gừng nhỏ nên ở thôn Trương gia chưa bao giờ được đặt hàng trước, đây chính là lần đầu tiên.

Thậm chí mấy người nông dân còn thầm cảm thấy hai mẹ con có thể không biết làm ăn và đang bị Hoàng Đống Lương lừa gạt.

Vì lý do này, mọi người đều rất khách khí với vị khách hàng này và khi bàn bạc việc hợp đồng cũng rất tích cực hợp tác.

Mặt khác điều kiện đều không có vấn đề, ngoại trừ việc có một số phản đối nhỏ đối với việc thu hoạch trước. Suy cho cùng, củ gừng non của họ vốn dĩ nhỏ, nếu thu hoạch sớm hơn thì sẽ nhỏ và nhẹ hơn.

Cuối cùng, Diệp Chiêu chủ động thêm 1 xu, khiến mấy người nông dân đều xấu hổ, cuối cùng cuộc đàm phán cũng kết thúc.

Tổng cộng có 24 hộ nông dân trồng gừng, Diệp Chiêu viết tay 48 bản hợp đồng, viết đến tê cả tay, cuối cùng ký tên và lấy dấu vân tay của nông dân, 2.000 tệ Diệp Chiêu mang đến vừa đủ đặt cọc, chuyện này coi như đã được giải quyết.

Ký kết xong thì trời đã tối, hộ nông dân Trương Quân có diện tích trồng gừng lớn nhất trong thôn giết gà thịt vịt, làm một bữa tiệc lớn rồi mời họ cùng ăn tối.

Hoàng Đống Lương nói rằng bây giờ anh ấy quay về thôn thì rất khó tìm được nơi ăn tối, không bằng liền ăn ở chỗ này.

Lúc đầu, Diệp Chiêu và Dì Xảo ngây thơ nghĩ rằng đây là cố ý mở tiệc chiêu đãi cho họ, ai ngờ, khi bữa tối chuẩn bị được dọn ra, họ mới nhận ra bữa tiệc chủ yếu dành cho em rể của họ và họ chỉ là tình cờ được mời thôi.

Cuối cùng, mãi đến khi món ăn được don lên, cậu em rể thỉnh lên thỉnh xuống đến mới biết được em rể của Trương Quân là hai vợ chồng thuê nhà ở tầng dưới Trần Liên Phát đã bị dì Xảo đuổi đi. Người thuê nhà này không ai khác cũng chính là anh Phát người đã mua thay gừng non cho nhà họ Chung.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play