Nếu muốn hợp tác với Tống Vinh Ký, cô phải đến Tây Sơn sớm để đặt mua một lượng gừng Tây Sơn vừa đủ, cô phải đến Tây Sơn ước tính đại khái số tiền đặt cọc trước khi quay lại tìm cách để ngân hàng máu quyên tiền.

*

Kể từ khi biết Tô Ứng Dân  đốt ảnh của người phụ nữ tri thức kia, trong lòng Diệp Chiêu có rất nhiều nghi hoặc, cô muốn đến kho lưu trữ lúc trước một lần nữa rồi lại lấy nó ra một lần nữa.

Trước một hôm khi đi Tây Sơn thì tình cờ lại là thứ năm, Diệp Chiêu lại đến thư viện lưu trữ một chuyến.

Cuối cùng thì kho lưu trữ cũng mở cửa, nhân viên yêu cầu cô đưa cho lá thư giới thiệu, nếu không có thư giới thiệu thì cô sẽ không thể kiểm tra được.

Diệp Chiêu không hiểu: "Thư giới thiệu gì?"

Nhân viên sốt ruột nói: "Là thư giới thiệu của đơn vị. Tại sao cô lại muốn đến kiểm tra thông tin? Vì sao cô lại muốn kiểm tra thông tin? Lại có tư cách gì kiểm tra, cô phải được đơn vị công tác giới thiệu mới được."

"Tôi vẫn còn là học sinh."

"Học sinh không thể kiểm tra được."

 Đang vi phạm quy định gì chứ? Diệp Chiêu suy nghĩ một chút, kiên nhẫn hỏi: "Có thư giới thiệu của trường được không?"

"Vậy thì trường của cô phải đồng ý cấp giấy giới thiệu. Cô là học sinh chứ không phải nhân viên. Tại sao trường lại cấp giấy giới thiệu cho cô chứ? Nhanh lên, đừng làm muộn giờ tan sở của chúng tôi."

Thái độ Cái người này cũng thật tệ! Lúc này mới còn chưa đến năm giờ đã muốn tan sở, nếu là mấy năm sau sẽ có cơ chế khiếu nại dịch vụ, chắc chắn Diệp Chiêu sẽ khiếu nại cô ta.

Chuyện này không dễ giải quyết, cô phải tìm cách lấy được thư giới thiệu.

Sau khi từ kho lưu trữ trở về, Diệp Chiêu nói với dì Xảo rằng cô sắp đi Tây Sơn, phải hai ba ngày nữa mới có thể quay lại.

Dì Xảo đang gọt vỏ đậu nành chuẩn bị nấu canh, hỏi: "Tây Sơn nào? Tây Sơn chỗ củ gừng non hả, là Tây Sơn đó à?"

"Đúng, cách Thâm Thành không xa, con đã tra rồi, có xe buýt đường dài đi thẳng đến đó, có thể đi đến trong bốn giờ.” Đây là bởi vì thời đại này không có đường cao tốc, một khi có đường cao tốc, có lẽ để đến đó cũng chỉ mất hơn một giờ. #𝖙y𝖙novel.com

"Xa như vậy, con đi Tây Sơn làm gì?"

“Con đi đặt một ít củ gừng.”

Dì Xảo không khỏi bật cười: "Con định làm gì vậy? Con định mở sạp bán gừng à?"

“Vậy dì có ủng hộ con không?”

"Con thật sự bày sạp sao? Dì ủng hộ con! Con làm gì dì cũng ủng hộ! Con đây gọi là tay làm hàm nhai, suy nghĩ cũng khá ổn.”

Diệp Chiêu rửa tay rồi đi ra giúp dì bóc đậu nành: “Lần trước biểu diễn ở Nhà hát lớn, con gặp được bà Tống của Tống Vinh Ký…”

Dì Xảo ngạc nhiên: “Tống Vinh Ký nổi tiếng ở Cảng Thành sao?”

"Đúng vậy, họ bắt đầu kinh doanh bằng việc bán kẹo gừng. Kẹo gừng của họ chỉ được làm bằng  gừng non Tây Sơn mà các loại gừng khác không thể tạo ra hương vị tương tự."

“Cái này dì biết dì biết. Con gặp bà Tống rồi sau đó thì sao?”

“Con để lại số liên lạc cho bà ấy, năm nay bà ấy sẽ đến chỗ con mua gừng.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

“Vì sao bà ấy phải tìm con để mua?”

“Năm nay việc xuất gừng sẽ gặp phải khó khăn, đến lúc bà ấy không mua được thì sẽ đến tìm con thôi.”

Theo nguyên tác, ông chủ của Tống Vinh Ký đang đặt cược vào thành tích xuất sắc của Tống Vinh Ký năm nay, ban đầu họ dự kiến ​thành tích sẽ đạt chỉ tiêu vào giữa tháng 11 năm nay, nhưng không ngờ củ gừng mà họ đặt mua lại xảy ra trục trặc.

 Không có gừng, kẹo gừng không thể sản xuất được, tháng 12, một số lượng lớn đơn hàng Tết ở nước ngoài đã quá hạn, không thể vận chuyển xuất đi dẫn đến lỗ lớn, kết quả là thành tích cuối cùng không đạt chỉ tiêu. thua cược, ông chủ Tống Vinh Ký mất quyền kiểm soát từ đó gia đình trở nên khốn đốn.

Bên thắng cược là Chung thị đang suy tàn, cũng chính là  gia đình mẹ kế của Lạc Thần, vì gia đình họ Chung giành được quyền kiểm soát Tống Vinh Ký nên vận mệnh của cả gia đình bị đảo ngược, sau đó họ tham gia vào bất động sản thương mại, tạo dựng nên một gia tài lớn có rất nhiều tiền và trở thành hậu phương mạnh mẽ nhất cho mẹ kế của Lạc Thần.

Diệp Chiêu không thể giải thích lý do cụ thể cho dì Xảo, đành phải lừa dì: “Con nhờ người xem bói, thầy bói nói năm nay con sẽ gặp hai vị quý nhân, một người họ Tằng, người còn lại họ Tống. Năm nay con sẽ gặp may mắn.”

Dì Xảo không khỏi bật cười: “Dì không phải họ Tằng sao?”

"Đúng vậy, dì chính là quý nhân của con."

"Ngày nào con cũng khiến cho dì vui vẻ, ước gì thằng Tường cũng có thể làm được như con.”Dì Xảo bưng đậu đã gọt vỏ vào bếp, "Tối nay chúng ta ăn canh đậu phụ, con có thích không?"

“Con thích chứ!”Diệp Chiêu đi về hướng căn phòng.

"Hỏi con cái gì, con đều nói thích."

Sau khi về phòng, Diệp Chiêu bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong tay cô chỉ còn lại hai nghìn tệ, cô định mang theo tất cả, cô sợ đi đường không an toàn nên cô nghĩ đến việc khâu tiền vào bộ quần áo của mình.

Buổi tối trong bữa ăn, dì Xảo lại nói: “Dì đã nghĩ kỹ rồi, ở khu Tây Sơn có rất nhiều kẻ trộm xe và người xấu trên đường, con đi một mình dì không an tâm.”

Tằng Tường không hề suy nghĩ: “Con đi cùng cô ấy.”

"Không được.”Dì Xảo phản đối, "Con là một cậu bé, còn cô ấy là một cô bé. Bọn con trông non nớt và dễ bắt nạt lắm! Con cho rằng chúng ta đang ở Tằng Ốc Vi à? Ở đây con có thể xưng vương xưng bá, không ai quản đến con, nhưng ở những nơi khác thì không được."

"Có gì mà không được chứ. Mang anh đây đi cùng."

Diệp Chiêu cười nói: "Không sao, con từ chỗ Vạn Thành xa xôi mang theo một cục phiền phức nhưng con cũng đã đi đến rồi đó chứ.”

"Đi bằng tàu hỏa và đi bằng xe buýt đường dài khác nhau lắm. Hiện tại có bao nhiêu tên côn đồ và cướp ở trên đường được đưa lên tin tức rồi. Tây Sơn là một nơi rất đặc biệt, con đi một mình dì rất lo lắng. Dì sẽ đi cùng với con."

Diệp Chiêu không ngờ dì Xảo lại nhiệt tình như vậy, có chút mừng rỡ, "Vậy thì không được, dì Xảo đi cũng với con vậy thì còn Tường nhãi con … Tường ca một mình ở nhà phải làm sao?"

“Nó không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, để nó đến nhà bà Anh béo ăn cơm.”

Sau khi dì Xảo đưa ra quyết định của mình, bà không cho phép hai đứa trẻ phản đối, quyết định ngay tại bàn ăn.

Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau, dì Xảo và Diệp Chiêu lên xe buýt đường dài đến Tây Sơn.

Trải nghiệm đi xe lần này tốt hơn lần trước, vì trời là buổi sáng, không quá nóng, trên xe cũng không có nhiều hành khách, lần trước bên cạnh Diệp Chiêu có một cục phiền phức, nhưng lần này chính cô đã trở thành một cục phiền phức.

Con đường ở đây vừa được sửa chữa, đi lại khá dễ dàng, trong tay dì Xảo cầm một chiếc quạt gấp nhỏ, đang quạt cho mình và Diệp Chiêu, phong cảnh trên đường rất dễ chịu. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn cánh đồng rau rộng lớn bên ngoài, dì Xảo nói: “Đây là Đông Sơn. Nước và đất ở đây tốt, củ cải lớn trồng ở đây rất ngon. Xưa có câu nói ‘Củ cải Đông Sơn, gừng Tây Sơn’. Hai nơi này ngày xưa đều rất giàu có, bây giờ tụt hậu, đặc biệt là ở Đông Sơn, Tây Sơn còn có gừng non nổi tiếng, trong khi ở Đông Sơn chỉ có rau”.

Diệp Chiêu: “Bọn họ cũng có thể bán rau.”

"Rau và gừng không giống nhau, gừng có thể dự trữ được. Hôm nay không ăn rau thì ngày mai sẽ hỏng."

"Củ cải không thể bảo quản được lâu phải không?"

“Củ cải trồng lâu ngày mà cũng chả có giá trị gì mấy. Củ gừng Tây Sơn có thể bán được vài hào một cân, trong khi củ cải chỉ một hai xu, giá chênh nhau mấy chục lần.”

Đúng vậy, Diệp Chiêu không hiểu chuyện này, hôm nay cô tới đây chỉ vì gừng, cũng chỉ nghiên cứu gừng non mà thôi. Nếu trong nguyên tác không đề cập đến gừng non Tây Sơn thì thậm chí cô ngay cả gừng Tây Sơn Cô cũng không biết.

Đến Tây Sơn vào khoảng 12 giờ trưa, ra khỏi bến xe đường dài có một chợ bán gừng non, ngoài chợ có vài cửa hàng bán gừng non Tây Sơn.

Họ hỏi vài cửa hàng nhưng đều nói không đặt trước được, muốn có hàng mới năm nay thì phải đến trực tiếp để mua vào tháng 10 hoặc tháng 11.

Hỏi họ tại vì sao thì họ lại phớt lờ đi.

Sau đó, hai người tìm thấy một cửa hàng nhỏ ở góc phố, nơi bày bán gừng ngâm và kẹo gừng, hai người mua kẹo gừng sau đó lân la hỏi cửa hàng có thể đặt mua gừng mới của năm nay không.

"Không có cách nào đặt hàng đâu, cuối tháng 10 có thể trực tiếp đến mua.”Lại là câu nói này.

“Đưa tiền cũng không thể đặt trước luôn hả?”

“Bây giờ không phải chỉ cần có trả tiền là sẽ có hàng. Phần lớn hàng của người trồng gừng trong năm nay đều đã được đặt hàng, không biết đến lúc đó có nhận được hàng để bán hay không. Làm sao có thể cho cô đặt hàng được? Đúng không?”

Diệp Chiêu: “Là ai đã đặt hết rồi chứ?”

"Lúc đầu, anh Phát ở Cảng Thành đặt hàng, sau đó Tống Vinh Ký cũng đến. Mỗi người họ đều đặt hàng mấy nhà trong thôn, về cơ bản tất cả hàng hóa đều đã được đặt rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play