Trong tay Tô Ứng Dân đang cầm một tờ báo quay trở lại, “Sao con vẫn ở đây, chú tưởng con đã đi rồi chứ?”
Diệp Chiêu phản ứng rất nhanh, cô bình tĩnh cười nói: “Không phải nói là con đi tìm bằng chứng cho chú sao?”
“con tìm được bằng chứng gì rồi?”
“Từ từ rồi chú sẽ biết.”, Diệp Chiêu ngồi xuống, “Chú Tô, con sẽ cố gắng hết sức để tìm ra bằng chứng giúp chú, chú cũng phải cố gắng bên phía của Thanh Quân!”
“Con hiểu gì về Thanh Quân? Nhóc con, hôm nay ở đây ăn cơm trưa.” Tô Ứng Dân cười đi đến cửa và bảo Thư kí Lưu gọi thêm một phần cơm trưa.
Không lâu sao, Thư kí Lưu mang hai phần cơm đi vào, vịt nấu với bia và giá đỗ, Diệp Chiêu đói bụng cho nên ăn rất ngon miệng vui vẻ.
“Mấy món này chắc là món ăn dành cho lãnh đạo ạ? Cháu nghe nói món ăn của nhân viên vừa khó ăn vừa không có nước canh.”
Tô Ứng Dân nói với cô: “Tuổi còn nhỏ như vậy mà cái gì cũng biết. Sau này con thật sự quản lý nhà máy này rồi thì con sẽ biết là không thể nào chu đáo như thế, phải giả vờ là không rõ, nước trong thì không có cá con hiểu không?”
Diệp Chiêu lườm ông một cái, đây có phải là đang tẩy não cho cô trước không?
“Đợi khi con giàu rồi con sẽ làm việc mà bản thân mình thích, ai cần phải đến cái chỗ nhà máy này.”
“Khẩu khí lớn đó.”
Diệp Chiêu cười rồi tiếp tục ăn.
Bạch Vân Bình vội vội vàng vàng đi đến cửa phòng, vẫn chưa đi vào đã liếc nhìn thấy Diệp Chiêu, bây giờ nhìn thấy Diệp Chiêu bà ta chỉ muốn trốn đi, kết quả là vẫn bị Tô Ứng Dân nhìn thấy và gọi bà ta lại.
“Văn kiện gì đó?”
Tô Ứng Dân bỏ đũa xuống cầm qua xem, “Lương lần này của chủ nhiệm Trương và những người khác tăng không ít.”
“Phòng làm việc của họ lần trước được đánh giá rất xuất sắc.”
“Được rồi, để nó trên bàn đi, lát nữa tôi sẽ xem sau.” Tô Ứng Dân vừa nói xong thì loa phát thanh vang lên tạp âm ào ồn.
Diệp Chiêu cho Tô Ứng Dân một ánh mắt, con cáo già Tô Ứng Dân ngay lập tức hiểu ra.
Trong loa phát thanh là giọng nữ đang nũng nịu nói câu gì đó với một người đàn ông, đôi tai của Bạch Vân Bình rất nhạy bén vừa nghe thấy đã biết đó là giọng của ai rồi. #𝖙y𝖙novel.com
“Phùng Chí Viễn làm cái gì vậy?”
Bạch Vân Bình cho rằng mối quan hệ nam nữ này không chính đáng, chuẩn bị đi ra ngoài gọi người đến để ngăn trở nhưng lại bị Tô Ứng Dân gọi trở lại. “Giám đốc Bạch đừng quan tâm!”
“Tô Tổng, như vậy thì quá là làm mất bầu không khí rồi, ở đây còn có trẻ con.” Bà ta nhìn đến Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu Không để ý đến bà ta.
Âm thanh của loa phát càng ngày càng rõ ràng, chỉ nghe Cao Nguyệt Nguyệt nói: “Đi chỗ khác đi, tôi không muốn chơi đùa cùng với anh, tôi đói bụng, bây giờ vẫn còn chưa ăn nữa.”
Phùng Chí Viễn: “Đợi em làm xong thì tôi mời em đi ăn.”
Cao Nguyệt Nguyệt: “Đi căn tin ăn à? Không đi! Khó ăn chết đi được. Không phải nói là căn tin cần phải đổi người sao? Khi nào mới đổi?”
Phùng Chí Viễn: “Đổi người cái gì, lúc đầu mời một đầu bếp đến, phía sau thì đổi súp không đổi thuốc sao. Chúng ta không ăn ở căn tin, ra ngoài ăn đi.”
Cao Nguyệt Nguyệt: “hả, đổi súp không đổi thuốc là ý gì?”
Phùng Chí Viễn: “Chuyện này không tiện nói, tôi đây mời em ra ngoài ăn là được rồi, em quản chuyện đó làm gì.”
Bạch Vân Bình nghe mà đổ mồ hôi lạnh, phòng phát thanh không có điện thoại, bây giờ bà ta có chạy qua chỗ đó thì đã không kịp nữa rồi.
Cao Nguyệt Nguyệt đi thẳng vào vấn đề: “Tôi hiểu rồi, đã nghe nói qua rồi, lần này các anh đã sắp xếp cho mấy nhà đầu tư đến để đưa cái căn tin này ra đấu thầu à? Anh có phần không? Anh Phùng à, anh phát tài rồi thì đừng có quên tôi đó nha.”
Phùng Chí Viễn: “Cô nghe ai nói vậy?”
Cao Nguyệt Nguyệt: “Mấy ngày trước nghe có người đồn đại, nói các anh lén lút gửi thông báo bổ sung tài liệu dán ở các ngóc ngách, đây chính là không để cho người khác nhìn thấy, các anh sắp xếp ổn thoả cho nhà đầu tư rồi, không phải à?”
Phùng Chí Viễn lo lắng: “Đừng lan truyền mấy chuyện bí mật này. Chuyện này cũng không có liên quan đến tôi, sếp bảo tôi làm gì thì tôi làm như thế, phát tài cũng không phải tôi, lãnh đạo ăn thịt thì tôi có thể uống chút canh thôi cũng được rồi.”
Cao Nguyệt Nguyệt quả nhiên là một người thông minh, cô nắm bắt thông tin rất chính xác: “Sếp của anh là ai vậy? Giám đốc Bạch hay là chủ nhiệm Trương?”
Bạch Vân Bình nghe đến đó thì chân đã mền nhũn, trong lòng chỉ vang lên một âm thanh: “Xong rồi! xong rồi!”
Phùng Chí Viễn cười ha ha hai tiếng: “Đều là sếp của tôi! Giám đốc Bạch với chủ nhiệm Trương không phải là cũng một giuộc sao? Nói mới nhớ, họ đều là hoàng thân quốc thích của vua đó, còn chúng ta thì chỉ là một người dân nhỏ bé thôi.”
Cao Nguyệt Nguyệt: "Vậy việc đấu thầu của mấy người chỉ là quá trình, vậy thì có ý nghĩa gì nữa? Anh chỉ cần nói với lãnh đạo của anh là anh không làm thì được rồi? Việc này gây ra rất nhiều rắc rối, làm cho tôi mong chờ cuộc cải cách căng tin này. Mong chờ vô ích rồi."
Phùng Chí Viễn: "Không có cách nào cả. Trước đây, căng tin do nhà máy chi tiền. Cải cách hiện tại bề ngoài là để cải thiện thực phẩm. Thực tế thì để cho nhà máy chi ít tiền hơn và công nhân trả nhiều tiền, lãnh đạo cấp cao của nhà máy rất vui đấy, mà họ cũng không quan tâm đến những vấn đề nhỏ này, chỉ nhắm mắt làm ngơ thôi..."
Âm thanh đột nhiên dừng lại, có thể là do có người gõ cửa cắt ngang, hoặc có thể là Cao Nguyệt Nguyệt thấy mục đích của mình đã đạt được nên tắt đài phát thanh.
Thanh âm Bạch Vân Bình run run: "Phùng Chí Viễn ăn nói bậy bạ! Tôi chưa bao giờ phụ trách việc căng tin, đều do giám đốc Trương là người phụ trách."
Bà ta đang bảo vệ chính mình. Đi đến bước đường này bà ta chỉ có thể bỏ của chạy lấy người.
Tô Ứng Dân mím môi không nói gì, Diệp Chiêu tiếp tục ăn vịt nấu bia, hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài, “Có ít canh thì tốt.”
Có tiếng bước chân giày cao gót dồn dập, thư ký Lưu chạy tới nói: “Tô tổng, công nhân đang gây rối ở căng tin.”
“Biết rồi.”
Chuyện xảy ra tiếp theo là em họ của Bạch Vân Liên, Trương Cường giám đốc văn phòng từ chức, Phùng Chí Viễn bị sa thải, và Cao Nguyệt Nguyệt mất công việc béo bở là phát thanh viên…
Quyền đấu thầu căng tin sẽ được lựa chọn lại một lần nữa, do mỗi người công nhân một phiếu để bầu ra.
Diệp Chiêu ăn xong liền lập tức quay về thay đổi bảng báo giá. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô xóa giá 4 hào ban đầu thành 5 hào 2, nhà máy đóng 4 hào 9 công nhân đóng 1 xu.
Trả một xu cho ăn uống, bạn ngồi ở vị trí nào thì não bạn sẽ biết cách làm như thế nào cho phù hợp với bản thân của bạn thôi, cô không tin họ sẽ không chọn phương hướng của cô.
Kết quả đúng như cô mong đợi, gần 99% phiếu bầu thuộc về đội của Lý Chính Tân và Tần Nguyệt Nga.
Bằng cách này, công việc bí mật của Diệp Chiêu đã giành được quyền hợp đồng căng tin của Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm.
Mục tiêu của cô chưa bao giờ là Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm chứ đừng nói đến căng tin trong Nhà máy đồ chơi, nhưng hiện tại cô đang rất cần một túi máu lớn, và căng tin chính là ngân hàng máu phù hợp nhất với cô lúc này.
Bây giờ tiền của cô về cơ bản đã nén vào trong nhà máy, cô phải tìm cách đến Tây Sơn trước.