Hai cha con với nét mặt rất căng thẳng, cánh cửa bị đẩy ra, Tô Ứng Dân đi vào, cùng đi với ông ấy còn có một ông lão gầy gò với bộ râu trắng đang mặc trên người bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xanh.

Tô Ứng Dân giới thiệu vị này là hiệu trưởng của trường trung học Dục Tân, Trường trung học Dục Tân là trường trung học duy nhất ở khu Tăng Ốc Vi, Bạch Lộ cũng đang học ở chỗ đó.

Diệp Định Quốc vội vàng đứng dậy muốn bắt tay để chào hỏi, nhưng bất ngờ rằng là hiệu trưởng lại là một người cổ hủ, đối diện với bàn tay đang dang ra của ông chủ Diệp ông chỉ khoanh tay, “Tôi chỉ là muốn tới gần đây để ăn gân bò, Tiểu Tô lại thế nào muốn ta đến đây ngồi một lát….”

Diệp Định Quốc lúng túng cười rồi ngồi xuống lại, mấy năm gần đây đừng nói đến những người trong thôn ngay cả lãnh đạo của quận cũng phải nể mặt ông ta mấy phần, nhưng đối mặt với loại học lão nghèo “thối nát” này cho dù là ông có a có thế cũng chả làm gì được.

Thư kí Lưu đem trà vào, hiệu trưởng vẫy tay nói không khát, ông còn phải để bụng ăn canh gân bò.

Tô Ứng Dân kéo Diệp Chiêu lại giới thiệu một chút: “Đây chính là người học trò mà con đã nói với ngài, bị bệnh nên không thể thi lên đại học, hộ khẩu của em ấy là ở đây, nghĩ xem có thể đi học lại ở trường trung học Dục Tân không.”

Hiệu trưởng không nhìn đến Diệp Chiêu, ông ấy mang mắt kính lão treo ở cổ lên, đang xem tỉ mỉ cuốn sách hướng dẫn đồ chơi bằng tiếng Anh, ông ấy chỉ hỏi Tô Ứng Dân bằng tiếng phổ thông không quá chuẩn của mình: “Kỳ thi đại học đạt được bao nhiêu điểm?”

Ông ta không chú tâm lắng nghe những gì mà Tô Ứng Dân vừa nói, Tô Ứng Dân không thể không nói lại một lần nữa: “Không có tham gia kì thi đại học, không có thành tích thi. Nhưng bé gái này rất lanh lợi và thông minh.”

Diệp Định Quốc bởi vì bị hiệu trưởng lạnh nhạt nên không nhiệt tình lắm với việc học của Diệp Chiêu, chỉ ngồi một bên không nói gì cả.

Hiệu trưởng dùng cuốn sách hướng dẫn phủ ống tay áo, “Ồ, cái đó không quan trọng, khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội?”

“khoa học xã hội ạ, phải không?” Tô Ứng Dân nhìn hướng của Diệp Chiêu, Diệp Chiêu muốn phủ nhận nhưng nghĩ ra là nguyên chủ thực sự là một người học xã hội, chỉ có thể gật đầu một cái.

“Thứ hai tuần sau, trực tiếp đến chỗ của chủ nhiệm Lương để tham giao thi đầu vào, xem thử xem có thể ở lớp bình thường hay là lớp xuất sắc.”

Có một câu của hiệu trưởng, thì mọi chuyện coi như ổn rồi.

Diệp Định Quốc thở dài một tiếng sau đó cười có vẻ như tự ti rồi nói: “Thành tích kém chỉ có thể học ở lớp bình thường thôi.”

Thực ra Diệp Chiêu học lớp nào cũng không sao cả, cô ấy vốn là từ khoa học tự nhiên ra, học xã hội không phải là không được, quan trọng là những gì Bạch Lộ đã học, cô rốt cuộc cũng chỉ muốn so thành thích đại học với Bạch Lộ, không cùng môn học thì khó so sánh. #𝖙y𝖙novel.com

“Bạch Lộ học tự nhiên hay xã hội?”

Câu hỏi này của cô lập tức làm bốc cháy ngọn lửa bên trong Diệp Định Quốc, nhưng hiệu trưởng đang ở đó ông ta không nên nổi giận, chỉ nhẹ giọng la mắng: “Lo việc học cho chính mình đi!”

Cô không dao động và hoàn toàn phớt lờ đi lời của cha cô “Cô ta học tự nhiên hả, vậy con cũng học tự nhiên.”

“Càn quấy” thấy con gái mình muốn so mọi thứ với Bạch Lộ, Diệp Định Quốc cắn chặt răng và kiên cường chống đỡ cơn giận.

“Con không càn quấy, nó học tự nhiên thì con học tự nhiên, nó học xã hội thì con học xã hội.”

Việc cô bắt Bạch Lộ so sánh với mình đã giống như đang nhảy ở trên đóng bom của Diệp Định Quốc vậy, ông ta không chịu đựng nỗi nữa “Đừng học nữa, quay trở về Vạn Thành.”

Hiệu trưởng mở to đôi mắt nhỏ, “Không học…. không học vậy gọi tôi đến để làm gì?”

Trong lòng của Tô Ứng Dân như có trăm con ngựa đang dẫm lên mà chạy, nhưng cũng không thể không nhanh chóng xoa dịu Diệp Định Quốc, “Lão Diệp, trước hết ông đừng có kích động, đợi con thi xong kì thi đầu vào đã, chuyện cứ để cho thầy cô sắp xếp.”

Sau đó ngay lập tức mỉm cười với hiệu trưởng, “Đương nhiên là muốn học rồi. Hai cha con họ đã lâu quá không gặp mặt nhau nên có một chút hiểu lầm nhỏ.”

Hiệu trưởng rõ ràng không quan tâm đến vấn đề gia đình họ, ông ta bỏ cuốn sách hướng dẫn xuống bàn sau đó tháo kính ra và nói: “Sách hướng dẫn của các người đầy những lỗi ngữ pháp vớ vẩn, đi ra nước ngoài làm mất mặt của người Trung Quốc,...”

Hàm ý bên trong là tất cả họ quả nhiên đều là nhà giàu mới nổi không có giáo dục.

Diệp Định Quốc lúng túng cúi mặt xuống.

Ngay cả Tô Ứng Dân cơ trí, cũng không biết vừa rồi là mơ hồ hay là cố ý, ông ta nửa đùa nửa thật nói: “Sẽ không đâu,người phiên dịch ở cửa hàng nghỉ phép rồi, cái này là do chị Bạch để cho Bạch Lộ phiên dịch, hiệu trưởng, Bạch lộ là được bồi dưỡng trau dồi trong trường của thầy phụ trách đấy ạ.” ( truyện trên app T𝕪T )

Hiệu trưởng “này” một tiếng cười nói: “Lại còn đổ cho tôi, người nào đó.”

Diệp Định Quốc giải thích thay cho Bạch Lộ: “Bạch Lộ là học tự nhiên, con bé giỏi toán lý hóa, Tiếng anh thì cũng ở mức bình thường, hơn nữa đây cũng không phải là cái mà học sinh trung học có thể dịch. Nhanh tìm người khác phiên dịch đi.”

Hiệu trưởng: “Chỗ ngữ pháp bị sai không phải đã khoanh tròn rồi sao?Sửa một chút là được rồi.”

Tô Ứng Dân cầm tờ giấy hướng dẫn sử dụng trên bàn lên, vẻ mặt khó hiểu: “Ai khoanh vậy?”

Diệp Chiêu đang bốc nhãn, buổi chiều ngồi ở đây chán quá nên xem tờ giấy hướng dẫn để giết thời gian, thuận tay khoanh tròn những lỗi ngữ pháp lại.

“Là con khoanh lại đó.”

Ba người lớn có mặt ở chỗ này đều nhìn sang, trong mắt Diệp Định Quốc đầy vẻ khó hiểu, ông ấy không tin rằng tiếng Anh của Diệp Chiêu tốt hơn Bạch Lộ, còn trong mắt Tô Ứng Dân thì tràn ngập sự ngạc nhiên, còn hiệu trưởng thì  là lần đầu tiền nhướng mắt lên để nhìn nhân vật chính của hôm nay.

Diệp Chiêu không quan tâm bọn họ nghĩ gì, cô quay lại chủ đề: “Tôi muốn học tự nhiên.”

Tô Ứng Dân lặng lẽ nháy mắt với Diệp Chiêu, ra hiệu cho cô không được nói nữa, chú ấy sẽ tìm cách, sau đó mỉm cười xin lỗi với hiệu trưởng nói: “Trẻ con thời nay có ý nghĩ của riêng mình, cha mẹ không thể sắp đặt được nữa.”

Ông cụ Giả xua xua tay, không đồng tình nói: “Có ý kiến riêng của bản thân là một việc tốt, nghe theo sự sắp đặt của người khác mới là ngu ngốc.”

Vị hiệu trưởng Giả này có chút thú vị.

Diệp Chiêu nhân cơ hội lại gần người hiệu trưởng có tâm hồn ăn uống này: “Hiệu trưởng ngài ăn nhãn không? Nhãn này rất ngọt còn có vị hoa quế nữa.”

Ông cụ Giả trợn mắt, ông ấy đã  ăn qua quá nhiều loại nhãn, cái này làm sao có thể có cái gì mà hiếm, nhưng thấy Diệp Chiêu ăn một cách thích thú, không khỏi tò mò hỏi: "Ăn ngon không?"

"Tuy rằng hạt to ít thịt, nhưng hương vị rất đặc biệt, con chưa từng nếm qua món gì ngon như vậy." Diệp Chiêu đưa một ít trái cho hiệu trưởng, "Ngài nếm thử sẽ biết."

Hiệu trưởng Giả nghi hoặc cầm lấy quả nhãn ăn một miếng, mùi vị thật sự rất ngon ông giơ ngón tay cái lên: "Tiên phẩm!"

Tô Ứng Dân vội vàng nói: "Con mang về từ đảo Thiên Tuế, nhãn hương quế đích thực. Toàn Thâm Thành chỉ còn lại một vài cây."

“Tôi đã ăn rất nhiều vải hương quế nhưng đây là lần đầu tiên tôi ăn nhãn hương quế.”

Diệp Chiêu đem nửa giỏ nhãn còn lại mang đến cho hiệu trưởng Giả: “Ngài có thể ăn thêm.”

"Còn nữa không? Đóng gói tôi mang về." Hiệu trưởng không khách khí nói.

“Có, tôi có mang theo một cái giỏ lớn để đóng gói…”

Tô Ứng Dân đang định nói việc đóng gói không có vấn đề gì, nhưng lại bị Diệp Chiêu ngắt lời, "Việc đóng gói không có vấn đề gì, nhưng... Hiệu trưởng, ngài có thể làm người chứng kiến cho em được không?"

Hiệu trưởng Giả nhả hạt ra, cho rằng cô bé này khá nghịch ngợm, hỏi: "Làm người chứng kiến cái gì?"

“Cha em nói nếu em thi tốt hơn Bạch Lộ thì đổi lại ông ấy sẽ gọi em là cha.”

Tô Ứng Dân vội vàng ngăn cản cô: “Tiểu Chiêu, con không được nói bậy.”

"Cha con nói thế chứ không phải con."

Diệp Định Quốc: “Cha nói lời này khi nào?”

"Cha đã nói thế khi mắng con ở trong điện thoại. Cha quên rồi sao? Có muốn con nhắc lại cho cha nhớ lại những hồi ức đó không?"

Diệp Định Quốc mơ hồ nhớ lại: "Cha nói như vậy thì thế nào? Con thật sự cho rằng mình có thể làm bài thi tốt hơn Bạch Lộ sao? Không biết khả năng của bản thân tới đâu?"

Diệp Chiêu không muốn tranh cãi với ông ấy: “Con chỉ hỏi cha, cha có giữ lời không?”

Hôm nay bị con gái chọc tức mấy lần, tâm lý của Diệp Định Quốc sắp nổ tung: "Cha nói lời này khi nào thì có sao? Cha chỉ muốn con nhận ra sự thật, không nên tự tin thái quá hay so sánh một cách mù quáng. Con thậm chí còn thua kém Bạch Lộ không phải chỉ là một chút đâu, dù có học lại mười năm cũng không thể đuổi kịp con bé.”

Diệp Chiêu cố ý chọc giận Diệp Định Quốc: “Con chỉ là muốn cùng với nó so sánh thôi, con so với nó còn tốt hơn. Tại sao con gái của mẹ lại không bằng con gái của Bạch Vân Liên chứ! Con chỉ muốn nói một câu, con thi tốt hơn nó thì cha sẽ gọi con là cha?"

"Mày là tổ tông của tao! Tao chỉ là một con rùa! Được chưa?" Diệp Định Quốc tức giận đến run rẩy.

"Hiệu trưởng, ngài có nghe thấy không? Hôm nay ngài chính là nhân chứng."

"Tôi đã chứng kiến, tôi đã chứng kiến." Hiệu trưởng Giả trả lời rõ ràng trong khi đang ăn nhãn.

Diệp Định Quốc và Tô Ứng Dân nhìn nhau, người bình thường ai lại đồng ý làm nhân chứng cho đứa trẻ con với việc buồn cười như vậy!

Nhưng hiệu trưởng Giả chính là không phải “người bình thường”, ông cũng khẳng định lại một lần nữa: “Chỉ cần điểm thi đại học của em cao hơn Bạch Lộ thì cha em sẽ gọi em là cha phải không? Không phải gọi ông ấy là con rùa. Đúng không?? Không thành vấn đề, ta Giả Thế Khải đã chứng kiến."

Tư duy rõ ràng, logic trôi chảy, không có sai sót.

Diệp Chiêu ngây thơ cười: "Chú Tô, nhãn! Nhanh gói lại cho hiệu trưởng Giả đi."

Đội trưởng đội cứu hỏa Tô Ứng Dân bối rối mở tay ra, trong một khắc không biết nên trả lời câu hỏi như thế nào.

Hiệu trưởng Giả là ai chứ? Vô số quan chức cấp cao ở Thâm Thành đều là học trò của ông ấy. Ông đã chứng kiến việc này rồi liệu bạn có dám thất hứa không?

Diệp Định Quốc cũng không lo lắng Diệp Chiêu có thể thi tốt hơn Bạch Lộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui, cảm thấy bị lừa gạt không vui.

Trước khi rời đi, hiệu trưởng Giả kéo Diệp Chiêu lại nói chuyện, lặng lẽ bào chữa: “Mặc dù ăn ngon nhưng tôi không phải vì nhãn này mà đồng ý làm nhân chứng.”

Diệp Chiêu mỉm cười, nhìn mặt Lão Giả: “Em biết, hiệu trưởng, người là người tốt.”

“Trước kia cha em cũng từng nói với em như vậy, ông ấy nói nếu em có thể làm nên chuyện thì ông ấy sẽ dập đầu với em mười lần. Đáng tiếc, em không thông minh, lúc đó không mang theo người để chứng kiến cho nên sau đó ông ấy đã nói dối lại còn không chịu thừa nhận."

Hóa ra là vậy.

"Em phải cố gắng lên. Lão Giả tôi sẽ nhìn giúp em." Hiệu trưởng Giả thì thầm.

Diệp Chiêu chớp chớp mắt: "Được rồi hiệu trưởng. Em sẽ cố gắng! Chúng ta cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc ​​lịch sử!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play