"Chú không phải cố ý giấu con, mẹ của con... nên nói thế nào đây? Phải nói là chú không có tư cách nói cho con biết, đợi đến khi con trưởng thành tự nhiên con sẽ hiểu."

Hoàn toàn không thể, đợi đến khi nguyên chủ trưởng thành cô ấy cũng không thể biết được, cho đến chết Diệp Định Quốc cũng không muốn nhắc tới chuyện của mẹ cô.

Thư ký Lưu mang bật lửa vào, cuối cùng Tô Ứng Dân cũng châm được điếu thuốc.

"Cha của con sẽ tới đây ngay, con hãy tự mình hỏi ông ấy." Tô Ứng Dân đang nói rồi quay sang thư ký Lưu nói: "Chờ ông chủ quay lại, cô bảo ông ấy trực tiếp đến gặp tôi."

Thư ký Lưu chợt nhận ra cô bé trước mặt chính là con gái của ông chủ.

Thảo nào lại oai đến như vậy.

Vừa rồi cô có bỏ bê vị con gái của ông chủ này không? Cổ họng Thư ký Lưu có gì đó nóng rát  nhưng lại hình như chẳng có gì.

Diệp Chiêu nhấp một ngụm nước ngọt, đợi thư ký Lưu đi ra ngoài, đột nhiên nói: "Chú Tô, mẹ con có còn sống không?"

"Con đang nói cái gì đó?" Tô Ứng Dân não to ra, rít một hơi thuốc lá, "Mẹ con bà ấy..."

Tô Ứng Dân không thể không hạ thấp giọng nói giải thích: “Mẹ con ngày đó bà ấy đã chạy trốn tới Cảng Thành.”

Quả nhiên…..

Diệp Chiêu: “Vì sao bà ấy phải chạy trốn chứ?”

“Bà ấy đi theo người đàn ông khác ở bên ngoài.” Tô Ứng Dân không muốn nói quá nhiều, “Bé con à đừng có hỏi nhiều như vậy.”

“Người đàn ông đó cũng là thanh niên tri thức phải không?”

Tô Ứng Dân xoa xoa khuôn mặt mập mạp, do dự một lát rồi lắc đầu: "Không. Không phải thanh niên tri thức. Ai ya, chú cũng không biết nữa."

“Chú biết người đàn ông đó?”

"Con thẩm vấn người à? Nhóc con, chú làm sao biết nhiều đến như vậy?"

“Vậy mẹ con đã ngoại tình rồi?”

Tô Ứng Dân búng tàn thuốc đi nói: “Con không thể nói như thế, cũng không tính là ngoại tình.”

“Sao không tính là ngoại tình chứ? Sinh con ra xong thì bỏ con và cha để chạy theo người đàn ông khác, đây không gọi là  ngoại tình thì phải gọi là cái gì? đi đầu thai* sao? #𝖙y𝖙novel.com

(*) đây là dạng chơi chữ của người Trung Quốc bởi vì 出轨 có nghĩa khác là trật đường rây nghĩa khác là ngoại tình, 卧轨 có nghĩa là nằm trên đường rây mang nghĩa như tự tử hoặc là đi đầu thai.

“Này, chỉ mới hai năm không gặp thôi, sao con lại có thể thay đổi trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế? Con vẫn nên đợi chút nữa rồi hỏi cha của con đi. Chú chỉ biết mẹ con trốn đến Cảng Thành cùng một người đàn ông, còn mấy cái khác thì chú chẳng biết cái gì cả.”

Ít nhất cũng biết được mẹ của nguyên chủ đã trốn đến Cảng Thành, chính quyền Hồng Kong cũng gần đây, nhưng thủ tục qua lại biên giới giữa hai nơi rất phức tạp nên muốn đến đó thì hoàn toàn là một chuyện không dễ dàng, mấu chốt chính là không có manh mối thì làm sao mà tìm?

Nếu trực tiếp đi hỏi thẳng cha cô chắc chắn sẽ không có kết quả, nguyên chủ trước đây đã từng thử qua, mỗi lần hỏi đều sẽ khiến cho Diệp Định Quốc tức giận và mâu thuẫn giữa hai người sẽ càng ngày càng thêm sâu sắc, tốt nhất cô nên nghĩ ra những cách khác xem có thể tìm ra được manh mối hay không.

Cuối cùng, Diệp Chiêu vẫn ngoan ngoãn nói: "Chú Tô, cảm ơn chú."

"Làm gì mà sao lại khách khí như vậy?" Tô Ứng Dân thầm thở phào một cách nhẹ nhõm, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Cha con nói là con muốn đi học lại phải không? Con yên tâm đi, nếu cha con dám không tâm tới thì chú Tô sẽ giúp CON tìm cách khác. Hiệu trưởng trường trung học Dục Tân, chú quen biết ông ấy."

Diệp Chiêu không quên nịnh nọt ông ấy: “Chú Tô, ước gì chú là cha của con.”

"Ai nói không phải chứ? Chú Tô á đáng tiếc chú không có con gái, cha con sắp tới rồi, chờ một lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

"Không cần đâu ạ, còn có một đứa em họ đi theo con, nói chuyện với cha con xong thì con  sẽ quay về."

“Bọn con sống ở đâu?”

“Cách đây không xa con có thuê một căn phòng nhỏ.”

Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu hãy ở nhà của chú ấy: “Dì Hà của con thích con nhất đó, con có thể sống ở nhà của chú.”

Diệp Chiêu nói dối: “Không cần đâu ạ, tiền thuê nhà con đã trả trước nửa năm rồi, có một cái sân nhỏ rất đẹp, rất an toàn.”

…..

Thư ký Lưu trở lại văn phòng, không quên kích động chia sẻ một thông tin: “Này, mọi người có biết cô gái hôm nay mà tôi kéo đi là ai không?”

“Ai?”

"Con gái của ông chủ!"

"Mẹ kiếp! Ông chủ có con gái à?"

"Nghe nói là không đồng ý cho ông chủ tái hôn, Tô tổng đứng ở giữa thuyết phục làm hòa, khó xử lắm!"

Mọi người vừa nghe thấy lời này, tinh thần buôn chuyện của họ ngay lập tức bùng lên và đã tụ tập lại xung quanh.

"Khó trách vừa rồi quản lý Bạch lại bị cô ấy dạy cho một cách ngoan ngoãn!"

“Vậy chị Bạch còn có thể lên thành chính thức được hay không?”

"Trong cái chuyện này thì làm sao một đứa trẻ có thể thông minh hơn cha mẹ của nó chứ? Phải kết hôn thì khẳng định là phải kết hôn rồi."

Chỉ có Thư ký Lưu là lắc đầu: “Tôi thấy cô con gái giàu có của ông chủ chúng ta thật sự không phải dạng bình thường đâu. Một người vợ một người mẹ tốt như chị Bạch không thể qua được cô bé ấy đâu.”

"Người có thể đi quyến rũ ông chủ sẽ là một người vợ người mẹ tốt như bình thường sao?"

“Ừ, cũng đúng ha.”

“Trứng chọi đá, đứa trẻ làm loạn vài ngày thôi, dỗ dành một chút, nhìn mà xem chị Bạch làm vợ ông chủ thì vẫn làm vợ ông chủ thôi.”

……

Diệp Chiêu đi vệ sinh rồi quay trở về, đi đến ngoài cửa phòng làm việc của chú Tô thì nghe thấy giọng nói của Diệp Định Quốc.

Diệp Định Quốc đang nói chuyện một cách kích động với Tô Ứng Dân, Diệp Chiêu tưởng rằng là hai người lớn đang tranh cãi về việc cô đi học, nhưng không ngờ ở trong phòng lại truyền đến những lời nói rất kích động đang được kiềm nén của chú Tô: “Anh cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy! Anh còn phải đối tốt với Tiểu Chiêu một chút."

"Tất cả chỉ là tai nạn thôi! Cậu đừng nói về chuyện đó nữa."

Cái chết của cô ấy? Cái chết của ai?

Phản ứng đầu tiên của Diệp Chiêu chính là, đây là đang nói mẹ của nguyên chủ.

Chẳng lẽ nguyên chủ cũng có một cảnh ngộ giống như cô, mẹ cô bị cha cô giết chết? Chỉ là cha cô vì tội lỗi mà cũng đã tự tử, trong khi cha của nguyên chủ vẫn còn vui vẻ sống tốt.

Mẹ nguyên chủ trốn sang Cảnh Thành hay là bị giết? Hay bà ấy chết trong một vụ tai nạn khi trốn sang Cảng Thành?

Bên trong còn có tiếng cãi vã, sau đó có tiếng bước chân vội vã đến gần cửa, Diệp Chiêu cũng không né tránh mà nắm chặt tay, đối mặt trực diện.

Cửa được mở ra, người mở cửa chính là Diệp Định Quốc, Diệp Định Quốc khi nhìn thấy con gái của mình thì sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

*

Diệp Định Quốc thẳng thắn đối mặt với ánh mắt kiên định, nhưng trong lòng lại đang rất hoảng loạn, ông ấy nghĩ không biết vừa rồi con gái mình có nghe thấy gì không.

Mà Diệp Chiêu đã thuyết phục chính mình rằng là phải bình tĩnh và tỉnh táo lên.

Cô đang dùng ống hút uống nước ngọt với một vẻ mặt nhàn nhã và chủ động mở ra chủ đề: “Lúc trước con từng thích dì Bạch…” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cái vấn đề này làm cho Diệp Định Quốc thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy thì vì sao hiện tại lại không thích?"

“Mẹ đã báo mộng cho con…”

Sợi dây mà  Diệp Định Quốc vừa mới buông ra lập tức bị thắt chặt lại: "Con nói cái gì?"

"Không biết tại sao lại là giấc mộng. Con người còn sống cũng có thể báo mộng sao?" Diệp Chiêu lẩm bẩm một mình, trên mặt vẻ mặt ngây thơ.

Diệp Định Quốc giả vờ như rất bình tĩnh, cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm: “Trong giấc mơ mẹ đã nói gì với con?”

“Bà ấy bảo con nói với cha bà ấy không thích cha cưới người khác. Bà ấy bảo cha đợi bà ấy… Bà ấy nổi trên mặt nước, hình như là đang bơi, con không nhìn thấy rõ mặt bà ấy. .."

choang!

Cốc nước rơi xuống đất, nước trà bắn ra làm ướt quần áo của Diệp Định Quốc, ông ấy vội vàng đứng dậy...

Diệp Chiêu lạnh lùng nhìn hai tay hơi run của Diệp Định Quốc, xúc động nói: "Mẹ con nói bà ấy sẽ quay lại tìm cha. Cha, có phải là cha vẫn còn yêu bà ấy phải không?"

Diệp Định Quốc liếm liếm đôi môi khô khốc, đầu tiên là  gật đầu, sau đó liền lập tức lắc đầu, "Được rồi, đừng nói nữa."

"Cha, đừng tái hôn nữa, cha đợi mẹ con." Diệp Chiêu nói với vẻ chân thành rất đáng thương.

“Không được nói nữa.”

Cô càng muốn nói, càng muốn chọc giận Diệp Định Quốc: “Mẹ con nói bên ngoài lạnh quá, bà ấy muốn quay về.”

"Mày điên rồi!" Diệp Định Quốc tức giận đến nổi đem nhãn trên bàn ném xuống đất.

Xem cái dáng vẻ này có lẽ Diệp Định Quốc đã điên rồi.

Lúc trước khi còn ở cô nhi viện, vì để bảo vệ chính mình, Diệp Chiêu giỏi nhất chính là diễn trò, cô diễn mãi thành nghiện, mắt tràn đầy giọt lệ: "Cha, mẹ con sẽ quay về tìm cha."

Diệp Định Quốc ôm ngực, môi tím tái, hai tay càng ngày càng run, tựa hồ như tâm tình không tốt lắm.

Những người ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng ly bị đập vỡ ở bên đây thì đều chạy đến.

Người đầu tiên xông vào là Bạch Vân Liên, "Lão Diệp, lão Diệp, ông sao vậy?"

Bạch Vân Liên và Thư ký Lưu đỡ Diệp Định Quốc ngồi xuống, Diệp Định Quốc thở dài một hơi bảo: "Tôi không sao."

Bạch Vân Liên nhìn Diệp Chiêu, nhẹ giọng trách móc: "Tiểu Chiêu, con không thể tức giận với cha con như vậy được."

"Tôi tức giận cha tôi khi nào? Cha tôi là đang cảm thấy có lỗi với mẹ tôi."

Bạch Vân Liên không nói nên lời, mày đang nghĩ cái gì vậy? mẹ mày ư? Quên đi, dáng vẻ một người vợ hiền của bà ta không thể mất đi, bà ta phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Chịu đựng được khá tốt. Diệp Chiêu không quên đánh thêm một đòn nữa: “Cha tôi vừa thừa nhận rồi, ông ấy vẫn còn yêu mẹ tôi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắc ý của Diệp Chiêu, Bạch Vân Liên đột nhiên tức giận đến tái mặt, cô bé này chỉ muốn hạ nhục bà trước mặt nhiều người như vậy sao? Đúng là khinh người thái quá mà.

"Cô là đứa con ngoài dã thú, cô đang khoe cái gì! Khoe khoang cái gì hả!" Bạch Vân Liên bình thường đã chịu đủ nhẫn nhịn, nhưng lại bị Diệp Chiêu trộm hộ khẩu đi mất là cho bà ta và Diệp Định Quốc chưa kết hôn được. Bà ta đã chịu đựng, mãi chịu đựng cho tới hôm nay, hổ không gầm nó lại tưởng là một con mèo bệnh sao?

Thư ký Lưu đang quét mảnh thủy tinh bị vỡ, những người đứng ngoài cửa đều im lặng,  thậm chí ngay cả thì thầm cũng không dám, nhưng miệng thì hơi hé ra cho thấy tin tức này rất đáng  giá.

So với sự kích động của Bạch Vân Liên, Diệp Chiêu có vẻ khá bình tĩnh, cô hỏi: "Con gái ngoài giá thú là ai?"

"Cha mày căn bản là chưa từng kết hôn! Ông ấy có thể nhận mày và nuôi mày lớn đến như vậy thì ông ấy đã cố gắng hết sức rồi! Từ nhỏ đã học không giỏi rồi, đã thế còn quay ngược lại để muốn ép bọn tao."

"Thật sao? Cha tôi ông ấy chưa từng cưới mẹ tôi à?" Diệp Chiêu từ trong ba lô lấy ra cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ, lật sang trang chủ hộ, cô chỉ vào một dòng chữ nhỏ trên đó, "Bà chưa nhìn thấy sổ hộ khẩu của ba tôi phải không? Bà có nhận ra từ hai từ 'ly hôn' không?"

"Cái này!" Bạch Vân Liên sắc mặt trắng xanh, trên mặt lộ ra vẻ  kinh ngạc cùng với sự khiếp sợ, bà ta nhìn Diệp Định Quốc, "Lão Diệp, không phải ông nói là..."

Diệp Định Quốc mất kiên nhẫn gầm lên: "Câm miệng!"

Hóng chuyện tuy vui nhưng ông chủ lại phát điên, khiến người đứng ngoài cửa sợ hãi, vội vàng bỏ đi vì bản thân sợ bị nổi giận.

Bạch Vân Liên cảm thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại không được, sợ tiểu nha đầu này tiếp tục khiêu khích bà ta.Diệp Chiêu chậm rãi cất cuốn sổ hộ khẩu, tựa như hoàn toàn không liên quan với chuyện vừa xảy ra, dựa vào ghế sô pha lạnh lùng quan sát.

Diệp Định Quốc vẫy tay với người xung quanh: “Mọi người quay về trước đi.”

"Lão Diệp!" Bạch Vân Liên không muốn rời đi, trên đường còn nói đợi khi bà ta quay trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, sau đó đưa nó trở lại Vạn Thành, nhưng hiện tại là có chuyện gì đang xảy ra?

“Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai!”

Diệp Định Quốc ở bên ngoài chưa bao giờ lớn tiếng như vậy với Bạch Vân Liên, Bạch Vân Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt những trái nhãn, lập tức xấu hổ, bà ta thực sự không dám cãi lại lời của Diệp Định Quốc , đành phải dùng hết sức lực của mình để kìm nén cơn tức giận. Bà ta dịu giọng nói: "Tôi về chuẩn bị bữa tối cho ông."

Sau khi Bạch Vân Liên rời đi, thư ký Lưu là người ngoài duy nhất còn lại, cô nhanh chóng nhặt nhãn lên, lặng lẽ đi ra ngoài.

Diệp Định Quốc đã bình tĩnh lại, cau mày liếc nhìn con gái, trong lúc nhất thời không xác định được là lời nói của cô vừa rồi là có ý gì? Đây thật hay chỉ là một giấc mơ, hay muốn cảnh báo ông ấy không được tái hôn, nếu không thì...

Diệp Chiêu kéo giỏ trái cây trên bàn tới, lấy một quả nhãn, bốc vỏ, cho phần thịt trong suốt vào miệng, đây là một loại nhãn cổ, đặc biệt ngọt thanh, sảng khoái, có mùi thơm hoa quế rất đặc biệt, vì phần hạt to và có ít thịt nên sau này, giống này đã dần dần bị biến mất.

Linh linh linh linh linh!!!!!!

Tiếng chuông tan làm của nhà máy vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt.

Tâm trạng của Diệp Định Quốc đã ổn định lại, ông nói: "Nếu mày thực sự muốn đi học lại ở đây thì không phải là không thể, nhưng mày phải đồng ý với tao một điều kiện."

Diệp Chiêu liếc nhìn Diệp Định Quốc, nhả hạt vào thùng rác, đợi ông ấy nói tiếp.

"Hãy yên tâm học tập. Tao không mong mày giữ thể diện cho tao, nhưng sau này đừng can thiệp vào việc của người lớn nữa. Ngoài ra, hãy trả lại sổ hộ khẩu cho cha."

Diệp Chiêu nhún nhún vai, "Xem ra vừa rồi chúng ta nói chuyện với nhau là vô ích? Cha không đợi mẹ con sao? Không sợ mẹ... nửa đêm sẽ tới tìm cha sao?"

Lời này vừa nói ra, Diệp Định Quốc đầu óc ong ong, không khỏi tức giận hét lên: "Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt áy náy của Diệp Định Quốc, hơi nhướng mày, “Đừng giả vờ vô tội, con nhất định phải đi học. Cha không làm giúp con thì cũng sẽ có người khác làm giúp. Ba muốn cưới dì Bạch, con nói với cha rồi mẹ không đồng ý chứ không phải là con không đồng ý, cha tự mình nghĩ đi chứ.”

Diệp Chiêu tựa hồ như chính là dáng vẻ nước đổ lá khoai, dầu muối gì cũng không ăn, Diệp Định Quốc vừa bĩnh tĩnh lại, thì bây giờ lại tức giận đến mức đôi môi trở nên tím ngắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play