Reng reng reng reng reng reng!
Tiếng chuông tăng ca vang lên, bên ngoài yên tĩnh lại.
Sau khi tiễn hiệu trưởng Giả đi, Tô Ứng Dân thu xếp cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều, Diệp Chiêu lại không đi.
“Tiểu Cầm muốn ở lại đây đi học, hay là mọi người nghĩ biện pháp giúp con đi?”
Mới vừa bị người con gái nổi loạn cùng hiệu trưởng đả kích, Diệp Định Quốc kiên quyết không đồng ý: “Tao sẽ đưa nó về Uyển Thành.”
“Nhưng em ấy không muốn về, con cũng không có biện pháp.”
Diệp Định Quốc: “Mày đây là tính cầm tiền của tao, rồi mang nó ra bên ngoài sống?”
“Nếu không ông tự mình đưa em ấy về?”
Diệp Chiêu căn bản không theo kịch bản bình thường, bạn nói hướng đông, cô sẽ trực tiếp dẫn bạn đi hướng tây, mấu chốt là giọng nói của cô chậm rãi, linh động nhưng lời nói ra lại châm chọc tận cùng.
Diệp Định Quốc cực kì đau đầu. Từ lúc nào Diệp Chiêu lại lợi hại như vậy? Nói chuyện câu nào câu đó đều làm ông ta khó chịu muốn điên lên.
Hiện nay, ở Thâm Thành không có cái gọi lại bằng cấp khu vực chính, vậy nên chuyển trường cũng không quá khó. Tô Ứng Dân cố gắng làm dịu lại bầu không khí: “Ở gần đây có nhiều trường công lẫn tư lập, chú sẽ suy nghĩ biện pháp.”
“Cảm ơn chú Tô, chú thật là người bạn tốt của cha con… và mẹ con.”
Khuôn mặt đang tươi cười của Tô Ứng Dân bỗng nhiên thoáng hiện qua nét xấu hổ khi nghe thấy cô nói “mẹ con”.
Diệp Chiêu cầm túi lên, chuẩn bị đi về, Tô Ứng Dân liền nói: “Để chú lái xe đưa con về.”
“Không cần đâu, con đi vài phút là tới nơi rồi.”
Tô Ứng Dân lấy giấy bút trên bên đưa cho cô: “Con viết địa chỉ của con cho chú đi, thứ hai tuần tới, chú sẽ cùng con đi đến trường trung học Dục Tân để báo tin.”
Diệp Chiêu tiếp nhận giấy bút, viết sáu con số Ả Rập, sau đó nói: “Con quên mất tên đường rồi, đây là số của chủ nhà. Chú có thể liên hệ số này ạ.”
Tô Ứng Dân đi đến sau bàn làm việc, đưa tay cầm lấy áo khoác, lấy trong túi ra một xấp tiền, toàn bộ đều đưa cho Diệp Chiêu: “Đây là của chú cùng với dì Hà cho con tiêu vặt, con mang theo em gái đi ăn gì đó, đừng để bị đói.” #𝖙y𝖙novel.com
Diệp Chiêu nhìn về phía Diệp Định Quốc, ông ta xụ mặt nhưng không phản đối, cô cũng không tỏ vẻ gì nữa, nhận lấy: “Cảm ơn chú Tô.”
Lúc đi ra ngoài, Diệp Chiêu liếc nhìn số tiền Tô Ứng Dân đưa cho cô rồi nhìn Diệp Định Quốc: “Sáu trăm tệ…”
Ông ta nhất thời không hiểu ý của cô là gì, sửng sốt một chút, cho đến khi Diệp Chiêu nói tiếp: “Nhớ báo đáp.”
Diệp Định Quốc trợn tròn mắt. Tô Ứng Dân cười ha hả: “Chỉ là một chút tiền nhỏ thôi, con không có thì cứ đến tìm chú Tô.”
Tô Ứng Dân đưa Diệp Chiêu xuống lầu, bên ngoài trời đã tối, nhưng trong nhà máy đèn vẫn sáng rực, công nhân đang tăng ca để kịp lấy hàng.
Người gác cổng lão Lý nhìn thấy Diệp Chiêu đi ra ngoài, vội vàng chạy ra khỏi phòng ban: "Này cô bé, cô bé!"
Diệp Chiêu dừng lại, quay đầu nhìn ông.
“Đồng nghiệp của con đang làm thêm giờ, trưa mai con bé nói con đến gặp con bé.”
Diệp Chiêu đoán rằng Lý Thụy Hương vẫn lo lắng về việc cô đến làm việc trong nhà máy nên đã nhờ nhân viên bảo vệ mượn bút và giấy, để lại lời nhắn cho Lý Thụy Hương, nói với cô rằng cô sẽ bận cho đến cuối tuần sau, khi nào kết thúc thì sẽ đến gặp cô ấy.
*
Khi Diệp Định Quốc trở về nhà, ông ta nằm nửa người trên ghế tựa trong phòng làm việc để nghỉ ngơi, đầu óc ông ta hỗn loạn, một người mà ông ta đã cố gắng quên đi nhiều năm như vậy cứ chạy quanh trong đầu, làm thế nào cũng không xóa tan đi được.
Bạch Vân Liên bưng vào cho Diệp Định Quốc chén trà đã pha xong, thấy Diệp Định Quốc không muốn nói chuyện, bà ta dự một lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hiện tại nên xử lý mọi chuyện như thế nào đây?"
"Lão Tô đã tìm được trường học cho nó."
“Tô Ứng Dân…” Bạch Vân Liên cảm thấy trong lòng bất an, nhưng bà ta lại không dám xen vào tình cảm của hai anh em bọn họ, vậy nên chỉ có thể hỏi: “Cái kia, hộ khẩu của Tiểu Lộ làm sao bây giờ?”
“Tiểu Lộ đâu?”
“Tiểu Lộ đang làm bài tập trong phòng, em không dám nói với con bé rằng hộ khẩu đã đăng ký không được chuyển đi.”
“Anh sẽ tìm cách khác để con bé được đổi hộ khẩu.”
“Anh có ý gì?” Bạch Vân Liên buột miệng thốt lên, đây là ông ta không có ý định cưới bà ta nữa sao?
Diệp Định Quốc xoa trán: “Chuyện kết hôn của chúng ta sau này hẵng nói, trước tiên chúng ta phải làm công tác tư tưởng với Diệp Chiêu đã.”
Diệp Định Quốc khi nào thì quan tâm đến cảm xúc của con gái mình, Bạch Vân Liên không biết đã xảy ra chuyện gì, thái độ đột nhiên thay đổi mạnh mẽ như vậy, rất có thể Tô Ứng Dân đã gây ra chuyện gì rồi.
Thật vất vả mới có thể danh chính ngôn thuận, chỉ một chút nữa thôi, bà ta liền có thể thành công rồi.
Bạch Vân Liên tức giận nhưng không thể nói ra, trong lòng bà ta đã tức đến run lên cả rồi.
*
Trên đường về nhà, bắt gặp một hiệu sách và Diệp Chiêu đã mua một bộ mười cuốn truyện tranh cũ cho em gái mình.
Sau đó cô đi mua mì và trứng, ăn đồ ăn nhanh mấy ngày liền đã bắt đầu thấy ngán, nên định tối nay làm một bữa tối đơn giản.
Trở lại tòa nhà Tiểu Tây, một căn nhà ở tầng một không có đèn, một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài xoăn đứng ở cửa vẫy quạt lắng nghe tiếng người trên lầu.
Bà Anh béo bưng bát cơm đi tới, chỉ chỉ tầng trên lầu, nói với người phụ nữ tóc dài: “Chị Xảo vẫn luôn nói một không nói hai, nếu bảo cô dọn ra ngoài thì nhất định sẽ cho cô dọn ra ngoài, tốt nhất cô nên dọn dẹp càng sớm càng tốt, đừng làm khó tôi."
Người phụ nữ có mái tóc xoăn dài hừ lạnh: "Dọn thì dọn, sống ở đâu mà chẳng được."
“Ở trong chỗ này chị ấy có tiếng nói nhất, nên cũng hết cách.” Bà Anh béo nhỏ giọng nói, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Chiêu đi vào, bà ta mỉm cười chào hỏi: “Con cầm cái gì vậy mà trong nặng quá.”
Diệp Chiêu cười nói: “Sách và còn có trứng.”
Diệp Chiêu vẫn chưa tìm ra mối quan hệ giữa chị em của Bà Anh béo và dì Xảo, sau hai ngày quan sát này, thái độ của hai chị em đối với dì Xảo có thể miêu tả bằng bốn từ: "phục tùng ngoan ngoãn".
Sau khi lên lầu, cửa nhà dì Xảo mở ra, có một người phụ nữ đang đứng ở cửa bếp.
Dì Xảo vừa mới nấu bữa tối, vừa cởi tạp dề vừa chửi: "Có tiền cho nhân tình mà không có tiền trả tiền thuê nhà? Cút khỏi đây ngay cho bà."