Thư kí Lưu chạy chậm từng bước đến chỗ của Diệp Chiêu để dẫn đường.
Vừa bước ra khỏi thang máy lầu hai chính là phòng hội nghị. Cửa chính phòng hội nghị đang mở, lúc đó Tô Ứng Dân đang tranh cãi về việc lịch trình gì đó với một người ở hội nghị.
Thư kí Lưu đưa Diệp Chiêu đến phòng làm việc của Tô Ứng Dân.
Phòng làm việc không nhỏ, nhưng tương đối đơn giản. Phía trước bàn làm việc có để một chiếc bàn uống trà nhỏ cùng với hai chiếc sô pha cũ, trên bàn để chất chồng các quyển báo cũ, kệ sách phía sau bày đầy các tác phẩm chính trị nổi tiếng.
Thư kí Lưu bảo cô cứ ngồi thoải mái, sau đó thì mở quạt ở trên trần lên.
Hôm nay Diệp Chiêu mặt một chiếc váy mới, nhưng lại mang theo một chiếc túi cũ, dáng vẻ rất tự nhiên hào phóng, nhưng lại rất lôi cuốn, quan trọng là không biết lúc nãy cô nói gì với giám đốc Bạch mà lại khiến cho giám đốc Bạch lập tức đã khiêm nhường đối với cô, điều này làm cho người khác tò mò rằng cô có lai lịch như nào.
Những người đi làm ở thời đại bây giờ không có nhiều người có đủ cái gọi là tính chuyên nghiệp, thư kí Lưu tò mò nhìn Diệp Chiêu dò la xem cô là gì của Tô Tổng.
“Ông ấy là chú tôi”
Thư kí Lưu hoàn toàn không tin.
Trải qua được vài phút, thư kí Lưu mang đến cho Diệp Chiêu một ly nước.
Lại qua thêm nửa tiếng, thư kí Lưu lại mang đến một đĩa kẹo nhỏ.
Trôi qua thêm ba mươi phút một làm nữa, thư kí Lưu lại đem đến một giỏ nhãn nhỏ.
Để giỏ nhãn xuống, thư kí Lưu mỉm cười rồi nói nhỏ: “Tiểu Chiêu, giám đốc Bạch bảo tôi nói với cô trường học của con bà ấy sắp đóng cửa bà ấy phải nhanh chóng đến đó đón đứa trẻ……”
Mượn cớ đón con cái đây đúng là một cái cớ rất hay, Diệp Chiêu cũng không phải là một người không có lý lẽ, hôm nay đã làm mất mặt của Bạch Vân Bình trước nhiều người như vậy cũng đủ rồi, cô chỉ “ồ” một tiếng, đó chính là sự phản hồi. #𝖙y𝖙novel.com
Đồ mang đến ngoài nước ra thì Diệp Chiêu chưa từng động tới mấy thứ khác, cô hỏi thư kí Lưu: “Chú Tô còn bao lâu nữa?”
“Gần đây ở cửa hàng người mua đồ giáng sinh rất nhiều, không biết Tô Tổng sẽ bận đến mấy giờ mới có thời gian rảnh.”
Thực ra Diệp Chiêu không hề lo lắng, nhưng cô muốn nói chuyện một chút với chú Tô trước khi cha cô về, xem tình hình trước mắt thì khả năng là chú Tô muốn kéo dài đến lúc cha cô về đến rồi.
“Chị ơi, chị có thể giúp em nói với chú Tô rằng là em lại ở đây đợi tiếp mười phút nữa, nếu ông ấy thực sự không rảnh, thì em đi trước vậy.”
Thư kí Lưu rõ ràng là đã sững sờ một lát, cô ấy không nghĩ đến là một có bé nhỏ lại có thể nói một cách mạnh mẽ như vậy….
Ở cửa hàng, cho dù là ông chủ thì cũng rất khách khí đối với Tô Tổng. Với sự hiểu biết của cô đối với Tô tổng thì không có gì để ông có thể bị người khác nắm thóp được, cho dù cô ta có bao nhiêu chiêu bài, lúc nãy làm Bạch tổng mất mặt trước rất nhiều người, bây giờ thì lại đến uy hiếp Tô tổng.
Thư kí Lưu đang có một danh sách dài các hoạt động cần chỉnh lý, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên một nụ cười và nói sẽ đi truyền đạt lại lời nói của cô ngay.
Lúc cô ta vừa nói những lời đó với Tô Tổng, ông ấy cười ha ha, một nụ cười chưa từng thấy từ trước đến nay, sau đó mặc kệ mấy vị giám đốc cấp cao rồi đến phòng làm việc để gặp Diệp Chiêu.
Tô Ứng Dân có vẻ ngoài thấp và béo, trông ông ta rất hiền hòa, nhưng thực tế thì cả trong lẫn ngoài ông ta đều rất nghiêm khắc.
Ai ngờ khi ông ta nhìn thấy Diệp Chiêu, trên khuôn mặt nở nụ cười thân thiết trêu ghẹo: “Ai cha, lớn rồi, biết đe dọa chú Tô rồi.”
Thư kí Lưu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
“Thư kí Lưu lấy hai ly co ca mang đến đây”
Thư kí Lưu làm theo như lời nói.
Diệp Chiêu biết Tô Ứng Dân sẽ đứng về phía mình cho nên trước mặt ông ấy cô rất thoải mái tự nhiên, cô cười nói: “Chú Tô, có phải chú muốn cháu cứ ở đây chờ cha về đến?”
Tô Ứng Dân không trực tiếp trả lời “Chà chà, đầu óc của con là được thừa hưởng từ cha con, thông minh! Ai nói là con ngốc nữa, chú sẽ gõ vào đầu hắn.”
“Diệp Định Quốc đó, ông ấy luôn không thích con vì con ngu ngốc, chú Tô đi mà gõ đầu ông ta.”
“Này, con không thể gọi cả tên lẫn họ của cha mình như vậy được.” Tô Ứng Dân đã không gặp cô hai năm liền rồi, không nghĩ đến là cô đã thay đổi đến mức độ này, lúc trước thật sự là một cái đầu gỗ, nhưng bây giờ lại trông bướng bỉnh và thông minh hơn rồi, thật sự đã thay đổi thành thiếu nữ mười tám rồi.
Diệp Chiêu lẩm bẩm một chút rồi tâng bốc nói: “Chú Tô, nếu như chú là cha con thì tốt rồi.”
Tô Ứng Dân cười lớn nói: “Chú bàn bạc với con cha một chút, đem con làm con của chú và dì.”
“Ông ta chỉ mong như vậy.”
Tô Ứng Dân: “Con thật ngốc, ông ấy chỉ có một mình con là con gái, sao có thể đồng ý được.”
“Mẹ hai của con nói, đã có mẹ kế thì sẽ có cha dượng.”
Tô Ứng Dân hiểu được sự lo lắng của Diệp Chiêu, thở dài khuyên nhủ: “Con cũng phải suy nghĩ đi, cha con đã độc thân nhiều năm như vậy, ông ấy cũng nên có một gia đình rồi. Hơn nữa, dì Bạch đó của con, bà ấy đã đi triệt sản rồi và cũng đã bốn mươi tuổi rồi, sẽ không sinh thêm em trai hay em gái cho con nữa, vậy ba con không phải chỉ có đứa con gái duy nhất là con sao?”
Đúng là bà ta không thể sinh em trai và em gái được, chỉ đáng tiếc là nguyên chủ đứa con gái duy nhất lại gặp một kết cục bi thảm, người thừa kế được Diệp Định Quốc chỉ định chính là Bạch Lộ.
Diệp Chiêu không có ý định thuyết phục Tô Ứng Dân, bởi vì thuyết phục ông ta cũng không có tác dụng gì, hôm nay cô tới đây không phải mục đích này.
"Chú Tô, con muốn hỏi chú một chuyện, chú có biết mẹ con ở đâu không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần dần biến mất: “Sao đột nhiên lại hỏi về mẹ con?”
“Con muốn tìm bà ấy.”
Tô Ứng Dân lấy ra một điếu thuốc, sờ túi quần phát hiện mình không mang theo bật lửa, đành phải để điếu thuốc lại sau tai, đặt kẹo và nhãn lên bàn đến ngay trước mặt Diệp Chiêu, ông nói: “Hồi đó, mẹ con sau khi sinh ra con đúng lúc có cơ hội trở về thành phố. Bà ấy từ nhỏ đã được chiều chuộng nên không có cách nào ở lại đây nữa nên bà không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ lại con và cha con để quay trở lại thủ đô."
Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không có trở về."
Sau khi người nguyên chủ lớn lên, cô đến thủ đô tìm mẹ, theo hồ sơ ghi chép lại từ năm đó, mẹ cô căn bản là không quay trở lại thành phố nữa.
Tô Ứng Dân kinh ngạc: “Sao con lại biết được?”
“Con chỉ biết mẹ không về thành phố, bà ấy đã đi đâu? Vì sao bà ấy lại vô duyên vô cớ biến mất?” Diệp Chiêu nhìn chằm chằm vào Tô Ứng Dân.
Tô Ứng Dân nhéo mũi một cái nhẹ: “Về cái chuyện này, chuyện này rất khó nói.”
Đúng lúc Thư kí Lưu mang nước vào thì Tô Ứng Dân bảo Thư Ký Lưu đi lấy bật lửa rồi ông mở chai nước cho Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu: “Việc này nói ra cũng không có gì xấu. Tại sao chú với cha lại giấu con, không nói với con, mẹ con đi đâu rồi?”