“Sao cậu lại —” Triệu Sâm nhíu mày, vừa muốn mở miệng chất vấn Tạ Ngọc sao lại đến thì đã bị chặn miệng.
Mắt tất cả mọi người ở đây trừng lớn, khiếp sợ nhìn cảnh này, cả đại sảnh ồ lên.
“Tạ Ngọc đang làm gì? Cậu ta điên rồi hả.”
“Cậu ta lại cưỡng hôn Triệu Sâm!”
Triệu Sâm mở to hai mắt nhìn, cả người hoàn toàn cứng lại, không tin được mà nhìn Tạ Ngọc gần trong gang tấc.
Tạ Ngọc hôn anh ta, trực tiếp ấn đầu anh ta mà hôn, không cho anh ta có cơ hội phản ứng.
Đây là cốt truyện quỷ quái trong phim thần tượng gì chứ.
Ngay cả Sở Hách cũng giật mình, anh từng nghĩ tới cách Tạ Ngọc giành lại Triệu Sâm nhưng không ngờ rằng hắn sẽ trực tiếp như vậy, lá gan cũng quá lớn.
Có điều, nhớ tới ngày đó ở câu lạc bộ hắn dám cầm dao uy hiếp anh thì còn cái gì mà không dám làm chứ.
Nghĩ vậy, Sở Hách cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa, khóe miệng còn giương cao cảm thấy chuyện này cực kỳ thú vị.
Sắc mặt Lâm Nhiễm đứng bên cạnh vừa xanh vừa trắng.
Lúc sau Triệu Sâm mới phản ứng lại, anh ta lập tức muốn đẩy Tạ Ngọc ra.
Tạ Ngọc lại buông anh ta ra trước, sau đó nắm lấy tay anh ta, nhìn về phía Lâm Nhiễm nói: “Anh ấy là của tôi.”
Sắc mặt Lâm Nhiễm tái nhợt: “Cậu —”
Tạ Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm, hắn tiến lên một bước rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu ấy: “Cậu mà dám chạm vào một cọng tóc của anh ấy thì tôi sẽ đánh gãy xương cốt toàn thân cậu, ném cậu xuống sông cho cá ăn.”
“Choang~” một tiếng, ly rượu rơi xuống đất vỡ vụn. Lâm Nhiễm sợ tới mức lảo đảo lui về sau hai bước, suýt thì đứng không vững mà té ngã.
Ánh mắt Sở Hách sáng lên, anh lập tức tiến tới, vừa đỡ cậu ấy vừa quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
[Nhan Thất: Ký chủ, anh diễn rất giống vai phản diện đó.]
Triệu Sâm tức đến sắc mặt xanh mét, trực tiếp hất tay Tạ Ngọc ra: “Tạ Ngọc, cậu làm cái quỷ gì vậy? Chúng ta đã chia tay rồi!”
Tạ Ngọc quay đầu nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt dịu dàng lại cố chấp: “Anh vẫn còn giận chuyện phiền toái mà tôi đã gây ra cho anh trước đây sao, được rồi, xin lỗi anh, chúng ta làm hòa đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Nhan Thất: Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ.]
Không chỉ Nhan Thất mà tất cả mọi người cũng cảm thấy không hợp lý.
“Hóa ra Triệu Sâm với Tạ Ngọc là nghiêm túc.”
“Lúc trước còn nghe đồn rằng Triệu Sâm vứt bỏ Tạ Ngọc, thì ra chỉ là giận dỗi giữa người yêu với nhau.”
Tạ Ngọc bao dung như vậy, Triệu Sâm trái lại trông có vẻ vô cớ gây sự, tính toán chi li.
Mặt Triệu Sâm đen như đáy nồi, hôm nay Tạ Ngọc lại bị quỷ nhập sao hả.
“Đúng đó, tổng giám đốc Triệu, bạn trai đã tự đuổi theo xin lỗi rồi mà cậu còn không tỏ thái độ gì hết vậy?” Sở Hách rất có hứng thú mà châm chọc.
“Bạn trai cái gì, cậu ta không phải bạn trai của tôi, cậu ta chẳng qua chỉ là —” Triệu Sâm vội vàng muốn giải thích với Lâm Nhiễm, nhưng nói được một nửa thì anh ta không nói nữa.
Nếu nói Tạ Ngọc là người tình mà anh ta bao nuôi để làm thế thân, vậy đúng lúc chứng minh cho lời Sở Hách vừa nãy nói anh ta ăn chơi trác táng, phá hỏng hình tượng của anh ta ở trong lòng Lâm Nhiễm, nhưng nếu nói Tạ Ngọc là bạn trai của anh ta thì nhất định sẽ khiến cho Lâm Nhiễm đau lòng.
Không thể không nói, Tạ Ngọc chủ động tấn công đã khiến anh ta trở tay không kịp.
Nội dung câu chuyện ban đầu, nguyên nhân Tạ Ngọc bị vứt bỏ rồi tự sát có phần lớn là do hắn tự ti nhút nhát, ngay cả dũng khí đi tìm Lâm Nhiễm để giằng co cũng không có.
Chuyện này đã khiến cho Lâm Nhiễm không biết sự thật về mối quan hệ giữa Tạ Ngọc và Triệu Sâm, Triệu Sâm chỉ thuận miệng nói với cậu ấy rằng nguyên chủ là ngôi sao nhỏ muốn dây dưa với anh ta thì đã phủi sạch mối quan hệ của bọn họ.
“Là sao?” Sở Hách nhìn trò hay: “Lẽ nào cậu Triệu là loại đàn ông cặn bã có mới nới cũ?”
“Tôi —” Triệu Sâm muốn giải thích cũng không được.
Hốc mắt Lâm Nhiễm đỏ lên, Triệu Sâm nói không nên lời, trong mắt cậu ấy chính là ngầm thừa nhận mối quan hệ với Tạ Ngọc.
“Triệu Sâm, em cho rằng hôm nay anh đặc biệt đến gặp em là để chào mừng em về nước, không ngờ rằng anh lại đưa bạn trai đến để ra oai với em, anh muốn trả thù chuyện năm đó em rời bỏ anh ra nước ngoài đúng không? Nhưng em cũng là bất đắc dĩ.” Lâm Nhiễm đỏ mắt, vừa nhìn đã thấy yếu đuối và đáng thương.
“Tiểu Nhiễm, anh không có ý này.” Triệu Sâm thấy người mình yêu đau khổ như vậy, lòng không thể không đau.
“Được, nếu đây là điều anh hy vọng thì em sẽ chúc phúc cho các anh.” Lâm Nhiễm nhìn về phía Sở Hách: “Anh Sở, chỗ này buồn quá, em muốn đi ra ngoài một chút.”
Triệu Sâm vừa muốn giữ cậu ấy lại thì Sở Hách đã giành trước một bước.