Chắc là ảo giác của cậu thôi nhỉ.

Màn đêm buông xuống, tại nơi ở của nhà họ Sở, ánh đèn sáng rực.

Một chiếc xe chậm rãi chạy vào làm cho phóng viên chú ý.

“Đó không phải là xe của cậu cả nhà họ Sở sao?”

“Người vừa bước xuống từ trên xe là ai vậy?”

“Tôi không nhìn lầm chứ, sao Tạ Ngọc lại ở đây?”

“Sao cậu ta lại lái xe của cậu Sở?”

Tất cả phóng viên đều nổ tung, không ngừng cầm máy ảnh ấn màn trập, chuyện này nhất định sẽ là tin đầu bảng.

Còn tưởng rằng Tạ Ngọc đã bị Triệu Sâm chơi xong thì vứt, thật không ngờ chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi mà hắn lại có thể bám lên Sở Hách, người này cũng rất có thủ đoạn.

“Tạ Ngọc, có thể trả lời một chút về mối quan hệ của cậu và cậu cả Sở không?”

“Sao cậu có thể lái xe của anh ấy?”

[Nhan Thất: Ký chủ, anh cũng nổi bật quá rồi đấy.]

[Tạ Ngọc: Không làm như vậy thì sao có thể thu hút được sự chú ý của anh ta.]

Trong lòng Nhan Thất thầm nghĩ: “Ký chủ này vẫn có vài phần bản lĩnh, biết dùng loại biện pháp này để khơi dậy tâm tư ghen tuông của nam chính.”

Tạ Ngọc thì nghĩ rằng Lâm Nhiễm là em họ của Sở Hách, muốn khiến cho anh ta chú ý thì lên xe của Sở Hách là cách tốt nhất.

Chỉ có thể nói rằng suy nghĩ của hai người hoàn toàn không chung một đường.

Tại đại sảnh bữa tiệc, khách khứa đầy sảnh, Lâm Nhiễm đang đứng cùng một chỗ với Sở Hách.

Nước da Lâm Nhiễm trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua thấy được vẻ mỏng manh nhã nhặn. Còn thân hình của Sở Hách thì cao lớn, tướng mạo khôi ngô, điệu cười mang theo chút tà khí.

“Cảm ơn anh đã tổ chức bữa tiệc lớn như vậy để chào đón em.” Lâm Nhiễm cười nói.

“Khách sáo với anh làm gì?” Sở Hách cười hỏi: “Lần này về nước định làm gì? Em từng học vẽ tranh ở nước ngoài, đúng lúc anh có một người bạn muốn bán phòng triển lãm, chi bằng để anh mua tặng em.”

“Cảm ơn anh Sở, có điều chuyện này không cần phải làm phiền anh.” Lâm Nhiễm mỉm cười từ chối: “Em muốn tự dựa vào bản thân.” ( truyện trên app T Y T )

Nụ cười của Sở Hách mất dần.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

“Lâm Nhiễm, đã lâu không gặp.” Triệu Sâm cầm ly rượu đi tới.

Sở Hách thấy Triệu Sâm, ánh mắt tối sầm lại.

Mắt Lâm Nhiễm hơi mở to: “Triệu Sâm, sao anh cũng đến đây?”

“Nghe nói em về nước nên anh cố ý đến gặp, ôn chuyện với người bạn cũ.”

Triệu Sâm nhìn Lâm Nhiễm: “Nghe nói em định mở triển lãm tranh, tìm được địa điểm chưa?”

“Chưa.” Lâm Nhiễm cười nói: “Thế nào? Anh muốn tài trợ địa điểm cho em à?”

“Anh rất sẵn lòng.” Triệu Sâm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu ấy.

Sở Hách thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ thì sắc mặt càng u ám hơn.

Không cần anh hỗ trợ mở triển lãm tranh nhưng lại đồng ý với Triệu Sâm, bàn tay Sở Hách nắm chặt lại.

“Thời gian của tổng giám đốc Triệu cũng thật dư dả, bạn trai gặp chuyện lớn như vậy mà vẫn có tâm tư giúp Tiểu Nhiễm mở triển lãm tranh.” Sở Hách nhẹ nhàng lên tiếng.

Quả nhiên, nghe được lời này sắc mặt Lâm Nhiễm lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Triệu Sâm lộ ra một chút bi thương: “Anh… Anh có bạn trai rồi ạ?”

Lâm Nhiễm vẫn chưa quên được tình yêu mà mình dành cho Triệu Sâm, vốn dĩ về nước là muốn nối lại tình xưa, cậu ấy cho rằng Triệu Sâm vẫn luôn đợi mình, không ngờ rằng sẽ nghe được tin này nên ngay lập tức bị đả kích.

Sở Hách ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu Nhiễm, chắc em vẫn chưa biết, trong mấy năm nay em đi, số người tình mà tổng giám đốc Triệu qua lại mười ngón tay cũng đếm không hết. Vài ngày lại làm gương mặt xuất hiện trên bìa giải trí, cuộc sống thật đúng là tuyệt vời.”

Sắc mặt Lâm Nhiễm trong nháy mắt trở nên trắng bệch, gần như chống đỡ không nổi nữa mà sắp ngã xuống.

Triệu Sâm bị vạch trần quá khứ thì trong lòng có hơi bực bội, tuy rằng anh ta không ngừng thay đổi người tình nhưng người anh ta yêu chỉ có mình Lâm Nhiễm, những người đó là thế thân của Lâm Nhiễm mà thôi.

Nhưng bây giờ chắc chắn không thể giải thích với Lâm Nhiễm như vậy được.

Anh ta ra sức duy trì phong độ như trước, chậm rãi nói: “Tôi không biết cậu cả Sở quan tâm tôi như vậy đấy, những chuyện đó chẳng qua là tin đồn thất thiệt bên ngoài. Tôi thực chất là loại người gì, không cần người ngoài khiêu khích chia rẽ, tự bản thân Tiểu Nhiễm sẽ phán đoán.”

“Thật không?” Sở Hách nhướng mày: “Nếu tôi không nhìn lầm thì người kia là bạn trai của tổng giám đốc Triệu nhỉ.”

Sắc mặt của Triệu Sâm hơi thay đổi, anh ta xoay người nhìn theo ánh mắt của Sở Hách, sau đó thấy ngay Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc xuất hiện rất phô trương, không ít người trong sảnh đãi tiệc chú ý tới hắn.

“Đó không phải là Tạ Ngọc sao? Sao cậu ta cũng đến?”

“Tám phần là tới tìm Triệu Sâm.”

“Có trò hay để xem rồi.”

Tạ Ngọc đi đến bên cạnh Triệu Sâm, Sở Hách khoanh tay trước ngực, ung dung xem trò hay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play