Có lẽ bởi vì bọn họ rời đi quá đột ngột khiến cho rất nhiều người đang âm thầm theo dõi bọn họ cũng theo chân đến đồng bằng, dẫn đến con đường vốn vốn trống rỗng này càng ngày càng nhiều người lui tới.

Những người này vừa đi vừa quan sát xung quanh, cười cười nói nói, điểm chung duy nhất chính là đi sau Vạn Nhạc Phái, để bọn họ dò đường trước.

Ô Tử Phong thấy những người đó còn có thể cười đùa, nhịn không được nói với Lục Cảnh Lăng: “Bọn họ khôn thật đấy.”

Lục Cảnh Lăng cũng không phản ứng lại, Vạn Nhạc Phái đương nhiên sẽ dễ khiến người khác chú ý đến, chuyện như thế này xảy ra âu cũng là chuyện bình thường.

“Đừng nói nữa, đi tiếp đi.”

Bây giờ họ đã đi được một phần ba chặng đường, chỉ còn hai phần ba chặng đường nữa là sắp đến được vị trí của Bạo Viêm Thú rồi.

Có điều, càng vào sâu không khí càng khô, đất đai cũng dần dần khô cứng.

"Chờ một chút." Thiều Vân Thâm lên tiếng, Lục Cảnh Lăng dừng bước, quay đầu nhìn Thiều Vân Thâm, chỉ thấy y bình tĩnh nói: "Bạo Viêm Thú đang nổi điên."

Ô Tử Phong kinh hãi, Bạo Viêm Thú đang sống an ổn ở trong đấy sao đột nhiên lại nổi điên?

“Nhất định Phi Nhiễm giở trò.” Thiệu Vân Thâm cảm nhận được linh thức mà hắn ta ngạo mạn phóng ra ngoài, giống như khiêu khích mà đang không ngừng vọt về phía y.

Phi Nhiễm? Nghe được cái tên này, Bạc Nhu liền nhớ lại cuộc trò chuyện ở trong rừng mà trước đó cô nghe được.

Lúc đó cô rất tò mò, người này không phải nói muốn bắt cóc cô sao, nhưng cô đợi mãi đợi mãi chỉ thấy rắn cắn chứ chẳng thấy hắn ta đâu cả, chẳng lẽ Phi Nhiễm này và Bạch Niệm Niệm còn có kế hoạch tiếp theo sao?

Bạc Nhu lặng lẽ nhìn Bạch Niệm Niệm, phát hiện nàng ta đang lẳng lặng siết chặt ngón tay, vẻ mặt có chút khẩn trương. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Trong đầu Bạc Nhu chuông reo inh ỏi, có lẽ thời điểm thích hợp để cô lãnh cơm hộp đã đến rồi!

Bởi vì Bạo Viêm Thú nổi điên, Thiều Vân Thâm ra lệnh tăng tốc, những người đi sau nhận thấy người phía trước đi nhanh hơn, cũng bắt đầu tăng tốc đuổi theo, có người vừa đi vừa phàn nàn: “Sao lại đi chung đường với bọn họ làm gì chứ? Đi mà cũng đi nhanh như vậy, đường đường là Vạn Nhạc Phái mà chẳng có tí phong độ nào.”

“Nếu không phải Mê Điệt Cốc không thể dùng pháp khí phi hành, ai lại thèm đi chung với bọn họ, đúng là ngạo mạn vênh váo, xem thường ai thế?”

"Vạn Nhạc Phái lòng dạ hẹp hòi như vậy, xem xem chuyện này truyền ra ngoài rồi, về sau có ai còn thèm đến gia nhập môn phái của bọn họ nữa."

So với những người này thì càng có nhiều người im lặng mà đuổi theo hơn, bởi vì họ biết những người này nói thế là vì theo không kịp người ta, khoảng cách xa như vậy nên có mắng thì người ta cũng nghe không được.

Mà vào lúc này, người ban nãy còn đang cằn nhằn lại ɕảɷ ŧɦấყ toàn thân ngứa ngáy dữ dội, gã đưa tay ra gãi nhưng dù có gãi thế nào thì cơn ngứa cũng không hề thuyên giảm. Chờ đến khi người đồng môn phát hiện ra thì đã thấy gã gãi đến máu thịt be bét rồi, còn luôn miệng la hét: “Ngứa quá, ngứa quá đi, sao lại ngứa thế này?”

Những người đi cùng gã đều giật mình, sau đó cũng phát hiện ra rằng những người xung quanh gã cũng bắt đầu bộc phát đủ loại triệu chứng.

Không phải là toàn thân ngứa ngáy, thì cũng là sinh ra ảo giác, hoặc là toàn thân lở loét, hoặc là loạn thần ɕảɷ giác như người xung quanh muốn ám hại mình, bắt đầu cầm kiếm lên chém giết lung tung.

ཞõ ཞàŋɠ bọn họ bước vào nơi này đã rất cẩn thận, còn cố ý uống vào rất nhiều Giải Độc Đan nhưng sao lại rơi vào tình huống này?

"Là Vạn Nhạc Phái! Có phải là do bọn họ cố ý hãm hại hay không?"

"Nhất định là bọn họ! Bằng không sao bọn họ lại bình an vô sự được!"

Những đệ tử rơi vào tình trạng kỳ lạ này sắc mặt đều trở nên điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói muốn tìm Vạn Nhạc Phái báo thù. Trương Dung Dung - nữ đệ tử của Thủy Tâm Phái bị doạ sợ đến suýt khóc, giữ chặt lấy y phục của sư huynh, liên tiếp hỏi: "Chúng ta bây giờ phải thế nào?"

Hiện tại bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng cũng không có nghĩa là một lát nữa sẽ không, có người đã bắt đầu ngã xuống đất, toàn thân co giật nôn ra máu.

"Không còn cách nào khác, trước hết chúng ta nên quay về thôi." Tần Hiểu Đông nắm chặt tay Trương Dung Dung an ủi nàng ấy, bất đắc dĩ nhưng không còn cách nào khác đành phải quay về.

Lẽ ra gã ta sớm phải biết rằng lợi dụng người khác sẽ bị quả báo.

Bây giờ chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn Vạn Nhạc Phái đến trước.

Trung tâm Mê Điệt Cốc khác với bên ngoài, không khí khô hanh nóng bức, dưới mặt đất cũng chỉ toàn sỏi đá.

So với những đồng cỏ màu mỡ mọc đầy hoa tươi thì nơi này chỉ có những cây cỏ cứng cáp.

Càng đi vào sâu càng ɕảɷ ŧɦấყ nóng bức hơn. Bạc Nhu bình thường không bao giờ di chuyển nhiều, ngày nào cũng nằm trên giường giờ đây được chưởng môn huấn luyện khẩn cấp một phen nay cũng đã bò đến nơi, hai chân cô như nhũn ra, tứ chi vô lực. ( truyện trên app T𝕪T )

Có điều, chẳng đợi bọn họ đến gần hang động của Bạo Viêm Thú thì đã nghe nghe một tiếng gầm lớn vang lên từ phía ra, theo sau là một luồng không khí nóng khổng lồ ập tới.

Tiếng gầm làm cho đất đá rung chuyển, sau đó vạn vật lại trở nên yên tĩnh như vốn có.

Thiều Vân Thâm biết mình đã đến chậm rồi.

Con Bạo Viêm Thú này đã bị Phi Nhiễm thu phục rồi.

Bầu không khí vốn dĩ nóng bức dần dần ấm lại, không còn khô nóng như vậy nữa, trước mặt bọn họ xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, hắn ta vẩy chiếc đuôi nhỏ trong tay, cẩn thận nhìn kỹ thì thấy giống như là một loại động vật nhỏ nào đó.

“Đến chậm quá rồi ~” Giọng nói của người kia mang theo ý tứ oán trách, mặc một thân áo bào màu đỏ xẻ tà, đôi chân trắng nõn gầy gò mơ hồ lộ ra dưới vạt áo đỏ.

Hắn ta nhìn Bạc Nhu, đưa vật nhỏ trong ra rồi nói với cô: "Vừa bắt được vật nhỏ này, thích không?"

Bạc Nhu nhìn vào vật nhỏ trong tay hắn ta.

Là một cái đuôi thật dài có một chùm lông đỏ rực, làn da màu nâu xám, trên khuôn mặt lớn chừng lòng bàn tay có hai con mắt màu đỏ vừa to vừa tròn.

Trông giống như phiên bản hoạt hình thu nhỏ của một con khủng long vậy.

Vật nhỏ bây giờ đang đung đưa qua lại trong tay Phi Nhiễm, trông có vẻ ỉu xìu.

Thiều Vân Thâm không chút dấu vết tiến lên che chắn Bạc Nhu phía sau lưng, Lục Cảnh Lăng trực tiếp triệu hồi kiếm bản mệnh, chĩa thẳng vào Phi Nhiễm.

Nhìn thấy ánh mắt thù địch của bọn họ, Phi Nhiễm ɕảɷ ŧɦấყ rất buồn chán: “Ta không đến đây để tranh giành với đánh nhau với các ngươi, ta chỉ muốn tặng quà cho tiểu bảo bối mà thôi.”

"Con này vừa mới bắt được. Vẫn còn nhỏ. Nuôi nó làm thú cưng hẳn sẽ rất thú vị. Tiểu bảo bối à, nàng thực sự không muốn nó sao?"

Khi Bạc Nhu nghe hắn ta nói thế, ánh mắt cô nhìn về phía vật nhỏ đang ỉu xìu kia, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ khó mà tin được.

Đây không phải là Bạo Viêm Thú sao?

Cô còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Phi Nhiễm tiến về phía mình một bước, sau đó giơ vật nhỏ trong tay ném về phía cô.

Bạc Nhu vô thức bắt lấy, định ném đi nhưng nó lại không chịu đi xuống, móng vuốt kéo lấy cổ áo cô như rất ỷ lại, chui vào khuỷu tay cô, mông hướng ra ngoài.

Trông có hơi run rẩy.

“Ta sợ lão già kia không bảo vệ được nàng nên mới đặc biệt tặng cho nàng một thứ tốt, nó có thể bảo vệ nàng khỏi bị thương tổn khi ta không ở cạnh bên.”

"Dù sao thì cũng chỉ có ta là đau lòng nàng nhất mà thôi." Hắn ta mỉm cười dịu dàng nói, rồi lại liếc nhìn Thiều Vân Thâm lạnh lùng mở miệng: "Già mà không nên nết."

Nói xong, hắn ta quay người tiêu sái bước đi.

Bạc Nhu nhìn con Bạo Viêm Thú đang nằm trong vòng tay mình, rồi lại nhìn chưởng môn.

Vật nhỏ này cô giữ cũng không hay lắm, theo lý mà nói thì đây là đồ của nam nữ chính mới phải.

Bạc Nhu muốn lôi con Bạo Viêm Thú đang nép trong ngực mình ra đưa cho chưởng môn, nhưng vật nhỏ trong ngược lại phát ra âm thanh kêu gào như con lợn bị giết thịt, nên Bạc Nhu đành phải bỏ cuộc mà mang theo nó về môn phái.

Điều mà Bạc Nhu không ngờ tới chính là khi trở về môn phái còn phải tổ chức tiệc rượu để ăn mừng một phen, ngoại trừ bọn họ ra thì những người khác đều cho rằng để thu phục được con Bạo Viêm Thú này, bọn họ đã phải trải qua 9981 kiếp nạn mới thành công.

Sư phụ của Bạc Nhu càng ngưỡng mộ Thiều Vân Thâm hơn, trên bàn rượu tràn ngập những lời khen ngợi.

Thiều Vân Thâm ngồi vững vàng nghe ông ta khen ngợi, vẻ mặt không hề có chút nào thay đổi, ly rượu trên bàn vẫn không động tới, y chỉ hơi nghiêng người nhìn chiếc ghế của thiếu nữ nay đã trống không.

Bạc Nhu xem náo nhiệt một lúc rồi rời đi, cô không thích mùi của rượu cho nên lẻn ra ngoài đi dạo.

Bạo Viêm Thú lặng lẽ ghé vào trên vai cô, giống như một chiếc khăn quàng cổ nhỏ.

Bạc Nhu có chút mất tập trung đi dọc hành lang, hệ thống vẫn chưa phản hồi về bug, cũng không biết thế giới này rốt cuộc là như thế nào.

Cô luôn ɕảɷ ŧɦấყ pháo hôi người qua đường Giáp như mình trước đây không thể nào sống lâu được như vậy, có phải nhiệm vụ đã sắp xếp sai rồi hay không?

Đi được một lúc thì thấy hình như có thứ gì đó lơ lửng trên không, đợi đến khi nó đáp xuống, Bạc Nhu đi tới nhìn xem thì phát hiện đó là một mảnh giấy có viết chữ, cô tò mò nhặt lên rồi xem.

"Nếu có ai biết được tiên nữ có giọng nói êm tai làm động lòng người, hãy mang người đến Vân Hạc Phong tìm ra, ta nhất định sẽ báo đáp bằng hiện kim - Ô Tử Phong."

Trong đầu Bạc Nhu đầy dấu chấm hỏi, cô không biết Ô Tử Phong làm gì, vừa định vứt tờ giấy trong tay đi thì phát hiện giấy bay đầy trời, trông giống như tuyết rơi vậy, tờ nào tờ nấy cũng viết câu này.

Phải chăng hắn ta đang... tương tư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play