Thiều Vân Thâm đang nhìn Bạc Nhu ngoan ngoãn gặm trái cây, quay người lại khi nghe thấy lời nói của Bạch Niệm Niệm: "Có chuyện gì vậy?"

Bạch Niệm Niệm liếc nhìn Bạc Nhu, rồi truyền âm cho Thiều Vân Thâm.

"Sư phụ, người không ɕảɷ ŧɦấყ Bạc Nhu rất quá đáng sao?"

Thiều Vân Thâm không nói gì, Bạch Niệm Niệm lại tiếp tục nói: "Nàng biết rõ sư huynh và ta... Thế mà nàng còn chủ động tiếp cận sư huynh để châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta."

"Nếu nàng có gì bất mãn có thể nói thẳng với ta mà."

Nàng ta càng nói càng ɕảɷ ŧɦấყ ấm ức, Bạch Niệm Niệm tự nhận là nàng ta và sư huynh đã phát sinh loại quan hệ kia rồi, cho dù là không xem xét cảm tình trước đây thì sư huynh cũng không thể đối xử với nàng ta như vậy được, một chút thể diện cũng không cho nàng ta.

Bạc Nhu gặm trái cây trong tay, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Niệm Niệm đang rưng rưng nước mắt, dáng vẻ vô cùng tủi thân.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe chưởng môn nói: “Chuyện này trở về rồi nói sau.”

Bọn họ có nói gì sao?

Vẻ mặt Bạc Nhu hoài nghi, tự hỏi liệu mình có bị điếc hay không.

Bạch Niệm Niệm cắn môi, nàng ta cũng biết bây giờ không phải là lúc tuỳ ý được nên nàng ta đành phải kìm nén cảm xúc lại.

Thiều Vân Thâm quay lại thì thấy Bạc Nhu đang mở to đôi mắt nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, trên tay cô vẫn còn đang cầm một nửa Ách Nhĩ Quả đang ăn dở, ăn đến khóe miệng dính đầy nước sáng lấp lánh.

Giống như một con mèo vừa thật thà vừa dễ thương. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

"Thiều chưởng môn!" Một giọng nói từ phía xa vang lên phía sau họ, Thiều Vân Thâm dừng lại, quay đầu lại thì thấy một nam nhân đang cúi chào mình.

"Lý Hoài Thăng, đệ tử Lưu Vân Giáo, tham kiến Thiều chưởng môn." Lý Hoài Thăng chỉ vào mấy người đi cùng: "Đây đều là sư đệ sư muội của ta, tham kiến Thiều chưởng môn."

Nhóm các sư đệ sư muội ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn Thiều Vân Thâm với ánh mắt tràn đầy tò mò.

Dù sao đây cũng là nhân vật truyền kỳ có thể sánh ngang với Yêu chủ, ai mà không muốn làm quen cơ chứ, nhất là bản thân Thiều Vân Thâm đã phát huy kiếm pháp của Vạn Nhạc Phái vô cùng tinh tế, kết quả là hằng năm đều có rất nhiều đệ tử mới kéo đến Vạn Nhạc Phái, tất cả cũng vì danh tiếng của Thiều Vân Thâm.

Tiếc là y chỉ nhận hai đệ tử rồi không nhận nữa.

Lý Hoài Thăng dời ánh mắt chú ý đến Bạc Nhu đang cặm cụi gặm quả ở phía sau Thiều Vân Thâm, thân thiện hỏi: "Đây có phải là đệ tử của chưởng môn - Bạch sư tỷ hay không?"

Bạc Nhu im lặng tiếp tục gặm quả, trong mắt chỉ có quả trên tay chứ không có gì khác nữa.

Thấy cô không trả lời, Lý Hoài Thăng có chút xấu hổ, sư muội bên cạnh là Từ Thải Vi thấp giọng nói nhỏ: “Không phải Bạch Niệm Niệm nổi tiếng là bình dị dễ gần dịu dàng ôn hòa sao? "

Lý Hoài Thăng cau mày khiển trách: "Thải Vi!"

Từ Thải Vi ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạc Nhu lại tỏ vẻ tràn đầy khó chịu.

Ỷ vào sư phụ của mình là danh sư nên không coi ai ra gì, trước giờ nàng ta vẫn luôn coi thường những người thế này.

Ánh mắt của Từ Thải Vi chuyển hướng đến thiếu niên áo đen đứng ở bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như ngọc thì khuôn mặt nàng ta lại đỏ lên.

“Sư huynh!” Nàng ta lặng lẽ nắm lấy tay áo Lý Hoài Thăng, chỉ vào thanh niên có thân hình thẳng tắp kia: “Kia là Lục Cảnh Lăng sao?”

Lý Hoài Thăng nhìn theo ngón tay của sư muội rồi nói: “Đúng là hắn.”

Sở dĩ biết đến Lục Cảnh Lăng vì năm đó trong cuộc so tài giữa những đệ tử mới hắn ta đã thua trong tay Lục Cảnh Lăng, thua trận chỉ trong một chiêu.

Lúc đó hắn cũng mặc đồ đen, chỉ mũi kiếm vào người ngã xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi thua.”

Biểu cảm không có chút biến hoá nào, giống như chuyện thắng cuộc chỉ trong một chiêu thức đối với hắn chỉ là chuyện bình thường.

Chuyện này lúc ấy đối với hắn ta mà nói đã trở thành nỗi xấu hổ và nhục nhã rất lớn, sau khi trở lại môn phái, hắn ta càng cố gắng tu luyện, mục đích là mong một ngày nào đó cũng có thể đánh bại Lục Cảnh Lăng chỉ trong vòng một chiêu.

Bây giờ khí chất của Lục Cảnh Lăng đã trở nên kiềm chế hơn rất nhiều so với khí chất lạnh lùng như dao năm đó, chỉ là không biết thực lực ra sao mà thôi.

"Lục sư huynh." Lý Hoài Thăng tiến lên chào hỏi, Từ Thải Vi cũng vội vàng theo sau.

Lục Cảnh Lăng nghe được thì ngẩng đầu nhìn hắn ta hỏi: "Ngươi là ai?"

Nụ cười của Lý Hoài Thăng cứng lại ở khóe miệng, người mà hắn ta coi là đối thủ thế mà còn không biết hắn là ai?

Nhục nhã vô cùng!

Hắn ta đang định giới thiệu bản thân thì nghe thấy bên cạnh có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Đây là Lý Hoài Thăng, là đối thủ của sư huynh trong cuộc so tài của đệ tử mới năm đó.”

Lý Hoài Thăng nghe vậy liền nhìn sang, lại đối mặt với một khuôn mặt tươi cười, lập tức giật mình.

Thật là một nữ tử dịu dàng, mềm mại và thuần khiết.

"Tỷ là?" Lý Hoài Thăng do dự hỏi, chỉ thấy nữ tử kia nhẹ nhàng cười nói: "Ta tên Bạch Niệm Niệm, có lẽ ta vẫn chưa nổi tiếng bằng sư huynh."

Bạch Niệm Niệm? Lý Hoài Thăng quay đầu nhìn về phía nữ tử ở phía sau lưng chưởng môn vẫn đang cắm đầu ăn, chợt nhận ra mình đã nhận nhầm người.

Trách không được người ta không phản ứng hắn ta.

"Nào có! Bạch sư tỷ cũng rất nổi tiếng đó!" Lý Hoài Thăng cười thân thiện, thầm nghĩ Bạch Niệm Niệm đúng là ôn hòa dễ gần như lời đồn.

"Đây là sư muội của đệ sao?" Bạch Niệm Niệm nhìn Từ Thải Vi ở bên cạnh Lý Hoài Thăng rồi mỉm cười, Từ Thải Vi đỏ mặt chào hỏi: "Bạch sư tỷ."

Hóa ra là nàng ta đã hiểu lầm, Bạch sư tỷ vừa xinh đẹp lại thân thiện như người trong nhà, thái độ không hề có chút kiêu ngạo nào.

Nhưng mà…

Từ Thải Vi nhìn Lục Cảnh Lăng, trong lòng lại có chút tự ti.

Chỉ có người đẹp như vậy mới có thể xứng đáng với Lục Cảnh Lăng.

“Các người cũng đến để bắt Bạo Viêm Thú à?” Nhìn thấy ánh mắt Từ Thải Vi luôn dán chặt vào Lục Cảnh Lăng, Bạch Niệm Niệm nhẹ nhàng tiến lại gần Lục Cảnh Lăng, duy trì khoảng cách vừa khiến hắn không phản cảm lại vừa khiến cho người ngoài nhìn vào tưởng rằng hai người rất thân mật.

Quả nhiên, ánh mắt của Từ Thải Vi nhất thời trầm xuống, hạ tầm mắt, không nhìn Lục Cảnh Lăng nữa.

Bạch Niệm Niệm nhìn những người khác đi theo bọn họ, ước chừng khoảng 7-8 người, ngoại trừ Từ Thải Vi ra còn có một nữ tử, còn lại tất cả đều là nam tử.

“Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thử xem có bắt được hay không.” Lý Hoài Thăng cười nói, liếc nhìn Lục Cảnh Lăng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lục Cảnh Lăng hoàn toàn không phản ứng trước sự dò xét của hắn ta, hắn không phải là người cảm xúc dễ dao động.

"Sư huynh! Ta đã tra xét địa hình, chúng ta có thể đi một đường khác nhanh hơn nhiều!" Ô Tử Phong vội vàng chạy về, vừa nói xong đã nhìn thấy hai người lạ mặt đang đứng trước mặt Lục Cảnh Lăng.

Hắn ta nhìn Lý Hoài Thăng và Từ Thải Vi bằng ánh mắt nghi ngờ, Lý Hoài Thăng lại giới thiệu lại lần nữa, Ô Tử Phong giật mình, cười nói: "Hân hạnh, hân hạnh. Vậy thì Lý sư huynh đi thong thả, chúng ta không quấy rầy nữa."

Nói xong, hắn ta kéo Lục Cảnh Lăng sang một bên, bắt đầu thảo luận đường đi.

"Sư huynh, vừa rồi ta nhìn thấy bọn họ đều đi vòng qua sườn núi, rất ít người từ đồng bằng băng qua, chúng ta đi qua bằng đường đó sẽ nhanh hơn một chút."

"Chỗ đó ta thấy cũng không có gì nguy hiểm. Chỉ là động thực vật có hơi độc hơn một chút mà thôi, nếu như cẩn thận đề phòng thì không sao cả, cũng không biết là loại độc gì, nên phải mạo hiểm một chút."

“Không cần.” Lục Cảnh Lăng lấy ra một bình sứ từ trong lồng ngực, nói với hắn ta: “Đây là đan dược mà Thiếu cốc chủ Thanh Cốc đưa cho ta, y nói có thể nó có thể giải được một ít độc, nhưng theo hiểu biết của ta về Thanh Cốc thì độc ở Mê Điệt Cốc y đều có thể giải được."

Ô Tử Phong hít sâu một hơi, nhìn bình đan dược nhỏ kia rồi nói: "Sư huynh còn quen được Thiếu cốc chủ Thanh Cốc sao? Nếu như là đan dược do Thiếu cốc chủ Thanh Cốc đưa thì quả thực không có vấn đề gì."

Suy cho cùng thì y cũng chính là Cơ công tử - một trong tam đại truyền kỳ.

Thiếu cốc chủ Thanh Cốc - Cơ Bá Nhân sinh ra đã có tài, phàm là đan dược do y làm ra đều là hàng thượng phẩm, mà đan dược này sẽ có mùi thơm sảng khoái, ngửi vào được sẽ khiến tinh thần sảng khoái, nâng cao tinh lực gấp 100 lần.

Về phần hai nhân vật truyền kỳ còn lại, một người chính là sư phụ của hắn ta - Thiều Vân Thâm, trời sinh có thể chất luyện kiếm. người kiếm hợp nhất. Một người khác chính là Yêu Vương - Phi Nhiễm, thể chất hút quỷ, toàn thân đều là yêu độc.

Trong số đó, người được hoan nghênh nhất chính là Cơ Bá Nhân, bởi vì so với hai người sau, y không chỉ bình dị dễ gần, vả lại vì đan dược nên cũng không ai dám trở mặt với Thanh Cốc.

"Nếu như đệ ɕảɷ ŧɦấყ có vấn đề, ta có thể ném đệ vào trước thử xem."

Lục Cảnh Lăng vừa nói xong, Ô Tử Phong lập tức lắc đầu: "Sư huynh, ta tin tưởng Cơ công tử."

Nói xong, Lục Cảnh Lăng và Thiều Vân Thâm thương lượng chuyện thay đổi lộ trình, sau khi được Thiều Vân Thâm đồng ý, bọn họ rời khỏi con đường núi nhiều người đi.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Trưởng lão Lưu Vân Phái nhìn thấy Lý Hoài Thăng trở về liền nhanh chóng hỏi han. Lưu Vân Phái của bọn họ vốn không phải là môn phái đứng đầu, vì thế nếu cố gắng hết sức tranh đoạt với người ta sẽ rất dễ dàng chịu thiệt, cách tốt nhất chính là tìm người đồng hành, cho nên Lý Hoài Thăng được lão cử đi tiếp cận Vạn Nhạc Phái.

Nếu như có thể ôm được cái đùi của Vạn Nhạc Phái này thì tương lai sẽ không cần phải lo nữa.

Lý Hoài Thăng lắc đầu: “Nếu bọn họ thay đổi lộ trình, e rằng sẽ không đi cùng chúng ta nữa.”

Trưởng lão vuốt sợi râu dài, nheo mắt suy nghĩ: “Ngươi biết bọn họ định đi đường nào không?”

Lý Hoài Thăng lắc đầu, loại chuyện thế này làm sao hắn ta biết được, hắn ta cũng không làm thế nào được, vốn dĩ chỉ muốn đi qua chào hỏi một tiếng mà thôi chứ cũng không có ý gì khác.

"Haiz, quên đi, chúng ta vẫn là nên tìm một môn phái có thực lực chênh lệch không nhiều thôi."

*

Bạc Nhu bỏ đan dược Lục Cảnh Lăng đưa vào trong miệng, hương thơm mát lạnh lan tràn trong cổ họng.

“Lát nữa đừng đi lung tung, hãy theo sát phía sau.” Lục Cảnh Lăng nói với cô, Bạc Nhu ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy rằng cô là pháo hôi, nhưng cũng không thể là pháo hôi kéo chân sau được.

Lục Cảnh Lăng chia đan dược xong liền đi về phía đồng bằng.

Đồng bằng mênh mông vô tận hùng vĩ và đẹp đẽ hơn những khu rừng tươi tốt trên núi, các loài hoa cỏ muôn màu muôn vẻ rất xinh đẹp lộng lẫy, kết hợp với bầu trời trong xanh, đây chắc chắn là một bữa tiệc thị giác đỉnh cao.

Chỉ có Bạc Nhu thấy thế.

Còn những người khác đều đang cẩn thận khám phá hoàn cảnh xung quanh, ngay cả Bạch Niệm Niệm cũng cẩn thận quan sát, không để mình giẫm lên bất cứ thứ gì.

Chỉ có Bạc Nhu đi theo phía sau, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, như thể đang đi tản bộ vậy.

Bởi vì Bạc Nhu biết mình sẽ không chết ở nơi như vậy, mặc dù hệ thống đôi lúc có chút khó hiểu, nhưng chắc chắn đối với nơi tiềm ẩn nguy hiểm sẽ không qua loa như thế.

Cho dù cô vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh, thì con đường phía trước cô đi cũng đã được hai người khác chú ý giùm.

Lúc này, một con phi trùng màu đen bay về phía Bạch Niệm Niệm, khiến nàng ta sợ đến mức thét lên không dám cử động.

Chuyện Bạch Niệm Niệm sợ phi trùng Bạc Nhu cũng biết, vì vậy Bạc Nhu bước tới phủi sạch con phi trùng trên tay áo Bạch Niệm Niệm, nhưng tay cô đã bị chưởng môn cản lại, y lạnh lùng nói: "Chỉ có con côn trùng cũng sợ, không làm được việc lớn."

Nhìn thấy sư phụ nói như vậy, Bạch Niệm Niệm đành phải kìm nén sự sợ hãi mà giết chết chúng.

Nhìn thấy đôi mắt sợ hãi ngập tràn nước mắt của nàng ta, Bạc Nhu thở dài cảm thán làm nữ chính cũng không hề dễ dàng, cô quay người định tiến lên hỗ trợ thì nhìn thấy một con sâu lông đang bò trên vai mình.

Con sâu lông màu xanh lá đang ngọ nguậy lúc lắc cái thân hình đầy lông, hai cái vòi nhỏ đung đưa, nhoáng một cái đã bò lên bả vai cô.

Bạc Nhu không sợ côn trùng, nhưng cô sợ những con côn trùng thân mềm, nhất là sâu lông.

Một tay cô nắm tay ống tay áo chưởng môn, bắt đầu run rẩy đến mức không thể nào nói nên lời.

Đợi đến khi Thiều Vân Thâm quay người lại thì nghe thấy thiếu nữ khe khẽ nghẹn ngào, một đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm vào con sâu lông đang bò trên vai cô, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Con sâu lông trên vai cuối cùng cũng bị chưởng môn đánh bay, Bạc Nhu hồi thần lại, nhớ tới lời chưởng môn vừa nói với Bạch Niệm Niệm.

Hẳn là cô cũng sẽ bị mắng.

Nghĩ vậy cô liền cúi đầu nhưng lời trách mắng mà cô dự liệu cũng không thấy đâu.

Thiều Vân Thâm chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt lại.

Thấy cô đã ăn hết quả, y tiện tay dúi cho cô một quả khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play