Gần đây trong Vạn Nhạc Phái có một tin tức lớn, đó là chuyện tình cảm của tân đệ tử Ô Tử Phong.

Nghe nói trước khi rời đi hắn ta yêu cầu tất cả đệ tử của sư phụ mình viết giấy để tìm một tiên nữ có giọng nói hay, khi trở về hắn ta đã truyền bá khắp núi Già Lam, suýt nữa kinh động đến chưởng môn.

Cuối cùng, hắn ta bị sư phụ mình kéo lỗ tai đánh cho một trận, bị bắt chép phạt Tâm Pháp 300 lần, còn phải nhặt sạch những tờ giấy vương vãi khắp nơi trên núi Già Lam nữa.

Không chỉ thế, Vân Hạc Phong vốn cô tịch quạnh quẽ nay lại mười phần náo nhiệt, mỗi ngày đều có người ghé thăm mang đến đủ loại nữ tử dâng tới cửa, những người hóng chuyện cũng mong cho cuộc tình này có thể có một cái kết lãng mạn.

Ai ngờ lãng xẹt.

Ô Tử Phong ngồi trên lan can uống rượu giải sầu, vẻ mặt rầu rĩ nhìn về phía Lục Cảnh Lăng đang luyện kiếm trong sân.

"Sư huynh, huynh nói xem ta có thể tìm được nàng hay không?"

Sau khi Ô Tử Phong bị sư phụ đánh đập nặng nề, hắn ta đã kể lại chi tiết sự việc cho Lục Cảnh Lăng nghe nhưng Lục Cảnh Lăng lại không hề phản ứng, vì thế mỗi ngày hắn ta đành phải mang rượu đến chỗ sư huynh để mượn rượu tiêu sầu.

"Đây là lần đầu tiên ta có ɕảɷ giác như vậy với người khác. Trong lòng vừa ngứa ngáy lại vừa mềm mại, chỉ muốn trao trái tim mình cho nàng mà thôi."

Ô Tử Phong cẩn thận nhớ lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch, Lục Cảnh Lăng liếc hắn ta một cái rồi cau mày nói: “Muốn điên tình thì cút ra ngoài mà điên.”

“Sư huynh, huynh chưa từng yêu ai từ cái nhìn đầu tiên sao?” Ô Tử Phong lẩm bẩm, sau đó vỗ trán một cái: “A, đúng rồi, dù sao sư huynh và Bạch sư tỷ là thanh mai trúc mã của nhau mà, chắc chắn sẽ không giống người ta rồi."

Nói đến đó, Ô Tử Phong mượn rượu mà hỏi: "Sư huynh, huynh và Bạc Nhu kia rốt cuộc là có quan hệ gì?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Kẻ ngốc cũng biết quan hệ giữa hắn và Bạc Nhu tuyệt đối không hề đơn giản, huống chi Ô Tử Phong chưa bao giờ thấy sư huynh của mình để ý đến nữ tử nào nhiều như vậy.

Kể cả Bạch Niệm Niệm cũng không.

Lục Cảnh Lăng thu kiếm lại, liếc hắn ta một cái, đá bình rượu rỗng trên mặt đất vào chân Ô Tử Phong: “Thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”

“Sư huynh đừng keo kiệt như vậy, mau nói cho ta biết đi.” Ô Tử Phong đứng dậy cầm bình rượu rỗng đặt ở góc lan can, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bạch sư tỷ xinh đẹp như thế, sư huynh sao có thể không thích được, chẳng lẽ huynh định một chân giẫm hai thuyền à?”

Không phải chỉ Ô Tử Phong thấy vậy, mà chỉ xét đến khuôn mặt phổ thông kia của Bạc Nhu thì có lẽ sư huynh sẽ không thích, Bạc Nhu sao mà so được với Bạch sư tỷ, thua ngay ở vòng gửi xe rồi?

Nếu như sư huynh bây giờ mà nói có một cái, hắn ta cũng không tin.

“Ta không thích Bạch Niệm Niệm.” Câu trả lời của Lục Cảnh Lăng nằm ngoài dự đoán của Ô Tử Phong, nhưng lại có vẻ hợp tình hợp lý.

Dù sao hắn ta thật sự không thấy sư huynh của mình đối với Bạch Niệm Niệm có gì đặc biệt, nhưng bởi vì là đồng môn nên thường xuyên xuất hiện cùng nhau mà thôi.

Chờ đã!

Nếu vậy thì chẳng phải chỉ còn lại một câu trả lời thôi sao?

"Sư huynh, huynh... không phải là huynh thích Bạc Nhu đấy chứ?"

Ô Tử Phong bị chính suy đoán của mình doạ cho sợ hãi, ngay cả bàn tay đang cầm bình rượu cũng run rẩy theo, hắn ta ngước mắt nhìn Lục Cảnh Lăng, mới phát hiện ra hắn đang im lặng không nói gì, tựa hồ như đã ngầm chấp nhận.

"Không thể nào." Ô Tử Phong rít lên, không thể tin được.

"Dung mạo của nàng trông bình thường thế này, tu vi cũng không ra làm sao, ngay ra kiếm pháp cơ bản cũng phải để chưởng môn đích thân dạy."

Lục Cảnh Lăng không thích nghe hắn ta nói nữa, lạnh lùng bật lại: “Người mình thích mặt mũi ra sao cũng chưa hề thấy qua, nhỡ người đó xấu xí thì làm sao?”

“Không thể nào.” Ô Tử Phong không cần suy nghĩ trực tiếp phản bác: “Không thể nào được, một người có giọng nói dịu dàng thanh nhã như vậy sao lại xấu được.”

“Nữ tu xinh đẹp ở núi Già Lam ngươi đã gặp qua hết rồi, không phải vẫn chưa tìm được à.”

Ô Tử Phong bị Lục Cảnh Lăng nói những lời này giật mình, hắn ta ngẫm nghĩ một lúc, hình như đúng là như vậy, hắn ta ôm cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu nàng thực sự xấu, ta cũng sẽ không ngại đâu."

"Ta cũng nên biết một vừa hai phải thôi, vất vả thích một người lại không biết nàng là ai." Ô Tử Phong thở dài, hắn ta ɕảɷ ŧɦấყ trên đời chắc không còn ai thảm hơn hắn ta nữa.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của hắn ta, Lục Cảnh Lăng biết Ô Tử Phong thật sự đang nghiêm túc.

Có điều nếu nói là một người có giọng nói hay, lại ở gần toà lương đình thì…

Ánh mắt Lục Cảnh Lăng sâu thẳm, liếc nhìn người đang ngửa đầu uống rượu, hắn lại không nói một lời.

Bất kể có đúng hay không, hắn cũng sẽ không mạo hiểm nói cho Ô Tử Phong biết.

"Sư huynh, huynh nói rất đúng, nếu như tiên nữ trong mộng của ta không xinh đẹp như vậy, chẳng phải ta sẽ bỏ qua nàng hay sao? Ta nhất định phải điều tra hết tất cả nữ tu mới được."

Nói là làm, Ô Tử Phong giơ tay ôm lấy bình rượu rời đi, bước chân nhanh như gió cuốn, sự uể oải vừa rồi dường như bị quét sạch sành sanh.

Bạc Nhu vẫn đang dốc lòng tu luyện để chuẩn bị cho cuộc tranh tài tiếp theo, cô không hề biết rằng thế giới bên ngoài gần đây đã bị Ô Tử Phong đảo lộn, Lục Cảnh Lăng thỉnh thoảng sẽ đến tỉ thí luyện kiếm cùng cô, cũng không đề cập với cô chuyện của Ô Tử Phong, hắn chỉ nói với Bạc Nhu là phải tu luyện cho tốt, tốt nhất gần đây đừng nên ra ngoài.

Trong khi Ô Tử Phong đang tìm kiếm tiên nữ trong mộng, thì hắn ta cũng ɕảɷ ŧɦấყ Lục Cảnh Lăng vì thích Bạc Nhu nên chủ động theo đuổi, thế là hắn ta cũng bắt đầu đưa ra vài chủ ý ngu ngốc.

"Sư huynh, huynh có biết nữ tu bình thường thích cái gì không?"

Lục Cảnh Lăng đang ngồi ở bàn trong đình viện đọc sách, nghe thấy giọng nói của Ô Tử Phong liền ngẩng đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào.

Nhìn thấy Lục Cảnh Lăng ngồi giống như ông già thì Ô Tử Phong lại càng sốt ruột, hắn ta vội vàng đi đến, ngồi xuống khoanh chân lại: “Sư huynh à, huynh đã thích Bạc Nhu thì huynh nên chủ động đi chứ. Cứ mỗi ngày làm công cụ để Bạc Nhu luyện kiếm thì bao giờ mới nên chuyện được đây?"

Hắn ta xoa xoa đôi bàn tay, nhìn về phía Lục Cảnh Lăng, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi: “Gần đây ta tiếp xúc với rất nhiều nữ tu, bọn họ đều nói thứ mà nữ tu thích nhất chính là đan dược mỹ dung dưỡng nhan. Hay huynh thử xem? ( truyện trên app T𝕪T )

“Nàng sẽ không thích.” Lục Cảnh Lăng không chút suy nghĩ từ chối, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Chưa thử sao biết không thích?" Ô Tử Phong thật sự lo lắng cho hắn, có người chủ động thích hắn, nhưng hắn lại không thích. Giờ hắn thích người ta thì lại không chủ động.

Vậy phải đến năm nảo năm nào mới xong đây?

"Nếu không ta hẹn nàng ra nhé? Để hai người tâm sự với nhau?" Hắn ta ngập ngừng nói, thấy Lục Cảnh Lăng đang ngước lên nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú của hắn không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang cầm quyển sách lại giật giật.

Ô Tử Phong biết nhìn dáng vẻ này của hắn thì đã biết hắn động lòng: "Chờ đó, ta đi tìm nàng, nhưng tốt nhất huynh phải nên chuẩn bị gì đó để cho người ta có ấn tượng tốt với huynh đấy nhé."

Nói xong, hắn ta nhấc chân bước ra ngoài.

Thật ra trước đây hắn ta có chút thành kiến với Bạc Nhu, bây giờ cũng có.

Dù sao về mọi mặt thì mặt nào cô cũng đều thua kém Bạch sư tỷ, không biết sư huynh nghĩ thế nào mà lại…

Có điều, từ sau khi gặp được người mình thích, hắn ta đã hiểu rằng tình yêu không phải là thứ mà mình nói thích ai thì có thể thích người đó.

Mà Bạc Nhu cũng không phải người không biết tốt xấu, nên hắn ta cũng không ngại mà đứng ra kết tóc se duyên cho sư huynh.

Hắn ta vừa bước tới cửa, Bạc Nhu đã từ bên trong bước ra, hắn ta mở miệng hỏi:

"Sư tỷ, hôm nay tỷ có rảnh không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play