Dù sao thì vì số lượng người quá đông nên Triệu Thu Doanh cũng không muốn để Giang Tốc trở thành tâm điểm chú ý, vì vậy sau khi trò chuyện với Giang Tốc cậu ấy rời đi và ngồi cùng các hướng dẫn viên khác.

Một người hỏi: "Cô Đổng đâu rồi?"

Trợ lý của Đổng Giai Ngọc nhanh chóng bước lên, lên tiếng nói: "Cô Đổng đột nhiên thấy không khỏe, chị Vương vừa mới đưa cô ấy đến bệnh viện."

Triệu Thu Doanh ngưng lại một chút, nói: "Nếu không khỏe thì tạm dừng ghi hình sau này đi."

Trợ lý lúng túng mỉm cười, không nói nên lời.

Câu này thực sự không thể nói bừa, nếu nói bừa thì sau này có khi ảnh hậu Đổng sẽ không còn cơ hội trở thành khách mời nữa, như vậy không phải cô ta sẽ bị người ta "lột da" sao?

Những người khác hầu như không hiểu được ý nghĩa của đoạn hội thoại này, chỉ có Giang Tốc nhìn lên một chút, ngạc nhiên nhìn Triệu Thu Doanh.

Từ đoạn hình ảnh hiện lên trong đầu cô, có thể thấy rằng ảnh đậu Đổng thực sự rất được yêu thích, có địa vị, có danh tiếng và tài sản, còn có mối quan hệ tốt...

Nhưng dường như, nó khác một chút so với góc nhìn của nguyên chủ trước đây.

Giang Tốc nhanh chóng thu hồi ánh nhìn và suy nghĩ, tập trung hơn vào thức ăn trước mặt.

Thầy Khương Thăng gọi một đĩa đùi cừu nướng.

Giang Tốc ăn đùi cừu có vỏ giòn, thịt bên trong tươi ngon, mang theo một chút hương thơm của nước mắm. Đây là loại thịt ngon nhất mà cô từng ăn. Cô không khỏi liếm môi, tưởng tượng hương vị món ăn mà nhà hàng Thu Đình Nguyệt làm ra trong miệng Triệu Thu Doanh... Nó phải ngon tới mức nào đây...

Bữa tiệc do người hướng dẫn chủ trì nhanh chóng kết thúc.

Thực tập sinh vẫn có chút dè dặt, chỉ có một số ít người thật sự nghiêm túc ăn uống. Khi Giang Tốc rời đi, cô nhẹ nhàng ợ ra một cái.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Tuyên Văn nhìn lên trời: "Sắc trời đã không còn sớm nữa."

Sau đó, anh ta yêu cầu xe của đoàn làm phim đưa thực tập sinh trở về tòa nhà trước. Xe của các giáo viên sẽ theo sau, họ chỉ rời đi sau khi tất cả mọi người đã an toàn trở về.

Triệu Thu Doanh không vội rời đi.

Tổng đạo diễn mời Giang Tốc phỏng vấn thêm, còn mình thì đứng im tại cửa, yên lặng nhìn.

"Có thể nói về lý do mà cô tham gia chương trình này không?" Đạo diễn hỏi.

"Công ty sắp xếp."

Đạo diễn không hài lòng với câu trả lời này, nên tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cô lại nghe theo sắp xếp của công ty?"

Giang Tốc: "... Vì tiền."

Đạo diễn sáng mắt, trong lòng nghĩ người này thật là thẳng thắn! Chỉ có như vậy mới thú vị chứ!

Đạo diễn mỉm cười hỏi: "Sau khi nhận được tiền, có ý định làm gì nữa không? Cô đã nghĩ đến việc thông qua chương trình này có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Giang Tốc không có khái niệm về việc này.

Cô ngơ ngác một chút rồi nói: "... Hai trăm vạn?"

Điều này dễ dàng hơn nhiều so với việc làm sát thủ nên mức lương chắc chắn cũng không cao bằng.

Giang Tốc mấp máy môi, nói: "Ừ, có thể ăn thêm vài bữa ở Haidilao, có thể đi ăn thêm một lần ở Thu Đình Nguyệt thì càng tốt."

Thân thể Triệu Thu Doanh hơi cứng lại.

Cô ghi nhớ những lời cậu ấy nói.

Dù tham gia chương trình nhưng cô cũng không chủ động kể cho cậu ấy nghe về việc ngày đó bị rơi xuống nước… Vậy sự thờ ơ của cô là để tránh gây rắc rối cho cậu ấy?

Ở phía bên kia, đạo diễn vẫn đang hỏi: "Ngày đó, Augusta mà cô nói là gì?"

"Thương hiệu xe máy."

Đạo diễn tất nhiên không tin cô có thể lái xe máy qua sông, vì vậy chỉ cười rồi đổi câu hỏi: "Cô nghĩ rằng bản thân có khả năng đi đến tập mấy?"

Câu hỏi này thực sự rất mơ hồ.

Giang Tốc nói nhẹ nhàng: "Tập cuối cùng."

Đạo diễn ɕảɷ ŧɦấყhài lòng, ra dấu để trợ lý mời người tiếp theo.

Giang Tốc quay đầu ra ngoài thì gặp phải một thực tập sinh đang mang đồ đến cho cô.

Người đó lo lắng cười, nói: "Cô muốn... Thử một viên sơn tra không? Tôi thấy trong bữa tối… Hình như cô ăn hơi nhiều."

Giang Tốc dừng lại một chút, cô nhìn chăm chú vào người đó vài giây, sau đó vươn tay, từ từ nhận lấy một cái: "Cảm ơn."

Người thực tập sinh ngạc nhiên, đỏ mặt chạy đi.

Giang Tốc chậm rãi bóc bao bì của viên sơn tra, đặt vào miệng, khẽ nhấm nháp, vị chua chua ngọt ngọt tỏa ra.

Cô đi lên tầng 29 một mình, nói thầm trong miệng: "Tại sao có nhiều người lại tốt với mình như vậy? Có lẽ còn có ai đó muốn làm bạn với mình?" Cách diễn đạt của cô có vẻ lạnh lùng, nhưng những từ ngữ mà cô nói ra lại tràn đầy sự ngây thơ và nghi vấn.

Triệu Thu Doanh nghe xong, lòng trở nên mềm mại, cười nhưng cũng không kìm được sự tò mò.

Trước đây cô đã trải qua những chuyện gì vậy?

Tại sao cô lại nghĩ rằng không ai muốn làm bạn với mình trong khi cô là một người tốt?

Triệu Thu Doanh thực sự muốn bước ra và nói "có", nhưng cậu ấy không chắc chắn liệu lúc này Giang Tốc có muốn thấy mình hay không.

Khi tiếng thang máy mở vang lên, Giang Tốc đứng ở đó, giọng cũng trở nên lạnh lùng thấy rõ: "Ai đang theo dõi tôi?"

Triệu Thu Doanh mới chợt nhận ra rằng cậu ấy đã phá vỡ giới hạn các quy tắc thông thường của mình, điều này khiến cậu ấy giống như là một kẻ lập dị...

Cậu ấy đang theo dõi Giang Tốc.

"Là tôi." Triệu Thu Doanh bước ra từ chỗ đang đứng.

Giang Tốc nghiêng đầu, giấu đi ánh mắt lạnh lẽo: "Có việc gì à?"

Triệu Thu Doanh: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô một câu..."

"Ừ?"

Thâm chí Triệu Thu Doanh còn ɕảɷ ŧɦấყhơi căng thẳng, cậu ấy hít một hơi nhẹ và nói: "Cô ɕảɷ ŧɦấყviệc huấn luyện thường ngày có mệt không?"

Giang Tốc: "...?"

Giang Tốc: "Không ɕảɷ ŧɦấყgì cả."

Ánh mắt của Triệu Thu Doanh rơi vào khuôn mặt trắng bệch của cô: "Đi ngủ sớm, chú ý đến sức khỏe."

Giang Tốc ɕảɷ ŧɦấყmột ɕảɷ giác mới lạ.

Ngoại trừ những người đã thể hiện sự quan tâm với cô vào ban ngày, thì đến tối, có người lại đến để quan tâm đến cô... Thật kỳ quái. Đây là một tình huống cô chưa bao giờ trải qua trước đây.

Tại cô sống trong cô nhi viện, luôn chỉ có sự lạnh lùng và khép kín.

Giang Tốc nhấn nhẹ một cái vào nút 29 và thở dài một tiếng, sau đó, cô lại nhấn nút đó một lần nữa. Cô quyết định từ bỏ ý nghĩ trong đầu, bởi vì có người quan tâm đến mình nên cô sẽ không bắt cóc cậu ấy, tra hỏi xem đối phương đang có âm mưu gì...

Triệu Thu Doanh nhìn chằm chằm vào cái thang máy đang đi lên, hoàn toàn không biết mình vừa tránh được một nguy hiểm.

Lúc này, quản lý của cậu ấy và trợ lý đến, hối hả đón người về. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quản lý thì thầm nói: "Anh muốn đi ăn tối mà cũng không báo gì sao? Thậm chí còn chưa có kịch bản thông báo."

"Có gì cần thông báo?" Triệu Thu Doanh không quan tâm.

Họ đi thang máy khác xuống tầng dưới, Triệu Thu Doanh không kìm được mà nói: "Trước đây, không phải cậu lo lắng là Giang Tốc sẽ tìm đến tôi để móc nối quan hệ sao?"

Quản lý trở nên lo lắng: "Làm sao? Cô ấy lại tìm đến anh à? Cô ấy đã quyến rũ anh ở bữa tiệc chưa?"

"... Cô ấy nhìn thấy tôi như thấy một người lạ, không có cảm xúc khác, càng không nói nhiều hơn dù chỉ một lời." Nói đến đây, vẻ mặt của Triệu Thu Doanh lạnh lẽo: "Vì vậy sau này đừng tự tiện đoán... Đừng tự tiện đoán về cô ấy nữa."

Quyến rũ? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play