Dư Tâm Nghiên thành công suôn sẻ đạt đánh giá cấp A, thế nhưng khu bình luận thì lại không tài nào yên ả nổi. Tiếp theo đây sẽ có những người khác muốn đoạt các suất lớp A, cô ấy thực sự có thể giữ vững vị trí của mình sao?
Khu bình luận có chút ngưng trệ trong thoáng chốc, rồi sau đó lại nhanh chóng nhờ sự nổi bật của các thực tập sinh khác mà náo nhiệt lên.
Tin tức Dư Tâm Nghiên đạt được đánh giá A được truyền đi nhanh chóng, cho dù cả mấy diễn đàn tám chuyện giới giải trí cũng đã phủ sóng ngập tràn. Cư dân mạng bắt đầu thảo luận nghiêm túc hẳn lên, kết quả này có phải là có ảnh hưởng của Giang Tốc ở trong hay chăng, ở Tam Kim mấy năm liền đều không nổi, Giang Tốc này có phải quá giỏi dẫn dắt nhân tài không,…
[Thật ra, cô ấy có thể đi tới bước này là đã quá tuyệt rồi. Cho dù sau này cô ấy có rớt về lớp C thì trong lòng chúng ta cô ấy vẫn vĩnh viễn xứng đáng là lớp A.]
[gì thế, chưa gì đã bắt đầu nhận thua ư? Trước đó thì sao? Hãy bảo Giang Tốc đừng có mà mạnh miệng nữa.]
[Không thể phủ nhận là hôm nay Dư Tâm Nghiên rất là xuất sắc, nhưng những thực tập sinh khác cũng rất ưu tú…]
[lót dép hóng kết quả đánh giá cuối cùng]
Thế là khu bình luận ở phòng livestream liền rơi vào trạng thái vừa căng thẳng vừa lo lắng.
Đổng Giai Ngọc ngồi ở đó, không hiểu tại sao lại bất chợt ɕảɷ ŧɦấყlạc lõng như thể cô ta chẳng thể nào hòa nhập với nơi này.
Sự cạnh tranh ngày một khốc liệt.
[Lâm Tư Phong vẫn là lớp A! Đỉnh của chóp! Vẫn đang đợi anh mạnh mẽ vươn lên!]
[Đinh Toàn chỉ chọn B nha, khẳng định chắc chắn được vào B.]
Toàn bộ màn trình diễn của các thực tập sinh lớp B đã hoàn thành.
[Lớp B đã đánh giá xong cả rồi. Vậy là cả Dư Tâm Nghiên và Giang Tốc đều thắng!]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
[Ể Ể, lầu trên làm gì thế? Mở Thiên Nhãn dự đoán trước tương lai à? Dám chắc chắn vậy ư?]
[Thế mà mấy người kêu không có dàn dựng không có kịch bản? Buồn nôn!]
[Không phải, mấy người là đồ ngốc cả sao? Cộng trừ đơn giản là tính ra được ngay số người lớp A mà, rất đơn giản đó mà?]
Nhưng mà bình luận đầy lý trí này chẳng mấy chốc đã chìm nghỉm trong vô số những bình luận khác.
Lúc này, mấy huấn luyện viên nhìn nhau, trong ánh mắt ai ai cũng có phần kinh ngạc.
Triệu Thu Doanh nâng lên quyển sổ, từ tốn cất lời: “Bây giờ tôi thông báo tổng cộng chúng ta có 33 đánh giá hạng F, 20 hạng E, 16 hạng D, 19 hạng C, 7 hạng B và 6 hạng A …”
Cả khu bình luận và nhóm thực tập sinh đều ngẩn người tới phát ngốc rồi.
[Ma quỷ! Giang Tốc đúng là thần!]
[Trời ơi, vậy là vòng này chẳng có mấy người dám điền A?!]
[… Ủa thế là Dư Tâm Nghiên còn không cần phải PK luôn, cô ấy nghiễm nhiên chắc chỗ ở lớp A rồi.]
[Ngược đời là D, C đều có quá nhiều người chọn, thành ra lại trở thành những lớp cạnh tranh khốc liệt nhất, bọn họ đều phải PK để được vào. B cũng chẳng có mấy người chọn luôn cơ. Ai mà đoán được chuyện này…]
[Ôi ôi quy tắc đánh giá lần hai này thật quá ma quỷ rồi, mọi người đều nghĩ kỹ trước khi đưa ra lựa chọn, chọn tới chọn lui đều nghĩ chọn C, D để đỡ bị loại mà vẫn kiếm được điểm.]
[Giang Tốc thần thánh cỡ nào đây? Có phải cô ấy đã đoán được diễn biến này từ lâu?]
[Hu hu thật xin lỗi Giang Tốc, vừa mới nãy đã hiểu lầm cô rồi.]
[Dư Tâm Nghiên có bạn tốt như vậy, hẳn là nên cảm tạ tổ tiên đã phù hộ.]
Toàn bộ bình luận không ít thì nhiều đều xoay quanh Giang Tốc.
Đổng Giai Ngọc cũng nhận ra ánh mắt mọi người nhìn Giang Tốc đều thêm phần nóng bỏng nhiệt tình.
Quả thật là không thể hiểu nổi!
Giai đoạn PK tiếp theo rất gay cấn thú vị, thu hút đông đảo sự chú ý từ người xem.
Nhưng PK càng gay gắt khốc liệt, mọi người lại càng nhịn không nổi mà âm thầm cảm thán, Dư Tâm Nghiên quá sung sướng rồi, nằm mơ cũng muốn sung sướng như Dư Tâm Nghiên!]
Cuối cùng thì vòng đánh giá xếp lớp thứ hai cũng đi đến hồi kết.
Những thực tập sinh bị loại đều khóc như mưa.
Giang Tốc ngồi lâu tới mức nhàm chán, bắt đầu nghịch ngợm gói đồ ăn vặt trong tay, thầm nghĩ xem có thể bóc một gói lúc này không đây. Hừm, không biết có được ăn trong lúc đang ghi hình không nhỉ? Cái này hình như chẳng có quy định trong hợp đồng.
Khu bình luận mau chóng có khán giả nhìn ra diễn biến khác lạ.
[Giang Tốc quá lạnh nhạt rồi, người ta còn đang khóc lóc buồn bã vì chia tay, nàng còn ở đây sầu lòng vì mấy gói đồ ăn vặt.]
[Không không. Đây là cái kiểu mấy người xếp nhất từ dưới đếm lên bị đá ra khỏi trường học thì liên quan gì đến hạng nhất chân chính từ trên đếm xuống như ta chứ?]
[Ha ha ha]
Livestream tới đây là kết thúc.
Giang Tốc cũng chỉ đợi có thế, xoẹt một cái mở bung gói bim bim, một tay cầm túi, tay kia nhón mấy miếng, vừa thong thả đi vừa ăn.
Oa, đây là hương vị gì thế?
Cái này vừa giòn rụm vừa đậm vị cay cay ngòn ngọt, chẳng rõ tại sao lại ngon thế nhỉ.
Giang Tốc trước giờ chưa từng ăn bim bim, mới ăn mấy miếng ngon đã ɕảɷ ŧɦấყsung sướng vui vẻ muốn tít cả mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đúng lúc Triệu Thu Doanh nghiêng đầu bắt gặp cảnh tượng này, trông thấy rõ vẻ hưởng thụ trên khuôn mặt cô.
Cô ấy thích ăn mấy thứ này sao?
Trong khoảnh khắc này, cậu nhìn thấy rõ vẻ thơ ngây hơi chút ngốc nghếch thật hiếm có khi xuất hiện vẫn còn vương vất trên khóe mắt cô ấy.
Giang Tốc đi gần hẳn sang phía này.
Cô ấy… cô ấy sẽ đi tới chỗ mình à? Cô ấy sẽ chuyện trò với mình đôi câu chứ? Tâm trí Triệu Thu Doanh vô thức nảy lên mấy câu hỏi này.
Tuy nhiên, vào lúc cậu tưởng như cô đã đến rất gần, Dư Tâm Nghiên và mấy thực tập sinh khác đã vây quanh Giang Tốc. Bọn họ vui vẻ tươi cười rôm rả nói chuyện, dường như còn hỏi cô ăn ngon không.
Triệu Thu Doanh cũng muốn biết, mấy thứ này ăn có ngon không?
“Thu Doanh” Giọng Đổng Giai Ngọc cất lên ở phía sau, cười nói: “Tôi không lường trước được thời gian ghi hình lại dài như thế này… Bây giờ tôi đói lả rồi. Chúng ta cùng nhau tới Thu Đình Nguyệt dùng bữa nhé?”
Thu Đình Nguyệt là một nhà hàng tư nhân có tiếng.
Triệu Thu Doanh hơi phân tâm và chán chường mà vẫn quay lại phía sau, đáp lời: “Cảm ơn, tôi không cần.”
Diệp Liên Na nghe thấy vậy thì thiện chí góp lời: “Chúng ta vừa hoàn thành lượt đánh giá thứ hai, hay là mọi người cùng nhau ăn một bữa nhé? Huấn luyện viên và thực tập sinh cùng tham gia nha.”
Khương Thăng đang vui vẻ, vội vàng tuyên bố: “Tôi mời.”
Chỉ riêng phí bản quyền âm nhạc hàng năm của anh ta đã khoảng tám, chín ngàn vạn, chuyện này đúng là không khó khăn, quả thật là chút lòng thành…
Ở phía kia, tổng đạo diễn đã đứng dậy, vỗ tay nói: “Được rồi, mọi người đừng vội rời đi, chúng ta quay nốt một phần phỏng vấn trước khi nghỉ …”
Triệu Thu Doanh nhíu mày, quay đầu, biểu tình không mấy thường gặp, hơi lạnh giọng nói: “Hôm nay đã quay liên tục từ 9 giờ sáng tới tận bây giờ là hơn 7 giờ tối rồi. Các huấn luyện viên đều có giờ nghỉ ăn cơm, nhóm thực tập sinh chẳng lẽ lại không cần ăn uống gì mà cứ nhịn đói suốt vậy sao? Nhìn xem.”
Cậu ấy vẫn còn chưa tháo mic của chương trình đang gắn trên ngực áo, giọng điệu lạnh lẽo còn được phóng đại âm lượng, toàn bộ người trong trường quay đều vì thế mà nghe rõ từng từ một.
Tổng đạo diễn hóa đá rồi.
Đổng Giai Ngọc cũng đứng hình luôn.
Triệu Thu Doanh nổi tiếng là tâm bình khí hòa, dễ sống chung, đối nhân xử thế hết sức có chừng mực trong giới giải trí, từ trước tới nay nào đã có ai thấy cậu nóng giận tới mức như thế này đâu.
Mọi người làm sao có thể không kinh ngạc trước tình cảnh này?
Đám thực tập sinh nghe xong thì cảm động tới rơi lệ, hu hu mẹ nó chứ, thảo nào W nhiều fan như thế!
Tuyên Văn lãnh đạm tiếp lời: “Vậy chúng ta ăn xong rồi quay lại ghi hình nốt cũng được. Dù sao, mấy ngày tới cũng có dư thời gian quay phỏng vấn.”
Tổng đạo diễn đành ngượng ngùng xuống nước, nhẹ giọng: “Hãy để tôi mời mọi người bữa này?”
“Không cần, mọi người cùng đi ăn luôn đi.” Triệu Thu Doanh dịu giọng nói: "Tôi mời các nhân viên công tác bữa tối nay, chi phí cứ tính cho tôi.”
Sắc mặt tổng đạo diễn càng thêm ngượng nghịu, xấu hổ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đổng Giai Ngọc chẳng tìm được cơ hội nào để chen lời vào cuộc hội thoại, bấy giờ mới cười cười nói nói: “Tôi hôm nay mới tới, có thể được đi ăn ké mọi người bữa này không?”
Triệu Thu Doanh không trả lời.
Là Diệp Liên Na vui vẻ cười đầy hòa nhã: “Có thể cùng cô giáo Đổng dùng bữa là vinh hạnh của chúng tôi.”
Vậy là mọi người cùng dọn dẹp đồ đạc, ra ngoài ăn tối.
Đổng Giai Ngọc nhạy bén phát hiện sự khác lạ của Triệu Thu Doanh, tâm tình chẳng mấy vui vẻ.
Trước đây, dù cho Triệu Thu Doanh chỉ vì mối quan hệ gần gũi giữa cô ta và anh trai Triệu Bác Ngang mới miễn cưỡng quen biết Đổng Giai Ngọc, nhưng vào năm cậu ấy biết tin cô và anh trai mình dự định kết hôn cùng nhau, cậu ấy cũng đã đặc biệt đối xử với cô ta thân thiết hơn hẳn mối quan hệ quen biết xã giao bình thường.
Nhưng giờ thì sao nào?
Triệu Thu Doanh bây giờ có vẻ như đến chút kiên nhẫn nói chuyện với cô ta cũng chẳng còn…
Đổng Giai Ngọc hơi vặn vẹo ngón tay nhưng trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười tươi tắn.
Không, không thể nào chứ.
Cô ta đâu có đắc tội cậu chỗ nào.
Mọi người lần lượt xuống dưới, từng người từng người nối nhau lên xe.
Đổng Giai Ngọc kéo kéo làn váy, trong lúc sơ ý giày cao gót đã giẫm lên đuôi váy.
Ở đó ai cũng thấy tình cảnh này.
Dường như có chút không phù hợp với hoàn cảnh.
Lúc này người đại diện của Đổng Giai Ngọc chạy tới, khom lưng nâng váy giúp cô ta, hớn hở mà nói: “Sao thế sao thế? Đang chuẩn bị đi ăn cùng Thu Doanh sao?”
Đổng Giai Ngọc: “Không, là đi ăn cùng với mọi người.”
Sắc mặt chị Vương hơi héo, đổi giọng cười nói: “Vậy đi thôi.” Sau đó liền phân công trợ lý đi theo giúp cô ta nâng váy, không muốn Đổng Giai Ngọc chẳng may giẫm phải váy lần nữa mà xấu hổ.
Trang phục của Đổng Giai Ngọc lỗng lậy, đúng là rất thích hợp đi thảm đỏ hoặc ngồi yên một chỗ, khi phải di chuyển như này quả thật là quá bất tiện rồi.
Khi xe tới khách sạn, Đổng Giai Ngọc đã âm thầm hối hận suốt chặng đường.
Giang Tốc ở phía trước bước đi thật là nhẹ nhàng thoải mái.
“Giang Tốc, vừa nãy bọn mình đi qua một tiệm đồ ngọt đó, món chè xoài bột báng của nhà này cực ngon. Lát nữa ăn xong cùng đi ăn chè nhá?”
“Giang Tốc nè, cua nhồi đậu phụ của khách sạn này siêu siêu siêu ngon!”
“Giang Tốc…”
Không khí đằng trước náo nhiệt vô cùng.
Phục vụ dẫn đường đưa bọn họ tới một phòng ăn riêng.
Mà một phía khác, có một đoàn người lại ngưng bước chân.
“Có chuyện gì vậy, Trình tiên sinh?”
Trình Việt nhăn mày.
Đúng là phát bệnh thật rồi.
Ông đây thế mà đã bị ảo giác về Giang Tốc?
Ở phía bên kia, Triệu Thu Doanh cuối cùng cũng sóng bước bên cạnh Giang Tốc, nhỏ giọng nói chuyện: “Thịt cua nhồi đậu phụ ở đây chưa phải là ngon nhất đâu, tôi biết chỗ khác nấu ngon hơn nhiều.”
Giang Tốc dứt khoát đáp lời: “Tôi thích ăn thịt.”
Triệu Thu Doanh tiếp tục thì thào: “Nhà hàng Thu Đình Nguyệt nấu nướng thịt bò thịt dê còn tuyệt cú mèo hơn, lần sau cô có thể ghé qua ăn thử.”
Đổng Giai Ngọc đứng sau nghe thấy hết mấy lời này thì sầu lòng không để đâu cho hết.
Cô ta kéo kéo làn váy, bước chầm chậm hơi thụt lùi lại phía sau so với mọi người, trong lúc lơ đãng nghiêng đầu, cô ta chợt bắt gặp một người ngoài dự kiến.
Trình Việt!
“Trình…” Đổng Giai Ngọc còn chưa nói hết câu đã vấp phải gấu váy mình mà tự té ngã, đau điếng người không nhịn nổi nên vô thức rên rỉ một chút.
Trợ lý vội vàng chạy qua đỡ.
Thư ký của Trình Việt: ?
Thư ký: “Hình như tôi nghe thấy giọng của Đổng ảnh hậu ở đằng kia, ngài có muốn qua bên đó xem chút không?”
Trình Việt: “Không phải cô ta đã gọi mấy cuộc kể lể rằng mình đang ốm phải nằm viện hay sao?”
Thư ký: “À, có phải không nhỉ? Nếu tôi không nhầm thì hôm nay… cô ấy đi quay chương trình gì gì đó.”
Trình Việt: “Ồ.” Anh nhăn mặt: “Vậy không dưng tự nhiên con người đang khỏe mạnh lại cứ muốn giả ốm giả bệnh làm gì thế? Ngày nào cũng léo nhéo ầm ĩ tới nhức cả đầu. Tôi cũng có phải là bác sĩ đâu, mà nếu đúng là thần y thì trước nhất tôi cũng sẽ xử lý cái đầu óc ngu ngốc của cô ta…”
“Đi thôi.” Trình Việt dứt khoát: "Nếu cô ta còn tiếp tục quấn lấy tôi đòi ăn vạ hay nhăm nhe gây khó dễ thì cậu giúp tôi ném 500 vạn để cô ta yên phận.”
Thư ký: “… Vâng”
Đổng Giai Ngọc còn nỉ non gọi phía đằng sau: “… Trình Việt!”
Nhưng mà người đã đi xa tới cái bóng cũng chẳng còn.