Trái tim Vạn Duyệt đập loạn xạ.
Âm nhạc là một thứ rất thần kỳ, dù cho ngôn ngữ bất đồng, văn hóa khác biệt, vào lúc bạn nghe thấy nó, bạn sẽ luôn có thể cảm nhận được cảm xúc mà nó mang lại.
Vạn Duyệt cũng như vậy.
Nhịp tim cô ta lên xuống theo nhịp điệu của tiếng kèn sona, và khi nó lên đến đỉnh điểm, Vạn Duyệt tưởng chừng như trái tim của mình đang muốn rách toạc ra vậy. Nhưng nhịp điệu đó lại từ từ chậm lại, sự hoảng loạn, suy sụp và lo lắng của Vạn Duyệt cũng dần dần biến mất.
Một lúc sau Giang Tốc thu lại chiếc kèn sona của mình, cầm váy cúi đầu chào.
Vạn Duyệt dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô ta và Dư Tâm Nghiên cũng cầm váy và cúi chào, bước sang một bên, coi như đặt dấu chấm hết cho màn biểu diễn này.
[Aaaa ông đây chỉ có thể nói hai từ: ngầu đét]
[Vạn Duyệt cuối cùng cũng cmn online rồi…]
[Thật sự phục rồi, Giang Tốc ra tay cứu nguy làm cho tôi mơ hồ ɕảɷ ŧɦấყđây cũng là một màn biểu diễn hoàn chỉnh]
[Có chút ɕảɷ giác của “Hỉ” rồi nha!]
[Kèn sona, mãi mãi là thần!]
Các dòng bình luận trong phút chốc phủ kín màn hình, không khí vậy mà còn sôi động hơn so với lúc nãy nhóm của Lâm Tư Phong nhảy bài hát nhóm nhạc nữ.
Trên trường quay, Triệu Thu Doanh cố gắng kiềm chế lại vẻ phức tạp nơi đáy mắt, cầm lấy micro trước mặt, thấp giọng nói: “Rất tốt.”
Tuyên Văn cũng tiếp lời rất nhanh: “Không tệ, … nửa bài hát đầu là bọn họ hoàn thành, còn cô ấy phụ trách nửa bài sau.” Ánh mắt Tuyên Văn nhàn nhạt liếc qua Giang Tốc: “Miễn cưỡng cũng coi như là hợp tác nhóm đi.”
Một huấn luyện viên khác lập tức cầm lấy micro, vẻ kích động trên mặt không thể che giấu được: “Em có phải đã từng học qua âm nhạc một cách bài bản không? Lúc nãy phát huy quả thực rất tốt. Đoạn nhạc cuối cùng là cải biên từ “Niềm tin” phải không? Có thể vừa vặn tiếp được phía trước, còn có thể khiến một bài hát vốn nhẹ nhàng đơn giản trở nên khó như vậy. Em còn biết thổi nhạc cụ nào nữa không? Có thể trình diễn thêm một đoạn nữa chứ?”
Nói đến đây, anh ta lại hơi ngập ngừng.
Anh ta đánh giá cô gái đang đứng ở vị trí center, dưới ánh đèn, sắc mặt cô có chút trắng bệch, giống như màn diễn tấu lúc nãy đã tiêu tốn hết tất cả sức lực của cô.
“Thôi vậy.” Anh ta ôn hòa cười một tiếng: “Em đã đủ tuyệt vời rồi, trước tiên vào nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ cho em điểm A.”
Lời này vừa nói ra, khu bình luận lập tức bùng nổ.
[Wtf thổi cái kèn sona mà thôi, thật sự mạnh như vậy sao! Xem thầy Khương khen ngợi cô ấy kìa! Thầy Khương cũng quá thật tình rồi đi!]
[? Là điểm A đầu tiên của ngày hôm nay sao?]
Diệp Liên Na là người cuối cùng lên tiếng, cô ấy là một người đẹp đa chủng tộc, từng ở nước H hoạt động trong một nhóm nhạc nữ 5 năm, lại sinh sống 3 năm ở nước M, đã nhận được đề cử ở vô số các giải thưởng âm nhạc tầm cỡ.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Cô ấy lên tiếng với chất giọng vùng ABC nặng: “Tôi làm trong ngành này, câu nói thường được nghe nhiều nhất chính là cần phải có niềm tin. Không một ai vừa sinh ra đã có thể biểu diễn mọi thứ một cách hoàn mỹ, nhưng nếu như mất đi niềm tin, đứng trên một sân khấu hoành tráng như thế này, bạn không chỉ không có được vinh quang, mà còn luống cuống tay chân, không thể nào truyền đạt sức hấp dẫn của mình tới khán giả.”
Fan của Diệp Liên Na nghe xong chỉ yên lặng mà khóc.
Nhưng trong khu bình luận mọi người lại thi nhau đặt dấu chấm hỏi.
[? Thật ra nghe không hiểu]
[Nhận xét này cũng quá nhẹ nhàng rồi]
Diệp Liên Na nói đến đây liền đổi giọng: “Em là người có niềm tin nhất trong số những người tôi từng gặp. Dường như bất cứ chuyện gì, em cũng đều tự tin bản thân có thể làm tốt…”
[Oke nha, câu này nghe hiểu rồi. Chính là nói Vạn Duyệt không có tự tin, cho nên mới diễn hỏng]
Trên sân khấu, Giang Tốc hơi cúi người, thoải mái hào phóng mà cảm ơn lời nhận xét của Diệp Liên Na.
Làm việc gì, cũng phải cố gắng hết sức, tự tin mà thể hiện ra mặt tốt nhất của mình, không phải vốn dĩ nên như vậy sao?
Dư Tâm Nghiên ở một bên kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, giống như người được khen là chính cô ấy vậy.
Lúc này Tuyên Văn mới lại lần nữa tiếp lời, anh ta đem tầm mắt dừng lại trên người Dư Tâm Nghiên, vừa mở miệng đã không khách khí: “Nói thật, lúc đầu tôi nghĩ em không thích hợp đứng ở đây. So với những người khác, trên người em thiếu mất điểm sáng…”
Khu bình luận: [+1]
[Dư Tâm Nghiên ở trong giới mấy năm rồi vẫn không làm nên cơm cháo gì…]
Tuyên Văn: “Nhưng biểu hiện ngày hôm nay của em không tồi, không lạc nhịp, không đảo loạn tiết tấu, từng giờ từng khắc đều biết rõ bản thân muốn làm gì, lúc hát cũng không có nỗi sợ sân khấu, lại còn chịu lùi một bước làm phông nền… Em rất phù hợp với nhóm nhạc nữ. Cho nên, tôi sẽ cho em C.”
Dư Tâm Nghiên kích động đến mức sắp ngất rồi.
Nhưng cô ấy không nhìn Tuyên Văn mà nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Giang Tốc, hai mắt sáng như thể được gắn thêm bóng đèn 30W vậy.
Vạn Duyệt nhéo lòng bàn tay, hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Giang Tốc. Nét mặt của Ô Tình Tình cũng phức tạp thêm vài phần.
Trên màn hình lúc này tràn ngập cụm từ [Dm!]
[Dư Tâm Nghiên vậy mà C!!! Cùng lớp với Đinh Toàn đó wft! Nhưng Đinh Toàn bị trừ điểm nhỉ? Dư Tâm Nghiên có phải nên được cộng điểm không?]
[Tại sao cô ấy lại nhìn Giang Tốc??]
[Là Giang Tốc để cô ấy điền D đó! Giang Tốc sớm biết cô ấy sẽ được C rồi sao?]
[Lúc nãy Giang Tốc rốt cuộc đã nói gì với cô ấy vậyyyy, tôi muốn biết tôi muốn biết]
Dư Tâm Nghiên không dễ dàng tích cóp được bao nhiêu đó fan, lúc này bọn họ xem livestream đều muốn khóc thành một dòng sông rồi.
[Aaa, tôi còn tưởng chị tôi chỉ có thể về nhà trồng khoai lang thôi]
[Dư Tâm Nghiên cậu làm tôi khóc muốn chết rồi, cực khổ bao nhiêu năm trời, cậu cmn cuối cùng nhặt được 1 con C!]
Dư Tâm Nghiên nhìn Giang Tốc thêm vài lần, sau đó mới hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, cúi người cảm ơn Tuyên Văn và những huấn luyện viên khác.
Lúc này nhận xét về Ô Tình Tình rất ཞõ ཞàŋɠ nhạt nhòa đi nhiều.
Diệp Liên Na cất lời: “Điều kiện rất tốt, nhưng phát huy lại bình thường.”
Cuối cùng là đánh giá Vạn Duyệt, mọi người đều nhất trí lướt qua. Cũng không biết là để bảo vệ lòng tự tôn của cô ta, hay là để Giang Tốc ở trong nhóm không bị bài xích nữa.
Dù sao đối với Vạn Duyệt, điều này không khác gì một sự sỉ nhục.
Cuối cùng, đánh giá xếp lớp của Vạn Duyệt là do Triệu Thu Doanh công bố.
Cậu ấy cố hết sức để ánh mắt của mình không dừng ở trên người Giang Tốc quá lâu, thế là bèn chuyển dời qua người đứng kế bên là Vạn Duyệt, nói: “Đánh giá xếp lớp của mọi người lần lượt là, A, C, D, F.”
Trong một khoảnh khắc, tất cả hy vọng của Vạn Duyệt gần như sụp đổ.
Đối diện với ánh mắt của Triệu Thu Doanh, da đầu cô ta tê dại, hai chân phát run. Lúc này đây, cô ta hoàn toàn không hề cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ mà một lưu lượng đang nổi nên có.
Từng người bọn họ cầm lấy tấm thẻ xếp lớp tương ứng, bước xuống sân khấu.
Mà lúc Giang Tốc rời đi cũng không quên cúi xuống nhặt chiếc túi lớn của mình lên.
[Dm hahaha, dáng vẻ cô ấy kéo cái túi đó thật là không phù hợp chút nào]
[666, điểm A đầu tiên hôm nay vậy mà không hồi hộp gì hết]
[? Người lúc nãy còn cười nói cô ấy sẽ lập tức về quê đâu rồi]