Tổ chương trình vội vàng lao vào phòng, thay cho Giang Tốc một chiếc máy ảnh mới, lúng túng giải thích lại vấn đề quay phim cho cô. 

Họ cho rằng mọi người đều biết những quy tắc này nên đành chấp nhận mà không giải thích gì thêm, suýt chút nữa thì gây ra sai sót không mong muốn.

Giang Tốc không chút để ý mà gật đầu, nhưng cô không ɕảɷ ŧɦấყchuyện này đáng sợ lắm. 

Camera sẽ tự động khoá khuôn mặt. 

Khi nó quay theo hướng của một người thì khó tránh khỏi sẽ phát ra một âm thanh nhỏ. 

Lúc đầu Giang Tốc không biết âm thanh đó là gì, nhưng sau đó cô đã phát hiện ra và phá huỷ thứ đó trong một lần. 

Thấy cô không cố ý gây phiền phức cho tổ chương trình, tổ chương trình thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của họ quét qua khuôn mặt của cô gái, trong lòng nghĩ quả nhiên là một người yếu đuối. 

Không có chút nóng nảy nào cả. 

Tuyển chọn A có lẽ đều là tuyển chọn mù quáng. 

Tổ chương trình rời đi, Giang Tốc cũng che đi camera, tắm rửa, ngủ sớm. 

Khán giả ở phòng livestream nóng lòng muốn xem buổi tập luyện của cô cho đến cuối cùng.

Bởi vì giường quá thoải mái, Giang Tốc khó có thể ngủ thêm một giấc. 

Ngày hôm sau chính là đánh giá xếp lớp ban đầu. 

Cô chậm rãi ăn sáng, thay quần áo, lúc này mới đi xuống dưới lầu. Khán giả trong phòng livestream nhất thời không nói nên lời. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

[Cô không vội chút nào à?]

[Khả năng chính là trải nghiệm ở đây một thời gian thôi, dù sao cũng sẽ không vào được.]

Theo trình tự đánh giá xếp lớp ban đầu, thứ tự chính là lên sân khấu theo trình tự lớp mà mình chọn. Đầu tiên là A, sau đó là B C D E F. Mà mỗi cái đánh giá xếp lớp được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái của công ty. 

Bởi vì Giang Tốc đã chọn A nên Vạn Duyệt bọn họ cùng khối với cô, xếp ở phía trước đợi lên sân khấu. 

“Đinh Toàn thứ nhất, Lâm Tư Phong công ty bọn họ thứ hai, sau đó là chúng ta…” Ô Tình Tình rất nhanh đã đoán ra trình tự. 

Vạn Duyệt đã khẩn trương đến nỗi trán đầy mồ hôi. 

Chưa bao giờ cô ta lên sân khấu sớm như thế. 

Ô Tình Tình giải thích lại lời đạo diễn: “Nhớ phần hát từng người, đừng quên nhảy, …”

“Còn có, đạo diễn bảo cô, cố gắng nổi bật một chút.” Ô Tình Tình nhìn về phía Giang Tốc, sắc mặt phức tạp. 

ཞõ ཞàŋɠ Giang Tốc huấn luyện chưa được bao lâu, nhưng trọng trách này lại đặt ở trên vai cô. 

Trên mặt Giang Tốc một chút khẩn trương cũng không có, cô hỏi: “Muốn nổi bật nhiều hơn?”

Vạn Duyệt nghe xong còn cho rằng cô muốn rút lui, không khỏi lên tiếng: “Cô xem mà làm đi. Nếu một chút nổi bật cũng làm không ra, đạo diễn cũng không biết giúp cô như thế nào.” 

Nhóm chính là như vậy, cá nhân thật sự rất khó nổi bật. 

Chẳng sợ Giang Tốc hoạt động tốt như thế nào ở trong công ty, khi mọi người trộn lẫn với nhau thì không nhất định có thể nổi bật. 

Giang Tốc: “Được, tôi biết rồi.”

Tiếp theo, các cô luyện tập bài hát lại một lần nữa, nhưng Giang Tốc đã biến mất. 

“Cô làm cái quái gì vậy? Lâm trận bỏ chạy?”

Ôn Tình Tình lại sửng sốt: “Trở lại rồi.” 

Sau đó tất cả mọi người thấy cô gái kéo theo một cái túi lớn trở lại. 

“Này là cái gì?” Dư Tâm Nghiên tò mò hỏi. 

Giang Tốc: “Hỏi mượn tổ chương trình, nhạc cụ.” 

“Hả? Cô còn muốn tự mình đệm nhạc?” Vạn Duyệt ɕảɷ ŧɦấყcô thật sự như đang nói đùa.

Hơn nữa trong túi này có thể có nhạc cụ gì. 

Dương cầm, đàn violin, … Nhưng thường là nhạc cụ trang nhã, không có cái nào nhỏ đến thế. 

Sẽ không phải là Ukulele đi?

Ôi trời ạ, bây giờ nhiều người đều biết chơi Ukulele, nó đã trở thành nhạc cụ nổi tiếng trên mạng, cô cho rằng mình còn có thể nổi bật sao? Đàn ghi- ta còn hay hơn Ukulele nha!

Vạn Duyệt không phải người duy nhất nghĩ như vậy. 

Bình luận cũng đều hết chỗ nói rồi. 

Ba người trong công ty Đinh Toàn đã cùng nhau hát bài “Có chút ngọt”. Hát thật sự ngọt ngào, các cô trang điểm cũng đủ nữ tính. Thực hiện mấy động tác vũ đạo đơn giản, một chút thở hổn hển cũng không có, xem ra cũng khá mạnh. 

Nhưng mà ở phía sau, có một người vào sai nhịp khiến cho tiết tấu của cả đội bị rối loạn. 

Theo nhóm chính là như vậy. 

Sự xuất sắc của một người không thể làm nên sự xuất sắc của cả tập thể.

Và nếu như một người tụt lại phía sau, điều đó có thể kéo thứ hạng của cả đội xuống. 

Triệu Thu Doanh tập hợp lại ý kiến của huấn luyện viên, cuối cùng tuyên bố đánh giá xếp lớp của các cô: “C, E, E.” 

Đinh Toàn cầm C.

Cô ả bị trừ sáu điểm.

Đinh Toàn hít một hơi, nước mắt rơi xuống. 

Không khí trên khán đàn bỗng trở nên nghiêm trọng. 

Có chút bình luận bắt đầu oán giận: 

[ Thật nghiêm khắc đối với Đinh Toàn.]

[Cô ả dù không lấy được A, cũng có thể được B đi.]

[Hôm nay thật sự có người có thể lấy được A sao.]

Khi đến lượt Lâm Tư Phong, các cô đã nhảy điệu nhảy cổ điển của nhóm nhạc nữ nước ngoài, đã khiến toàn bộ khán giả phấn khích. 

Tràn ngập hàng loạt bình luận. 

Người đứng đầu Tuyên Văn lãnh đạm nhận xét: “Nhiều tư thế chưa đủ chuẩn nhưng nhảy cũng được.” 

Diệp Liên Na cũng lên tiếng: “Đến đoạn sau thì động tác chưa ཞõ ཞàŋɠ, hát đều bị lệch nhịp, rơi nhịp.”  ( truyện trên app T𝕪T )

Cuối cùng Triệu Thu Doanh tuyên bố đánh giá xếp lớp của các cô: “B, C, C, C, E.” 

Lâm Tư Phong lấy được B. 

Bình luận lập tức có người bình luận: 

[Không nên lấy A sao?]

[Nhảy chính là vui vẻ, mặc kệ chuẩn hay không chuẩn, nhảy ổn chút là có thể lấy được đánh giá cao]

Sau đó hai bên nói nói liền ầm ĩ lên. 

Da đầu Vạn Duyệt đều đã tê rần, giọng cô ta run run nói: “…Đến chúng ta.” 

Giang Tốc lên tiếng đáp ứng: “Ừm.” Cầm túi lớn, đi phía trước.

Vạn Duyệt vừa thấy, hai mắt trợn tròn vì kinh ngạc. 

Cô có bệnh à? Thật sự là xách theo cái túi lớn lên sân khấu! 

Vạn Duyệt muốn đuổi theo, Ôn Tình Tình túm cô ta lại: “…Đừng làm loạn.” 

Vạn Duyệt hít một hơi, đành phải kìm nén sự xúc động. Hôm nay nếu Giang Tốc làm loạn vậy thì đúng là trò hề. 

Bây giờ Dư Tâm Nghiên dường như trở thành tiểu chân chó ngốc nghếch của Giang Tốc, vui sướng đi theo, nhất thời khẩn trương vơi đi không ít. 

Rốt cuộc các cô cũng đứng ở trên sân khấu. 

[Tới tới, màn biểu diễn kéo hông của Tam Kim sắp tới.]

[Không đến mức đi, năm nay đào được Ô Tình Tình, cô ấy hẳn là có trình độ.]

[Có bằng Lâm Tư Phong không?]

Các cô cũng chọn một bài hát ngọt ngào, hát không quá khó khăn. Chẳng qua nhịp điệu nhanh hơn so với nhóm Đinh Toàn một chút. 

Đây là do đạo diễn tự mình chọn. 

Nói như vậy không dễ để mắc sai lầm. 

Ôn Tình Tình bắt đầu trước. Sau đó là Dư Tâm Nghiên, Giang Tốc. 

Khoảnh khắc Giang Tốc cầm microphone mở miệng, tất cả mọi người giật mình. 

Giọng của cô gái thật sự dễ nghe quá mức, dễ nghe đến nỗi có chút bất ngờ trong nhóm này. 

Tuy rằng Vạn Duyệt sớm nghe qua, nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được siết chặt lòng bàn tay. 

Có phải bây giờ tất cả bình luận đều khen cô? 

Liệu cô ta có trở nên nhạt nhoà vì chuyện này không? 

Vạn Duyệt lại căng thẳng, đầu óc tràn ngập suy nghĩ, tim đập nhanh, hát sai nhịp. 

Vốn dĩ hát sai không phải chuyện gì lớn. 

Nhưng sau khi cô ta hát sai thế, cô ta đã dừng lại. 

Nhịp điệu hoàn toàn bị rối loạn, lại trở lại chỗ Ô Tình Tình, cô ấy không thể kiềm chế được nữa. 

Ngược lại là Dư Tâm Nghiên như được huấn luyện ra tư duy phản xạ giống người máy, cô ấy ổn định vững chắc tiếp tục, lấy lại giọng điệu và nhịp điệu. 

Nhưng lòng Ô Tình Tình vẫn trầm xuống. 

Bởi vì phía sau còn có lời của Vạn Duyệt. 

Quả nhiên. 

Sau khi luân phiên một vòng, tới Vạn Duyệt, thế nhưng lại một lần nữa mắc kẹt. 

Vạn Duyệt càng ngày càng hoảng sợ, nước mắt lưng tròng. 

Một bài hát vốn dĩ rất ngọt ngào đã bị cô ta bẻ thành từng mảnh như thể nhà trai đột nhiên ngoại tình vào đêm trước đám cưới vậy. 

Trên trán Dư Tâm Nghiên, Ô Tình Tình đều đổ đầy mồ hôi. 

Chỉ có sắc mặt Giang Tốc vẫn không biến đổi. 

[Quả nhiên là bóp team… mỗi năm Tam Kim đều có thể làm ta xấu hổ.]

[Ô Tình Tình quá thảm rồi.]

[Dư Tâm Nghiên có chút ngoài dự đoán nha, như thế nào cô ấy còn ổn hơn so với Ô Tình Tình?]

[Giang Tốc một chút đều không hoảng hốt … Là có chỗ dựa hay sao.]

[Chỗ dựa cái rắm, thế này còn cứu vãn như thế nào? Giang Tốc hơn phân nửa là không có sự đồng cảm đi. Nói rồi, cô gái này chắc là tới phá thôi.]

Người này đã gõ một nửa bình luận và gửi nó đi trước khi cô hát xong.

Giang Tốc kéo cái túi lớn, tiến về phía trước một bước. 

Ôn Tình Tình và Dư Tâm Nghiên theo bản năng nhường đường cho cô. 

Ô Tình Tình âm thầm cắn răng, một bên không thể ngừng hát. 

Đều đã loạn thành như vậy … Giang Tốc sẽ không nghĩ đến việc cố gắng nổi bật phải không? 

Ngay sau đó lại đến lượt Vạn Duyệt, cô ta càng hát càng khẩn trương, càng hát càng hỗn loạn. 

Khán giả trên khán đài thì thầm, huấn luyện viên cau mày, ngay cả Nghiêm Vũ Thành đều nhịn không được nắm chặt tay. 

Làm thế quái nào lại tuyển chọn được thứ rác rưởi này? 

Lúc này Giang Tốc cúi xuống mở khoá túi. 

[Cô sẽ không ngất xỉu trong chốc nữa đi? Nhìn qua cô thật sự yếu đuối.]

[… Giang Tốc còn muốn cứu vãn tình thế? Như này làm sao có thể cứu? Ngay cả khi có con ong hoang dã bay quanh chỗ đó cũng không nhất định sẽ cứu được cô.]

Ngay sau đó, cô gái mỏng manh u buồn trong mắt bọn họ móc ra từ trong túi một phen … một phen màu vàng … kèn xô na?!!!

Sắc mặt Giang Tốc không thay đổi, nhẹ nhàng giơ kèn xô na lên, thổi một đoạn. 

Âm lượng cực lớn ngay lập tức lấn át các loa sân khấu và khiến giọng của Vạn Duyệt bị đứt quãng. 

[Đây không phải giúp thêm phiền hay sao?]

[Chết tiệt, sao dung tích phổi lớn thế?]

[Ha ha ha ha ha ha, chúng ta đơ luôn rồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người cầm kèn xô na lên sân khấu.]

Giang Tốc hơi cụp mắt xuống, tiếp tục chơi. 

Giai điệu tăng dần từ trung tâm, run rẩy lên cao và cuối cùng đạt đỉnh điểm. Trong nháy mắt, tựa như đôi tình nhân vốn đang yêu nhau, sau khi tình yêu tan vỡ từng chút một, đã bị xé nát hoàn toàn và đẫm máu trong giây nát. 

Giọng nói đứt quãng của Vạn Duyệt vang lên xen lẫn vào đó, nó giống như phản ứng bất lực và vội vàng sụp đổ của một cô gái trong một mối quan hệ, chứ không phải là đột ngột và hỗn loạn. 

Trái tim mọi người đều bị nâng lên rồi xé toạc. 

Giai điệu kèn xô na, lại chậm rãi xoay tròn … Chậm rãi, chậm rãi, trầm xuống, triền miên, ngâm nga, cuối cùng quay về một mảnh bi thương yên lặng. 

Đưa câu chuyện tình yêu này đến hồi kết trọn vẹn. 

Tóc Giang Tốc khẽ tung bay, cô cụp lông mày, cụp mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng, giống như một người kể chuyện đang kể chuyện tình đầy nước mắt với giọng điệu bình tĩnh. 

Lập tức, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. 

Cuối cùng có người run rẩy gõ chữ: 

[Kèn Sona, một loại nhạc cụ độc đáo nổi tiếng trong đám ma, không bao giờ là giả.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play