Lần ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ hôm nay, số người xem trong phòng tăng lên nhanh chóng ngay từ đầu, Vương Nhất Minh dùng khẩu hình miệng nói với Nhan Nhiễm: Nhiều người quá!
Sau lần ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ trước, Nhan Nhiễm một mình bắt được một con cá lớn nặng mười cân, những người bạn thích xem ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ, kéo cả những người bạn thích xem ẩm thực đến phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ của Vương Nhất Minh, một người đẹp trai có thể bắt cá, nấu cá và ăn cá, phải mau mau đến coi một chút!
Nhan Nhiễm cúi xuống nhìn qua màn hình, danh sách người xem đang cuồn cuộn tràn vào từng dòng một , cậu bình tĩnh vác cần câu bằng tre dài, hiên ngang bước ra ngoài. Dù có nhiều hay ít người thì cũng vậy thôi, họ sẽ làm những gì họ nên làm.
Nhan Nhiễm vừa đi, hai đầu cần câu rung lên từng nhịp nhẹ nhàng, những người trong làng thấy cậu đều cười và gọi: "Tiểu Nhan Nhiễm, lại đi bắt cá à!"
Nhan Nhiễm mỉm cười vẫy tay, "Đúng ạ, trưa nay sẽ ăn cá!"
Chỉ trong vài ngày, Nhan Nhiễm đã quen thuộc với hai trăm hộ dân trong làng, những người lớn tuổi quen gọi anh là Tiểu Nhan Nhiễm, đều coi cậu như một chàng trai mười tám, mười chín tuổi. Những đứa bé đẹp trai, lễ phép như cậu, người lớn tuổi ai cũng thích.
Trên đường đi, Nhan Nhiễm chào hỏi mọi người, còn kéo theo vài ông chú thích xông pha đến xem anh bắt cá, muốn học lại kỹ thuật bắt cá của người nhà họ Nhan.
Nhan Nhiễm đứng bên bờ sông, quăng chiếc cần câu bằng tre dài năm mét của mình xuống nước. Trước ánh mắt của mọi người, Nhan Nhiễm giống như Tôn Ngộ Không vung gậy Như Ý khuấy động nước sông Thiên Trúc, đứng trên bờ dùng cần câu khuấy loạn một hồi, cá lớn cá bé bắt đầu nhảy lộp bộp lên mặt nước.
Tiếp đó, Nhan Nhiễm nhấc cần tre lên, chọc chọc chọc!
"Con cá trích này béo quá, làm món cá kho đi."
"Con cá trắm cỏ này miệng hơi cong, hầm nó đi."
"Con cá chép này mắt to quá, làm viên cá đi."
Nhan Nhiễm lẩm bẩm xong, rút cần câu về, đem những con cá lên bờ rồi lại thả xuống nước khuấy một hồi, ngay sau đó những tiếng bạch bạch bạch vang lên, kéo theo những con cá nhảy từ mặt nước lên bờ.
"Con này thiếu vài miếng vảy, đánh nhau chắc chắn thua , làm món cá kho tàu đi."
"Con này râu mọc không đều, ăn thịt nó đi!"
"Con này...thôi kệ, ăn luôn!"
Nói xong, Nhan Nhiễm vác cần câu lên vai, vẫy tay với Vương Nhất Minh đang ghi hình, "Đã thu cá xong, về nhà thôi!"
Phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ bắt đầu im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi!
Rồi đột ngột bùng nổ!
Trời ơi là trời! Đây gọi là bắt cá à? Đây gọi là bắt cá à???
Chưa bao giờ thấy ai bắt cá như vậy, kỹ thuật bắt cá của anh trai nhỏ quá đỉnh cơ đấy! Được sống để chứng kiến điều này rồi!
Thật bái phục lão đại! Lão đại quá mạnh mẽ! Đây không phải bắt cá mà là bắt giấc mơ!
Đợi đã, tôi nhấn mạnh sai chỗ rồi, tôi phát hiện ra dù xấu cũng không sống dễ dàng!
Chết tiệt! Cuối cùng cậu ấy còn không cần lý do nữa!
Mặc kệ, mặc kệ, tôi không muốn nghĩ aaaaa!
Chiến Thần Tam Thương! Cần câu bằng tre cũng có thể chinh phục đại dương sao!
Điên cuồng cổ vũ cho Chiến Thần Tam Thương nào!
...
Hệ thống liên tục đưa ra thông báo quyên góp không ngừng, danh sách cám ơn hiện lên nhanh đến mức không đọc kịp. Không chỉ trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ, ngay cả Vương Nhất Minh cũng bất ngờ, kỹ thuật bắt cá của Nhan Nhiễm, mỗi lần nhìn thấy đều phá vỡ nhận thức của anh.
Những ông chú đứng bên bờ sông chờ học kỹ thuật bắt cá đều sững sờ, cách này cũng được à???
Từ đó, Nhan Nhiễm có thêm một biệt danh mới: Chiến Thần Tam Thương!
Nhan Nhiễm mang theo chiến lợi phẩm về nhà, bắt đầu nấu ăn, thấy Nhan Nhiễm cầm dao, lại có một đợt quyên góp nữa, lý do rất nhiều: Tay cậu đẹp quá!
Cách cậu ấy cầm dao oai phong lẫm liệt quá!
Van xin anh trai nhỏ đừng ăn tôi! QAQ
Những lý do quyên góp này có thể nói là rất phóng khoáng và bất thường.
Nhan Nhiễm một lúc làm ra cá kho, cá hầm, cá chiên, cá hấp, còn nấu một phần thịt kho tàu cho Vương Nhất Minh. Thịt vẫn đang được kho chầm chậm, trong khoảng thời gian chờ thịt chín, cậu lấy con cá xấu xí kia mang lên thớt, định làm một nồi súp viên cá.
Mặc dù không ngon bằng ông nội làm, nhưng tìm lại ɕảɷ ɠıáɕ đó cũng tốt.
Phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ đầy ắp bình luận, hệ thống cũng thông báo quyên góp không ngừng, Vương Nhất Minh sững sờ, anh từng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ trước đây cũng chỉ có thể ngưỡng mộ những người kiếm được nhiều tiền, nghe nói vua ẩm thực "Nhất Bàn Hủ Trúc" một năm có thể kiếm được hơn hai tỷ từ quà tặng của người xem, tiền thưởng cuối năm từ công ty cũng vài trăm triệu, không ngờ Nhan Nhiễm chỉ mới ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ lần hai đã thu hút được sự chú ý của nhiều người, và đa số là những đại gia. #𝖙y𝖙novel.com
Nếu cậu ấy chủ tiếp tục ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ 2 năm nữa, liệu có thể nổi tiếng giống như Nhất Bàn Hủ Trúc không?
Anh còn đang suy nghĩ lung tung thì Nhan Nhiễm đã cạo xong thịt cá chỉ trong vài giây, ném vào thau rửa sạch. Lại cầm một con dao khác, băm băm băm băm!
Tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy ảo ảnh, Vương Nhất Minh đứng bên cạnh nhìn mà nổi da gà, tốc độ tay này, quá đỉnh! Cậu chủ từ nhỏ đã băm bao nhiêu cá mới luyện được như thế nhỉ?
Chỉ trong 3 phút, một con cá lớn bị băm thành một bát thịt nhuyễn, tốc độ chẳng kém gì máy xay thịt.
Hệ thống: Cảm ơn "Tôi chính là có tiền" ba ba đã quyên góp mười quả hỏa tiễn siêu cấp!
VIP Chí tôn- Tôi chính là có tiền: Nghe nói đầu bếp nhỏ đã biến thân thành Chiến Thần Tam Thương, đặc biệt đến ủng hộ!
Hệ thống: Cảm ơn "Tôi chính là có tiền" ba ba đã quyên góp mười quả hỏa tiễn siêu cấp!
VIP Chí tôn- Tôi chính là có tiền: Đây là làm súp viên cá phải không? Tôi rất thích ăn súp viên cá mà mẹ tôi làm! Tiếc là bà ấy đã mười năm không vào bếp rồi!
Vương Nhất Minh nhận ra người này chỉ cần nói là quyên góp liên tục, anh nghĩ ra một cách, liền nháy mắt với Nhan Nhiễm: "Cậu chủ, người ta tặng quà cho cậu rồi kìa, mau nói vài câu đi chứ."
Nhan Nhiễm đánh thêm một lòng trắng trứng, liếc nhìn màn hình, mỉm cười nói: "Vậy cậu có thể tự làm cho bà ấy ăn, hồi nhỏ bà ấy nấu cho cậu, lớn lên rồi thì cậu nấu cho bà ấy." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hệ thống: Cảm ơn "Tôi chính là có tiền" ba ba đã quyên góp mười quả hỏa tiễn siêu cấp!
VIP Chí tôn- Tôi chính là có tiền: Nhưng tôi không biết nấu!
Nhan Nhiễm: "Tôi sẽ dạy cho cậu mà, cậu xem này, sau khi đã băm thịt nhuyễn thì cho thêm lòng trắng trứng, muối, bột ngọt, tiêu trắng, rồi thêm chút dầu hào. Nhìn thấy những lát hành và miếng gừng băm này không, tôi đã ngâm trong nước sôi 5 phút rồi, bây giờ nước cũng đã nguội, vớt hành và gừng ra, đổ nước vào bột thịt, khuấy đều.”
Nhan Nhiễm vừa nói vừa làm, căn bản không đợi bên kia trả lời, Vương Nhất Minh thỉnh thoảng liền nháy mắt ra hiệu, cậu chủ nhỏ này thật là vô tình, vẫn luôn tự mình nói, ít nhất cũng phải nhường cho đối phương nói vài câu chứ!
“Sau khi khuấy đều thì cho thêm chút bột năng, để hỗn hợp dễ sôi khi cho ɬཞựƈ ɬıế℘ vào nồi. Đun sôi nước trong nồi, sau đó cho thêm ít hành và gừng băm, sôi lên thì thả cá viên xuống.”
Nhan Nhiễm từng bước một làm cho đại gia xem, còn không quên nhắc nhở đại gia: “ Thịt cá rất dễ chín, đun sôi lửa lớn khoảng ba phút là được. Thịt cá mềm, dễ tiêu hóa, rất tốt cho người lớn tuổi và trẻ em. Con người chỉ có một đời ngắn ngủi, nên sống tốt với những người xung quanh, và càng phải yêu thương bản thân nhiều một chút. Công việc không bao giờ hết, khi rảnh rỗi nên thử một lần, thỏa mãn dạ dày của mình."
Nhan Nhiễm múc cá viên ra, cho thêm chút nước cốt từ gà và dầu mè, rắc thêm ít rau mùi, xong!
Thịt trong nồi cũng chín, cơm cũng vừa chín tới thơm phức, Vương Nhất Minh đứng bên cạnh nhìn chảy nước miếng, nghĩ bụng chắc chắn có phần của mình khi nhìn thấy Nhan Nhiễm nấu nhiều cá thế này.
Nhan Nhiễm vẫn như cũ lấy một cái đĩa trống, trước ánh mắt mong đợi của Vương Nhất Minh, gắp ba cái đuôi cá vào đĩa.
Vương Nhất Minh: "..."
Khi mọi người trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ cười ồ lên thì bỗng "Bùm!" một tiếng! Màn hình cũng rung lên vài cái!
Bình luận trong phòng đều sững sờ: Trời ơi! Động đất à?
Có chuyện gì vậy? Nổ gas à?!
Đừng ăn nữa! Chạy đi!
Vương Nhất Minh cũng giật mình, nơi này vỏ Trái Đất ổn định, chưa từng có động đất, dân làng cũng không có ý thức về việc này, thôn Đại Vương nằm dưới chân núi, nếu thực sự có động đất, gây ra sạt lở, tất cả họ đều sẽ bị vùi lấp.
Lúc này Nhan Nhiễm lại ngẩng đầu lên, nhìn lên lầu, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. Đây không phải động đất, mà là áp lực tâm linh.
Cậu cảm nhận được một chút linh lực tỏa ra từ trên lầu, hoàn toàn không có yêu khí, cũng không cảm nhận được sát khí, với cảnh giới hiện tại của cậu, hoàn toàn không thể phát hiện ra đó là gì, chẳng lẽ là yêu tinh nào đi ngang qua?
Nhan Nhiễm đứng dậy, nói với Vương Nhất Minh: "Tôi lên xem thử, anh cứ ăn đi."
"Anh đi nữa!" Vương Nhất Minh cũng đứng dậy, ngay lập tức bị Nhan Nhiễm đẩy ngồi xuống, "Không cần đâu, anh cứ ăn cơm đi."
Nếu thực sự là một con đại yêu nào đó đi ngang qua, Nhan Nhiễm sợ Vương Nhất Minh nhìn thấy chuyện phản khoa học như vậy sẽ bị dọa cho ngất xỉu.
Vừa lên tầng 2, Nhan Nhiễm ngay lập tức cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ, hoàn toàn không phải tỏa ra từ cơ thể yêu tinh, mà là do sự tồn tại của một thiên tài nào đó, linh khí tự nhiên tụ lại.
Yêu khí có nhiều loại, yêu tinh thích giết chóc sẽ sử dụng linh khí mang mùi máu, màu đỏ hoặc đen.
Trong khi đó, luồng linh khí này lại mang màu vàng óng ánh trong màu đỏ, phước đức và vận may quấn lấy nhau.
Mặc dù chỉ tỏa ra một chút, đối với yêu tinh mới một trăm tuổi như Nhan Nhiễm là cơ duyên hiếm có.
Nhan Nhiễm vội hấp thụ hết, ngay lập tức ɕảɷ thấy bản thân gặp may, được bao phủ bởi áo choàng phước đức lớn, không ai dám chọc.
Mở cửa tầng 2, chân Nhan Nhiễm vừa bước vào đã nhanh chóng rút lại, suýt nữa dẫm phải nước!
Nhìn vào trong, Nhan Nhiễm sững sờ mở to mắt mèo của mình, phấn khích đến mức suýt biến thành nguyên hình: Ngư tinh!
Từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên được nhìn thấy Ngư tinh!
Chỉ thấy một con cá Kσı khổng lồ dài 2 mét, chiếm trọn cả bể cá, đang nhìn chằm chằm cậu mà không chút cảm xúc nào. Làm bắn nước trong bể ra, chính là con cá Kσı khổng lồ này.
Nhan Tiểu Miêu đưa hai tay che đầu, vì quá phấn khích mà tai mèo đều hiện ra, trong đầu chỉ có một câu: "Cá to thế này, cần hai vỉ nướng, một vỉ gia vị, một vỉ ớt."
Nếu ăn mất con Ngư tinh này, không biết cậu có thể tăng bao nhiêu cảnh giới? Có lẽ sẽ thoát khỏi hình dạng mèo con ngay lập tức?
Nhan Nhiễm lập tức bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ, vội lắc đầu, không được! Đây là con cá đã thành tinh, trời sinh ra có lòng nhân từ, không thể ăn sinh vật đã có linh trí.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn: Từ áp lực tâm linh có thể cảm nhận được, cậu hoàn toàn không thể đánh bại anh ấy!
Lý trí nghĩ như vậy là đúng rồi, nhưng não anh lại liên tục hiện ra hàng trăm cách chế biến con cá Kσı khổng lồ, Nhan Nhiễm không nhịn được, nuốt nước miếng.
Tần Tấn Lê lạnh lùng nhìn con mèo nhỏ đối diện đang nhìn anh chằm chằm đến sáng mắt.
Anh thấy máy bay quá chậm, xé không gian vượt nửa vòng trái đất, trong quá trình sử dụng pháp lực lại vô tình ngủ quên, điểm hạ cánh có vẻ hơi lệch.