Núi Vân Lương được tạo thành từ hàng chục ngọn núi lớn nhỏ, do hẻo lánh nên môi trường sinh thái không bị phá hủy.
Nhan Nhiễm xách chiếc vali của mình, lấy điện thoại từ túi ra xem, tín hiệu ở đây yếu, chỉ có hai vạch, may là trước đó cậu đã chụp lại bản đồ. Theo bản đồ, ao cá mà cậu sẽ thừa kế nên ở ngay thôn này.
Nhan Nhiễm nghiêng đầu quan sát thôn trang trước mặt, không khỏi lẩm bẩm: "Ông nội nói thành phố bên ngoài lớn lắm, so với chỗ ở trên núi trước đây cũng không khác mấy."
Nhan Nhiễm vốn là một con mèo yêu nhỏ sống ẩn dật với ông mình trên núi Côn Luân, bây giờ nhà nước ban hành một chính sách mới: Yêu tinh sau khi thành tinh cần hoà nhập vào xã hội loài người, phải đóng góp cho sự phát triển của đất nước.
Để hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, mèo lớn màu cam cao khoảng 1 mét dùng móng vuốt vuốt ve đầu vàng rực rỡ của mèo con, nghiêm túc nói: "Con à, từ giờ ao cá kia sẽ thuộc quyền quản lý của con, nhất định phải làm tròn trách nhiệm không thể để tổ tiên thất vọng!"
Sau đó, Nhan Nhiễm bị mèo lớn túm lấy gáy, ném bay ra xa hơn 1000 dặm, chớp mắt đã bị ném vào núi Vân Lương. Nhan Nhiễm lạc trong núi nửa ngày mới tìm được đường ra.
Nhớ lại cảnh tượng mà ông nội miêu tả, tâm trạng Nhan Nhiễm vẫn khá tốt, bị ném ra cũng chẳng sao, chẳng có gì mà một con cá không thể giải quyết được, nếu có, thì ăn hai con!
Nhảy lên cao nhìn xung quanh, Nhan Nhiễm cuối cùng cũng tìm thấy “biệt thự lớn cao cấp” mà ông nội chuẩn bị cho cậu. Nhà cửa trong thôn phần lớn là những ngôi nhà gạch thấp, duy nhất ở phía đông đầu thôn có một căn nhà hai tầng mới tinh, tường trắng ngói đỏ, còn có sân riêng, chắc chắn là biệt thự lớn nhất thôn. Nhan Nhiễm xách chiếc vali khổng lồ chứa hơn 100 cân cá khô, chạy như bay đến.
Cổng sân mở rộng, sân rộng khoảng một trăm mét vuông được dọn dẹp sạch sẽ, một thím lớn tuổi mập mạp mặc tạp dề nghe thấy tiếng động, xách giẻ lau từ trong nhà đi ra, thấy Nhan Nhiễm liền cười cong mắt, khuôn mặt mập mạp vô cùng thân thiết: "Cháu là hậu nhân nhà họ Nhan à? May quá, cuối cùng cháu cũng đến, nhà thím đã dọn dẹp sẵn rồi, chưa ăn trưa đúng không, vào đây nhanh, thím làm cơm cho cháu."
Nhan Nhiễm nghiêng đầu, đôi mắt mèo lưu ly lộ vẻ nghi hoặc: "Dì à, dì là...?"
"Thím chính là người thôn Đại Vương này, cháu gọi thím là thím Vương là được, ông của cháu đã sớm đến đây xây nhà cho cháu, còn nhờ thím chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cháu, cho đến khi cháu thích nghi với cuộc sống ở đây mới thôi. Vệ sinh nhà cửa từ giờ trở đi thím lo hết, muốn ăn gì thì báo trước với thím, thím là người nấu cơm ngon nhất thôn đấy, tuyệt đối sẽ nuôi cháu thành trắng trẻo mập mạp, khiến ông cháu yên tâm."
Thím Vương nhiệt tình kéo vali của Nhan Nhiễm vào nhà, kéo đến bậc thềm thì không kéo nổi nữa, hai tay dùng sức liền nhấc bổng chiếc vali nặng hơn một trăm cân vào nhà một cách dễ dàng. Thấy bề ngoài Nhan Nhiễm có vẻ không mạnh mẽ, thím Vương dứt khoát không cho cậu động tay, tự bà làm hết mọi thứ.
————
Người trong thôn Đại Vương sống ở đây đã nhiều thế hệ, từ hàng trăm năm trước đã bảo vệ dãy núi lớn này, thực ra không phải tất cả mọi người đều họ Vương, theo truyền thuyết là do tổ tiên từng chịu ân huệ từ nhà họ Nhan nên không bị diệt tộc, dần dần tụ tập lại thành thôn trang. Người dân trong thôn hiền lành thuần phác, mặc dù đã qua một trăm năm, nhưng lòng biết ơn vẫn còn. Khi biết hậu nhân của ân nhân sắp đến, họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ, đảm bảo sẽ chăm sóc tốt hậu nhân nhà họ Nhan.
Nhan Nhiễm muốn giúp đỡ cũng không giúp được gì, thím Vương thường xuyên làm việc nhà nông nên rất khỏe, tay chân nhanh nhẹn như sấm rền gió cuốn. Nhan Nhiễm vội theo sau, trong lòng ấm áp, biết bà thực lòng tốt với cậu, thiện hay ác cậu có thể cảm nhận được.
Trong nhà khá thoáng đãng, trang trí theo phong cách Châu Âu nhỏ gọn, đơn giản sang trọng. Đồ điện gia dụng và đồ nội thất đầy đủ, tất cả đều được lau chùi sạch sẽ. Nhan Nhiễm đi một vòng trong nhà, phát hiện tầng hai còn có phòng tắm lớn, Nhan Tiểu Miêu liếc nhìn cái bồn tắm rồi đóng cửa lại, cậu không thích tắm rửa, không thích nước làm ướt lông mình, có dơ thì liếm láp là được rồi, tắm rửa thật không ra dáng mèo, huống hồ còn ngâm mình trong bồn nữa? Phòng này nên dán giấy niêm phong lại, để nó không bao giờ thấy ánh sáng.
Ra ngoài, ánh mắt Nhan Nhiễm rơi vào chiếc tivi bên tường, bên trái là một cái bể cá khổng lồ dài hơn hai mét, nuôi khoảng mười mấy con cá Kσı, đang bơi lội tung tăng. Thấy cá, mắt Nhan Nhiễm sáng lên, không kìm được nuốt nước bọt.
Vừa nãy vẫn bình thường, bây giờ bỗng thấy đói bụng.
Thím Vương đang nấu cơm, không hổ danh là người nấu ăn ngon nhất thôn, đầu bếp có kinh nghiệm đều biết, luộc thịt nếu chỉ dùng nước không thì khó hết mùi, thím Vương đợi nước sôi thì cho gừng, hành tây, tỏi, hoa tiêu vào đun, đợi mùi thơm bay lên thì mới cho thịt ba chỉ đã rửa sạch vào, nấu chín sáu phần thì vớt ra để riêng một bên.
Trong lúc chờ thịt nguội, bà lại rửa cải dầu trồng trong vườn, định làm món cải dầu sốt tỏi.
Nhan Nhiễm xuống lầu, thấy thím Vương đang bận rộn, cũng lại gần giúp, thím Vương lại la lên: "Cẩn thận, thịt nóng lắm đấy."
Nhan Nhiễm cười cười, đặt thịt vào bồn, dùng nước lạnh xả một cái: "Đợi thịt nguội rồi hãy thái, phần thịt và mỡ của thịt ba chỉ dễ bị đứt, sợ bỏng tay có thể ngâm trong nước lạnh một lúc, tranh thủ ngoài lạnh trong nóng vừa đủ để cắt."
Thím Vương nhìn cậu thái thịt thành những lát mỏng đều tay, ཞõ ཞàŋɠ là người thường xuyên nấu ăn, dùng dao rất điêu luyện, khuôn mặt mập mạp cười lên để lộ nếp nhăn, nhìn Nhan Nhiễm với ánh mắt ngày càng yêu thích: "Cháu còn nhỏ mà đã nghiên cứu nấu ăn rồi à? Con trai thím tầm tuổi cháu còn chẳng thể luộc chín trứng."
Nhan Nhiễm cười toe toét, mắt híp lại vui vẻ nói: "Thực ra món cháu giỏi nhất là làm cá."
Bên cạnh là cái tủ lạnh lớn, Nhan Nhiễm tò mò mở ra xem, bên trong chật ních thịt và rau củ, chỉ là không có cá. Điều này khiến cậu hơi thất vọng: "Thím Vương ơi, sao không có cá vậy ạ?" #𝖙y𝖙novel.com
Là một con mèo, không có cá thì ăn cơm thế nào?
"Muốn ăn cá ngày mai thím lên trấn trên mua về."
"Không đúng, nhà mình có ao cá mà?"
Thím Vương đã cho thịt vào nồi, xào sơ qua cho thịt chuyển sang màu vàng ươm, trông rất thơm ngon và giòn, bà vừa xào vừa nói: "Đúng là phía đông thôn có cái ao cá lớn, bên trong có không ít cá, nhưng đáng tiếc ai cũng không bắt được." #tytnovel.com#
Vừa nghe có cá, mắt Nhan Nhiễm liền sáng lên, nôn nóng xoa tay: "Không sao đâu, cháu đi bắt về ngay."
"Đừng đi!" Thím Vương vội cản cậu lại: "Ao cá này mấy trăm năm qua chưa từng cạn, nghe nói cá ở trong đó đều thành tinh rồi, con lớn dài hơn mười mét, vệ tinh chụp xuống còn giống thủy quái nữa đó. Chưa kể thả dây câu thì dây câu đứt, đặt lưới lưới cũng rách, có kẻ xui xẻo chỉ rửa tay còn bị cá vẫy đuôi quật một thân bùn đất. Xuống nước càng không được, cá quá lớn, nhe răng liền cắn mông người ta, không thể đi!"
Nhan Nhiễm bật cười: "Thím yên tâm, chắc chắn bắt được, thím cứ nấu đi, cháu đi một lát rồi về." Nói rồi đã chạy nhanh ra ngoài, móng vuốt sắc bén không kiềm chế được mà xuất hiện, chẳng lẽ một con cá cũng bắt không được, thì làm sao gọi là mèo tốt?
"Trời ơi! Đứa trẻ này!" Thím Vương không kịp ngăn cản, hối hận giậm chân, nghĩ bụng đúng là người trẻ tuổi, không nghe lời khuyên, vội vàng hô thêm câu: "Bắt không được thì trở về! Đừng xuống nước! Cá thật sự cắn người đấy!"
————
Bên cạnh rừng đào là ao cá, diện tích cũng khoảng ba trăm mét vuông, Nhan Nhiễm đến gần thì nghe thấy tiếng người nói chuyện, cậu tò mò đi tới vài chục mét, đứng trên bờ nhìn xuống.
Lúc này, chàng trai trẻ cao ráo cắm gậy selfie trên mặt đất, hai tay cầm cây xiên dài hơn 2 mét, nhanh, chuẩn, dứt khoát đâm xuống con cá chép đang bơi gần bờ.
Ầm một tiếng, nước bắn tung tóe!
Thanh niên vội vàng nhấc cây xiên lên, ngoài vài cọng rễ và một lớp bùn đất thối, thì chẳng có gì cả.
Thanh niên không chịu bỏ cuộc, liên tục đâm thêm vài lần, vẫn không vớt được ngay cả một mảnh vảy cá.
Nhan Nhiễm nhìn cảnh này, không khỏi lắc đầu, thật đáng thương, với cái thân hình lớn thế mà cũng bắt không được con cá bé tí, trí thông minh loài người tăng nhanh thật đấy, sao khả năng săn mồi lại thoái hóa đến mức này.
Chàng trai này tên là Vương Nhất Minh, là người phát ɬཞựƈ ɬıế℘ kì lạ nhất trên nền tảng "Hoàng Hồ", những người phát ɬཞựƈ ɬıế℘ khác đều ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ cách trồng trọt, còn anh ta ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ cách đấu trí với mấy con cá trong ao này. Có thể nói, Vương Nhất Minh cũng từng là học sinh ưu tú của trường 211, chỉ đáng tiếc chọn ngành học quá tệ, tốt nghiệp rồi thất nghiệp nửa năm vẫn không tìm được công việc phù hợp, tức giận cắn răng quyết định về quê trồng trọt.
Tuy nhiên, đầu óc anh ta vẫn khá thông minh, bắt kịp xu hướng phát ɬཞựƈ ɬıế℘ trồng trọt, nhờ ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ mà kiếm được khá nhiều tiền. Tuy vậy, anh ta vẫn khác với những người phát ɬཞựƈ ɬıế℘ trồng trọt bình thường, bởi vì trong hai tháng Vương Nhất Minh phát ɬཞựƈ ɬıế℘, anh ta chưa bắt được con cá nào. Đúng thế, hôm nay lại lăn lộn một thân đầy nước, và như cũ không có thu hoạch.
Vương Nhất Minh cũng hơi tức rồi, lau mặt đầy bùn nước, không vui nói: "Con mẹ nó, ngày mai tôi nhất định sẽ bắt được cá! Lúc đó hấp, kho, chiên, muốn ăn thế nào tùy ý!"
Bình luận cuồng nhiệt chế giễu: Haha, hai tháng trước streamer cũng nói như vậy.
Ngày mai lại ngày mai, ngày mai nhiều quá à!
Streamer cao một mét tám lại thua con cá bé tẹo, là nhân tính bị mất đi hay là đạo đức bị chôn vùi?
Vương Nhất Minh thẹn quá hoá giận: "Đừng khoái trá sớm thế! Nếu ở đây mà có người vớt được một con cá, thì tôi mẹ nó phát ɬཞựƈ ɬıế℘ trồng cây chuối đi vệ sinh!"
Câu nói vừa dứt, chỉ thấy trên gò đất bên bờ xuất hiện một chàng trai trẻ mặc áo thun cổ tròn, quần jean xanh, khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng người mảnh khảnh, bộ dáng vô hại. Lớn lên trông cũng sạch sẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt tinh anh đầy sức sống liếc nhìn anh ta với ý vị sâu xa, cúi xuống nhặt một cành cây bên chân, nhẹ nhàng đâm xuống mặt nước một cái, nhấc lên.
"Ào" một tiếng, một con cá dài hơn một mét lập tức bị móc lên khỏi mặt nước!
Vương Nhất Minh: !!!
--------------------
Lời tác giả:
Vương Nhất Minh: Đậu xanh! Cái này không phải sự thật!
Bình luận: Streamer! Anh nên trồng cây chuối đi vệ sinh nha!