Cỏ mèo sau ba ngày thì mọc lên, nhô ra khỏi mặt đất khoảng năm cm. Vài chú mèo con ngồi bên cạnh, duỗi vuốt nhỏ thử chạm vào, thấy không nguy hiểm liền cúi đầu, tò mò ngửi thử.

Nhan Nhiễm đứng ở cửa, dựa khung cửa ngáp một cái, lười nhác vẫy vẫy tay với vài chú mèo con: "Có thể ăn được, cứ ăn đi!"

Một chú mèo cam lập tức nhịn không được, cắn thử một miếng.

Ngon hay không, nếm thử mới biết, mèo cam không sợ!

Thím Vương tới dọn dẹp nhà cửa thì thấy lạ: "Mèo này thật sự ăn cỏ à, sao thím nhìn cỏ này hơi quen nhỉ?"

Nhan Nhiễm cười nói: "Chính là hạt lúa mì, tất cả loại cỏ mèo thích ăn đều gọi là cỏ mèo, lúa mì hay đại mạch đều được."

Thím Vương giặt sạch giẻ lau, chuẩn bị lau sàn nhà một lượt, tay không ngừng làm việc, quay đầu lại cười hỏi: "Ăn cái này có tác dụng gì chứ? Thím biết mèo thích ăn cá, có câu nói mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman đánh quái vật, đó là bản năng, sao mèo lại thích ăn cỏ?"

Nhan Nhiễm tốt tính giải thích cho thím Vương: "Mèo thích sạch sẽ, lông bẩn sẽ tự liếm sạch, đồng thời nuốt cả lông vào bụng, tạo thành cục lông gây tắc ruột, lúc này ăn thức ăn giàu chất xơ có thể giúp mèo ói ra cục lông trong dạ dày. Tóm lại có rất nhiều lợi ích, chỉ là hương vị không ngon lắm."

Cậu nhớ hồi còn nhỏ, ghét cỏ mèo không ăn được, ông nội nghiền nát cỏ mèo, trộn với thịt cá băm, làm thành cá viên. Chậc, tự nhiên muốn ăn cá viên, nhưng vẫn nhớ người làm cá viên cho cậu hơn.

Thím Vương kinh ngạc nhìn ra ngoài một lần nữa: "Có nhiều chỗ tốt vậy à! Ủa? Sao mới ba ngày mầm lúa mì đã mọc nhiều thế?"

Nhan Nhiễm tự tin nói: "Là do cháu chăm sóc tương đối tốt."

Vương Nhất Minh vừa đi tới cửa liền sửa lại: "Phải là tôi chăm sóc tốt chứ, mỗi ngày tưới nước đều là tôi cơ mà."

Nhan Nhiễm lại ngáp một cái, mắt mèo nhíu lại, liếc mắt nhắc nhở người dọn phân đừng quên vị trí của anh ta.

Gọi là người dọn phân, là phải hầu hạ tốt sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân, những chuyện mà chủ nhân không muốn làm thì người dọn phân phải làm thay. Đổi lại, chủ nhân cũng sẽ đem người dọn phân nạp vào phạm vi địa bàn của mình, chỉ có chính mình mới có thể khi dễ. Còn cái khác mặc kệ là có lông hay không lông, nhiều chân ít chân, mọc cánh, có giáp xác hay là mang vỏ, đều không thể khi dễ người đó.

Nghĩ đến đây, Nhan Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì sao nhà bọn họ tìm người dọn phân, lại tìm con người có tuổi thọ ngắn ngủi như vậy?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã bị Vương Nhất Minh cắt đứt: “Ông chủ, khi nào chúng ta lại ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ?”

Hiện tại Vương Nhất Minh đã mê kiếm tiền trên ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ, đáng tiếc thuộc tính của Nhan Nhiễm là mèo, cũng không thể vào mỗi buổi sáng giống với loài người, bò dậy làm việc ăn cơm, có đôi khi cậu sẽ ngủ cả ngày, cơm cũng không ăn. Vương Nhất Minh và thím Vương đều đem cậu trở thành đứa trẻ to xác không có người nhà quản thúc nên sinh hoạt làm việc hỗn loạn, nói mấy lần Nhan Nhiễm cũng không nghe, nên cũng hết cách với cậu.

Nhan Nhiễm dựa vào khung cửa, lười biếng trượt chân xuống, ngồi xổm trên mặt đất lại ngáp một cái, nhìn kiểu gì cũng giống một con mèo thiếu ngủ, không có sức sống: “Không đi, hàng của tôi giao tới rồi, tôi muốn trồng bạc hà mèo.”

Hai ngày này không biết vì cái gì, cậu cảm nhận được một loại linh lực mới, ít đến mức khó mà cảm nhận được, chính là hiện tại linh khí loãng, chân muỗi gầy cũng là thịt, vì để thoát ly khỏi hình dạng mèo con, hai ngày này cậu đều vội vàng hấp thu linh khí, cũng chưa được ngủ ngon.

Đáng tiếc, hấp thu được rất ít. Cậu hiện tại rất cần một tiền bối dày dặn kinh nghiệm, để hỏi một chút về loại linh khí này là từ đâu có, nhưng mà đại yêu đâu có dễ tìm.

————

Buổi chiều, Nhan Nhiễm lại đem xích đu dọn ra, đặt ở dưới ánh mặt trời, lười biếng nằm lên, ôm hai mươi cân hạt giống bạc hà mèo mới giao tới, dùng cặp mắt mèo long lanh đầy mong chờ nhìn Vương Nhất Minh: “Tôi chỉ mới thấy ông nội tôi trồng qua bạc hà mèo thôi, nên tôi không biết trồng, anh biết không?”

Vẻ mặt Vương Nhất Minh mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Nhan Nhiễm lập tức cho đối phương một cái ánh mắt khinh bỉ.

Bị ánh mắt đó kích thích, Vương Nhất Minh phản bác: "Cậu cũng không biết còn gì?"

Nhan Nhiễm hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Tôi là ông chủ của anh! Làm người dọn phân mà lại không biết trồng bạc hà mèo, thành thật mà nói, tôi rất thất vọng về anh."

Vừa rồi khi đi lấy bưu kiện, phía sau Nhan Nhiễm có vài chục con mèo chạy tới. Giống như đoàn lữ hành của vua mèo, phía sau là một loạt tướng mèo binh mèo đi theo, rất có phong cách thống nhất. Nhan Nhiễm chỉ cần lộ vẻ mặt khinh bỉ, thì tất cả mèo đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua, Vương Nhất Minh đã chịu không nổi, vội vàng tra trên Baidu, cách gieo trồng. #𝖙y𝖙novel.com

Nhan Nhiễm dùng một ngón tay gãi mép gói hàng, vài ba lần đã chọc thủng một lỗ nhỏ, lộ ra hạt giống ở bên trong, cậu nhìn thử, ngửi ngửi, không nhịn được dùng ngón tay nắm một ít, lợi dụng lúc Vương Nhất Minh không nhìn sang bên này, lén nếm thử một miếng.

"Xì!" Vị thật sự không ngon chút nào, Nhan Nhiễm thè lưỡi, ghét bỏ nhổ đi hai ngụm nước bọt, hạt giống này với lá vị khác hẳn nhau!

Vương Nhất Minh: "..."

Nếu không phải chủng loài khác nhau, anh ta còn định phun tào một câu: Tò mò hại chết mèo.

Đầu tiên Nhan Nhiễm chỉ ngồi nhìn Vương Nhất Minh trồng một mình, càng nhìn càng thấy anh ta vụng về, ɕảɷ ɠıáɕ cứ trồng xuống thế này thì bạc hà mèo sẽ chết hết, đành phải đứng dậy giúp.

Nhan Nhiễm vừa động, hơn hai mươi con mèo cũng theo đào hố, to nhỏ đủ loại màu lông, đào còn nhanh hơn cả Vương Nhất Minh.

Mấy chục móng vuốt làm việc cật lực, mất nửa ngày mới trồng hết hai mươi cân hạt giống, trồng được một mảnh lớn!

Nhan Nhiễm đã nằm trên ghế xích đu, không muốn cử động, cậu chỉ hứng thú với những việc mình thích, không thích thì không muốn tham gia ngay cả một phút, mười phút này đã là cực hạn rồi.

Thím Vương đã hầm xong canh gà, dùng là loại gà nuôi thả trong vườn, mèo là động vật ăn thịt, không chỉ thích ăn cá, thịt gà bò dê thịt thỏ nai cũng ăn hết, Nhan Nhiễm ɕảɷ thấy thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt.

Gà không ăn thức ăn công nghiệp, nấu lên vị thật sự không tồi.

Thím Vương biết Nhan Nhiễm không ăn mặn, nên không cho thêm muối, để cậu tự thêm, Nhan Nhiễm dứt khoát không cho muối, mặc dù đã thành tinh, cậu vẫn sợ ăn mặn rụng lông.

Vương Nhất Minh vừa uống canh gà bỏ thêm muối, vừa tò mò nhìn Nhan Nhiễm, thói quen của ông chủ nhỏ thật khác với người bình thường.

Nhan Nhiễm ăn no đặt chén xuống, dùng WeChat chuyển ba trăm nhân dân tệ cho Vương Nhất Minh: "Một lát anh đi mua vài con gà nhà bác trai bác gái, rồi đi nhà người giết heo mua một ít thịt, nhét đầy tủ lạnh. Còn nữa, nước trong bể cá cũng phải thay, nhân tiện mua đồ ăn cho cá, đừng để chết đói. Số tiền còn lại anh khỏi trả tôi, giữ lại để lấy vợ. "

Nói rồi cậu ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ: "Ngày mai tôi sẽ làm một bàn tiệc lớn, không chỉ có cá mà còn cả thịt, anh chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ giúp tôi."

Vương Nhất Minh vừa nghe ý này là biết sắp làm việc đàng hoàng, vội dọn dẹp chén đũa, cam đoan: "Yên tâm đi, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu!"

Nhan Nhiễm yên tâm đi ngủ, đóng cửa phòng lại, biến thành hình dạng mèo con, chui đầu vào chăn, cuộn tròn thành một cục lông.

Trong mơ có cá viên do ông nội làm, còn có gà trống to do Vương Nhất Minh mua về, một đàn mèo theo cậu, ăn cá viên, gặm gà rán, đều kêu meo meo, ăn rất ngon miệng.

————

Vương Nhất Minh xách giỏ tre, đi vào nhà nuôi gà thả vườn, đứng trước cổng, lớn tiếng kêu: "Bà Ba ơi ~ Gà con mới ấp nở nhà bà có bán không?"

Bà Vương vừa nghe là Nhan Nhiễm cần liền vui vẻ bán cho Vương Nhất Minh cả ổ gà con ba ngày tuổi, lúc đi còn tặng thêm vài quả trứng.

Sáng hôm sau Nhan Nhiễm vừa ra thì thấy, hơn hai mươi quả cầu lông màu vàng nhạt chạy loanh quanh trong sân, thím Vương mang theo ít ngô, rắc xuống đất, phần phật, một đám cầu lông chạy tới ăn, kêu chít chít ầm ĩ. Vài con mèo hoa xung quanh tò mò nhìn chúng, đã phát ra ý định muốn bắt một con làm bóng đá.

Mặt Nhan Nhiễm không biểu cảm nhìn Vương Nhất Minh đang ngồi dưới đất xem náo nhiệt hỏi: "Đây là gà anh mua à?"

Vương Nhất Minh vớ lấy một con, đặt trong lòng bàn tay cười tươi hỏi: "Thế nào, dễ thương chứ? Nuôi lớn có thể đẻ trứng."

Nhan Nhiễm thở dài, cậu ban đầu định làm món gà chiên giòn mà, giờ thậm chí cả gà tơ cũng không ăn được.

Nhìn bầy cầu lông chạy tới chạy lui, Nhan Nhiễm càng nhìn càng ɕảɷ thấy... ngứa tay!

Nhan Nhiễm bắt một con gà vàng nhỏ, vuốt lông nó, rồi vuốt tiếp, ɕảɷ ɠıáɕ mềm mềm khiến tinh thần cậu chấn động, thích quá đi!

Lông gà và cầu lông gì đó, tất cả đều khiến mèo không kiềm chế được!

Vài con gà con ngoan ngoãn chạy đến bên chân Nhan Nhiễm, để cậu vuốt ve.

Nhan Nhiễm vừa động đậy, vài con mèo xung quanh cũng thỉnh thoảng duỗi vuốt sờ soạng, có một con rất tinh nghịch, há miệng ra định cắn, Nhan Nhiễm lườm nó một cái, mèo con lập tức giấu răng lại, giả bộ liếm lông cho gà con.

Vương Nhất Minh: Ông chủ tôi có kỹ thuật nuôi gà thần kỳ, từng con gà con ngoan ngoãn ngồi chờ cậu ấy vuốt ve.

Vừa cập nhật lên ῳɛıცơ, fan hâm mộ đều phát cuồng: Tôi chỉ muốn hỏi, anh có thời gian nuôi gà, thì bao giờ ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ đây?!

Vương Nhất Minh: ...Chờ ông chủ vuốt gà thỏa thích.

Bình luận: Đánh rắm! Từng thấy vuốt mèo vuốt chó, chứ chưa thấy vuốt gà bao giờ!

Vương Nhất Minh cũng oan ức, ông chủ thật sự đang vuốt gà mà!

Đợi Nhan Nhiễm vuốt gà con thỏa thích, mới từ trong sân cầm ra một cây gậy trúc dài năm mét, khiêng lên vai rồi đi ra khỏi nhà.

Bắt cá, nấu cơm!

Cậu phải dùng cây gậy trúc này, để loài người thấy thế nào là kỹ thuật bắt cá thật sự. Gà không thể ăn, hôm nay phải làm cả bàn cá, mở tiệc toàn cá!

Cậu không biết, cậu vừa bước ra khỏi cửa, trong bể cá liền xuất hiện một cái lốc xoáy. Đây là do linh áp của đại yêu gây ra, một đại yêu coi chỗ này là điểm hạ cánh, xé rách không gian để lại một tia linh lực làm ấn ký.

Nhưng đại yêu sở hữu sức mạnh xé rách không gian, cả Hoa Hạ chưa tới ba kẻ!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Nhiễm: "Tôi sẽ cho loài người thấy, kỹ năng bắt cá của tôi cực kỳ thần kỳ, ùn ùn không dứt!" ╮(‵▽′)╭

Tần Tấn Lê: "Lần đầu gặp mặt, bàn ăn của cậu đầy những thần dân của tôi." ▼_▼

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play