Vương Nhất Minh cũng không kịp ăn sáng, phấn khởi đuổi theo Nhan Nhiễm, trên đường đi đã vội vàng đăng một bài lên ῳɛıცơ, sau đó liền mở ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ.

Những khách ghé qua từ ῳɛıცơ đã biết kỹ năng bắt cá thần sầu của Nhan Nhiễm, liền bắt đầu cá cược xem hôm qua có phải chỉ là may mắn không?

Cược 1 củ cà rốt, Nhan Nhiễm hôm nay vẫn bắt được cá, hôm qua không phải may mắn mà là bởi vì cậu ấy đẹp trai!

Chắc chắn sẽ bắt được cá, vì cậu ấy nấu ăn ngon, đừng hỏi tôi là ai, tôi là kẻ ham ăn, tôi chính là đại diện cho phe ăn uống đây.

Cược 2 củ cà rốt, hôm nay chắc chắn cậu ấy sẽ không thể bắt được cá. Bởi vì đâu có kỹ năng bắt cá tuyệt vời đến nổi không bỏ xót một con nào được, với cả cậu ấy còn trẻ tuổi thế kia, chẳng lẽ hồi nhỏ không làm gì cả mà chỉ học bắt cá à?

Dù có bắt được cá hay không, tôi vẫn mê cậu ấy, dâng hết snack của tôi trong 1 tháng làm sính lễ, cậu ấy giờ đã thuộc về tôi rồi!

...

Ao cá nông thôn như thế này, hàng chục năm chưa từng thả cá giống, chỉ có vài loại cá nhà như cá trắm cỏ, cá chép, cá quả, lươn, cá chạch gì đó, Nhan Nhiễm đến nhìn mặt nước tĩnh lặng, nghĩ đến vài cách chế biến mấy loại cá này, cuối cùng quyết định ăn cá chép.

"Tôi muốn chọn một con cá chép đẹp, làm món cá chép chua ngọt . Con cá được chọn bắt buộc phải cân đối, khỏe mạnh, phải là cá đực, không được có mỡ, khi chiên lên cơ thể phải cong lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, phải như thế này." Vừa nói dứt lời Nhan Nhiễm liền đưa tay tạo hình vòng cung. Cậu yêu cầu về con cá rất cao, nếu nhìn không đẹp mắt cậu sẽ không ăn.

Vương Nhất Minh: "..."

Nhan Nhiễm lắc đầu, nhìn biểu cảm trên mặt của tên dọn phân kia, biết ngay là hắn hoàn toàn không hiểu được niềm vui khi ăn cá là như thế nào.

Mọi người trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ bật cười, bình luận cuồng nhiệt: Lão đại thật oai hùng! Người khác đều tự hỏi rằng bản thân có bắt được cá không, còn lão đại thì tự hỏi rằng bản thân muốn bắt con nào!

Một người nào đó hai tháng không bắt được con cá nào nhất định phải học tập thật tốt!

Anh trai nhỏ nhìn tôi này! Tôi chính là nàng tiên cá mà cậu đang tìm kiếm!

Này! Trên kia dịu dàng chút đi!

Áhhhh anh trai này đẹp trai quá! Bắt cá, bắt cá nào!

Khách mới vào không biết, cứ tưởng đây là phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ của Nhan Nhiễm, tất cả mọi người đều trở thành fan của Nhan Nhiễm, chỉ muốn xem cậu bắt và làm cá, không muốn xem gì khác.

Nhan Nhiễm chỉ vào chiếc thuyền gỗ nhỏ trên bờ, bảo Vương Nhất Minh: "Anh chèo thuyền, chúng ta ra giữa ao câu cá."

Vương Nhất Minh di chuyển rất chậm chạp, bước từng bước nhỏ về phía trước, thái độ cực kì không muốn hợp tác xong liền nói "Không đi được đâu , thuyền sẽ bị lật đấy!" Chiếc thuyền nhỏ này trước đây đã từng sử dụng qua, đều bị cá húc qua hết rồi, lần tệ nhất cá còn húc cong cả tấm ván gỗ ở đuôi thuyền. Người già trong làng còn nói trong ao này có Ngư vương, suýt nữa thành thủy quái rồi.

Nhan Nhiễm liếc anh ta một cái khinh bỉ, "Ngay cả một con cá cũng không bắt được thì làm sao gọi là mèo giỏi?"

Vương Nhất Minh oan ức: "Tôi không phải mèo mà!"

Nhan Nhiễm sững lại, lập tức gầm lên giận dữ: "Biết dọn phân cho mèo mà không biết bắt cá cũng không được!"

Meo meo! Dám trả treo à! Chỉ có mấy con mèo là tốt tính !

Vương Nhất Minh: "..."

————

Lần này ra thuyền vào ao lại bình yên khác thường, gió nhẹ thổi tới, Vương Nhất Minh chèo thuyền đi thẳng ra giữa ao. Nhan Nhiễm ngồi ở giữa thuyền, không để nước bắn lên người mình, tựa cằm lên tay đánh giá kỹ năng chèo thuyền của tên dọn phân mới, có chút an tâm. " Kỹ năng chèo thuyền của anh khá ổn đấy,hẳn là đã tập luyện khá nhiều nhỉ?"

Vương Nhất Minh khoác lác: "Đương nhiên rồi, ông nội từ nhỏ đã dạy tôi bơi lội, chèo thuyền,… Không phải tôi khoe nhưng mà dưới biển tôi cũng có thể lăn được hai vòng đấy."

Nhan Nhiễm gật đầu hài lòng, tên dọn phân này từ nhỏ cũng được đào tạo nhiều kỹ năng đấy chứ, cậu bỗng ɕảɷ thấy may mắn, "May là anh không học bắt cá, nếu không cá của tôi đã bị anh bắt hết rồi." Nghĩ đến chuyện đó, Nhan Nhiễm ɕảɷ thấy cả người của bản thân thật khó chịu. #𝖙y𝖙novel.com

Vương Nhất Minh nghẹn lời, mỗi lần nói chuyện với cậu chủ nhỏ kia là bầu không khí bắt đầu không còn vẻ thân thiện vốn có, câu chuyện kết thúc thường không mấy tốt đẹp, nhưng cậu ấy nói rất có lý, khiến anh ta không thể phản bác được.

Đến giữa ao, Nhan Nhiễm hài lòng nói: "Rất tốt, dừng lại đây thôi."

Cậu cầm cần câu, nhẹ nhàng thả xuống nước, cũng không thấy dùng mồi câu, không tốn nhiều sức, vài giây sau kéo cần câu lên, vù một cái, một con cá trê đen dài hơn nửa mét bị kéo lên theo.

"Tsk", Nhan Nhiễm vung cần câu ném con cá trở lại nước, "Hôm nay tôi không muốn ăn cá trê đen, chỉ muốn ăn cá chép, các người đừng tự tiện thế chứ!"

"Này!" Vương Nhất Minh tim đau như cắt, cá trê đen này rất khó bắt, may mắn lắm mới bắt được một con, sao nói bỏ là bỏ được?

Nhan Nhiễm nghiêng đầu, mặt ngây thơ đầy khó hiểu nhìn Vương Nhất Minh hỏi: "Sao vậy?"

"...Không có gì." Vương Nhất Minh giật giật khóe miệng. "Cậu vui là được rồi." "Rất khó bắt" ba từ này không áp dụng cho cậu chủ nhỏ của chúng ta được, nên anh chọn cách khôn ngoan nhất là im lặng.

Nhan Nhiễm thở dài đầy vẻ bất lực, thế hệ người dọn phân này trí thông minh dường như cũng không cao lắm, ưu điểm duy nhất là tính tình chân thành.

Tiếp theo cậu lại thả cần câu xuống, câu được một con cá trích nặng gần bốn cân. Điều này khiến Nhan Nhiễm rất tiếc nuối, "Mặc dù cá trích hầm canh rất bổ, nhưng hôm nay tôi thật sự không muốn uống canh."

Ném trả lại!

Khóe miệng Vương Nhất Minh giật giật, chỉ muốn gào lên: Không muốn ăn thì bán đi chứ! Cá trích hoang dã mà còn to như thế này thì rất khó tìm!

Nhan Nhiễm vẫn đang loay hoay chọn con cá vừa mắt mình: "Tuy ngươi là cá chép, nhưng màu sắc quá đen, không đỏ đẹp, tôi không ăn."

Ném trả lại!

"Sao ngươi mập thế, ngươi có mắc bệnh tam cao ( bao gồm huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao) không? Ăn ngươi sẽ không tăng huyết áp chứ? Thôi thì  ngươi đi đi."

Ném trả lại!

"Sao ngươi lại có đôi mắt tam giác xấu thế , nhìn thấy sẽ mất ɕảɷ ɠıáɕ thèm ăn."

Ném trả lại!

" Ngươi là cá cái, còn đang mang thai nữa, tôi không ăn cá cái đang mang thai đâu, ngươi đi đi."

Ném trả lại!

"Sao mắt ngươi to thế? Cắt mí à?"

"Ôi, mắt cá chết à! Nhìn là biết không ngon rồi."

...

Nhan Nhiễm thả câu là có cá cắn, vài giây đã câu lên được một con, lựa chọn kỹ càng, nhìn không đẹp mắt liền ném đi, mọi người trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ phát điên:

Cuồng nhiệt tôn sùng thánh câu cá!

Cá to thế này mới hiểu tại sao người khác câu không được! Thánh nhân ơi!

Không ngờ cá to thế cũng trở nên ngoan ngoãn như cá giả trong tay cậu, quá đáng sợ!

Chứng minh những con cá xấu xí thật sự dễ tồn tại, rất nhiều cá thoát chết vì xấu xí!

Hahaha, thậm chí còn chê mắt cá chết à! Mắt cá chẳng phải đều là mắt chết sao?

Bên trên thật sự lạc hậu, có những con mắt cá chết đẹp hơn mắt cá chết bình thường, mặc dù tôi cũng không biết chỗ nào đẹp haha.

...

Kèm theo những bình luận vui nhộn, quà tặng cũng bay lên không tiếc tay, xem ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ chính là để vui vẻ, thư giãn tâm trạng. Xem vui thì tặng ai cũng được, không nhất thiết phải cho người hát hay vẽ đẹp.

Hơn nữa yếu tố quan trọng nhất là :NGOẠI HÌNH!

Thời buổi này, trên mạng ai đẹp thì hưởng lợi, vẻ ngoài của Nhan Nhiễm tiểu yêu mèo này có thể đánh bại đám tiểu thịt tươi, đại gia ném tiền cũng rất hào phóng.

Chọn gần nửa ngày trời, Nhan Nhiễm cuối cùng chọn được một con cá chép vừa mắt, lưng đen đuôi đỏ, đường nét mềm mại, thịt khắp người rất chắc, mắt không lớn không nhỏ, râu mép dài vừa phải, giống đực, không mang thai, có bạn đời hay không Nhan Nhiễm không quan tâm, "Con này cũng được, chọn nó đi.”

Tiếp theo Nhan Nhiễm còn bắt thêm vài cá con nữa, bỏ vào xô nhỏ.

Người làng đi ngang bờ ao cũng dừng lại xem náo nhiệt, "Đúng là hậu nhân nhà họ Nhan, nghe nói tổ tiên nhà họ Nhan rất giỏi bắt cá, Tiểu Nhan cũng học được bí kíp bắt cá thần kỳ, quá giỏi!"

"Nếu không tận mắt chứng kiến tôi cũng không tin, hồi trẻ tôi ở đây bị cá kéo đi mấy cần câu nhưng đều không câu được con nào. "

"Cậu nhóc Nhất Minh kia chẳng phải nhảy lung tung trong đó hai tháng trời cũng không câu được một con cá nào sao, có vẻ vấn đề ở đây là năng khiếu, về sau có cuộc thi câu cá trên ti vi, Tiểu Nhan Nhiễm chắc chắn sẽ giành chức vô địch." ( truyện trên app T𝕪T )

Trở lại bờ, Vương Nhất Minh nhìn mặt nước lặng yên, từ ngạc nhiên, tuyệt vọng ban đầu đến chán nản sau cùng. ɕảɷ ɠıáɕ như vừa thấy một cái ao ảo ấy.

Thấy vẻ mặt của anh, bình luận trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ lại sợ rằng thiên hạ không loạn, lại có người đăng bộ ảnh so sánh biểu cảm giữa đế vương câu cá với tân thủ hạng đồng.

Sự thật cho thấy: Tại sao anh chỉ là tay sai còn cậu ấy lại là cậu chủ.

Vương Nhất Minh lập tức ɕảɷ thấy trái tim thủy tinh của mình như đang vỡ vụn: "Các người còn châm chọc quá đáng, tôi sẽ báo cáo đấy!"

Bình luận: Thích thì báo cáo đi, mau chuyển máy quay cho anh trai nhỏ, chúng tôi muốn xem cậu ấy làm cá!

Này ~ Chúng tôi không muốn nhìn anh, muốn xem ông chủ nhà anh, mau chuyển máy quay lại!

Thật tàn nhẫn và lạnh lùng, hoàn toàn không có tình cảm chung thủy giữa fan và người phát ɬཞựƈ ɬıế℘, phớt lờ tình cảm qua mạng 2 tháng qua, giờ đây tất cả đều phản rồi, thật sự là móng lợn khắp nơi, Vương Nhất Minh muốn phun nước soda vào mặt họ.

Lúc này trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ từ năm nghìn người ban đầu, tăng dần lên hẳn năm vạn người, vẫn còn đang tăng rất nhanh.

Nhan Nhiễm ở bên bờ nhổ một cọng cỏ, buộc cá lại, cầm lên cân nhắc, con cá này chắc hơn mười cân rồi, nồi nhà mình chắc chắn không vừa, cậu quay qua hỏi Vương Nhất Minh: "Trong làng có bán nồi lớn không?"

"Lớn cỡ nào?"

"Có thể chiên cả con cá này thành hình cung ấy!"

Vương Nhất Minh nhìn kích cỡ con cá, bỗng nhớ ra: "Nhà tôi có cái nồi lớn, ông nội tôi dùng trước đây, hơi cũ rồi, dù sao tôi cũng không dùng, mang về nhà cậu đi."

Nhan Nhiễm gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy anh cũng phải lấy một thứ gì đó ở nhà tôi, chúng ta trao đổi, tôi không thể lợi dụng anh được."

Vương Nhất Minh sững sờ, lấy vật đổi vật?

Nhan Nhiễm lại xâu mấy con cá nhỏ riêng lẻ, cầm theo về nhà, đi qua nhà có trồng rau bên ngoài, lịch sự gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Lão Lưu à, con có thể dùng cá để đổi rau của ông không?"

Lão Lưu bật cười, "Con à, rau của ông không đáng giá bằng cá của con đâu." Người trong làng ít ỏi, sống như một đại gia đình, ông ấy từ bờ tường bên cạnh vác qua một rổ và nhặt cho Nhan Nhiễm một nắm rau muống, hơn chục cây cải dầu nhỏ, thêm một nắm rau thơm và một ít hành lá, đưa chiếc rổ đầy rau cho Nhan Nhiễm cùng khuôn mặt phúc hậu với những nếp nhăn sâu, "Rau này ông tự trồng, không phun thuốc, con muốn ăn thì tự hái, ông không lấy cá của con nhưng nhớ trả lại rổ cho ông đấy. "

Nhan Nhiễm ngượng ngùng nhận lấy, vội để lại hai con cá trắm cỏ nặng ba cân, từ nhỏ ông đã dạy cậu rồi, không được lợi dụng người khác, huống hồ ông Lưu cũng đã già, cậu nghe nói con trai lão Lưu đã ra khỏi núi để đi làm ăn, chỉ còn lại một mình ông, trồng rau cũng vất vả, cậu không thể lấy không.

Lão Lưu tất nhiên không chịu nhận, tổ tiên nhà họ Nhan có ân với họ, nếu không có nhà họ Nhan từ lâu họ đã không còn, huống hồ chỉ là vài cọng rau?

Nhan Nhiễm chạy nhanh, không đợi lão Lưu khuyên nữa, ném cá xuống liền chạy mất. Vương Nhất Minh khiêng con cá lớn đuổi theo, thấy Nhan Nhiễm đã đi tới nhà bà Tôn trồng ớt, dùng một con cá trắm cỏ khác đổi một nắm ớt lớn rồi chạy nhanh ra ngoài, bà Tôn cầm cá từ trong nhà đuổi theo khi Nhan Nhiễm đã chạy xa hơn một trăm mét.

Vương Nhất Minh đuổi theo phía sau đã thở hồng hộc, Nhan Nhiễm chạy quá nhanh rồi, là sinh vật gì thế này!

Nhìn bóng lưng Nhan Nhiễm, ánh mắt anh ta cũng trở nên phức tạp, sao ɕảɷ ɠıáɕ cậu chủ hơi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm? Hôm qua cậu không nhận tiền, anh còn tưởng nhà cậu giàu, không quan tâm vài ba vạn đó, giờ nghĩ lại Nhan Nhiễm hoàn toàn không giống con nhà giàu. Hơn nữa cậu còn đi trao đổi hàng hóa, đây là phương thức giao dịch thời nào rồi? Còn lạc hậu hơn cả việc anh lớn lên ở núi nữa là.

Chủ nhân chạy phía trước, tên dọn phân đuổi phía sau, cả hai đều không để ý rằng số lượng người xem trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ đã vượt 15 vạn người, và vẫn tiếp tục tăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play