Đậu xanh! Thật sự có người bắt được cá! Hơn nữa còn bắt một cách đơn giản tự nhiên như vậy!

"Câu nói lúc nãy không tính!" Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Minh chính là quỵt nợ, ɕảɷ ɠıáɕ như có một đàn ngựa hoang chạy loạn trong lòng, quá đáng! Người này là ai thế, sao thiếu đạo đức vậy!

Phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ sôi trào, tất cả đều la lên rằng đổi ý là chó, chờ xem streamer phát ɬཞựƈ ɬıế℘ trồng cây chuối đi vệ sinh! Không làm được thì ăn tám cân đậu phộng!

Nhan Nhiễm đem cây xiên cá treo lên vai, thách thức nhìn người lấm lem bùn đất trước mặt, ngạo nghễ hừ: "Đây chính là kết cục của kẻ trộm cá."

Mí mắt Vương Nhất Minh giật giật, đây ཞõ ཞàŋɠ là kẻ trộm hô hoán kêu bắt trộm! Trong hai người họ thì ai mới là kẻ trộm cá?!

Nhan Nhiễm đã không muốn nói chuyện vô nghĩa với tên trộm cá nữa, khiêng cá quay đầu định đi. Vương Nhất Minh tức giận đuổi theo: "Này người anh em! Cá này cậu không thể mang đi!"

Nhan Nhiễm quay lại nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu: "Đây là cá của tôi!"

Vương Nhất Minh thấy vậy chợt nhớ tới mèo giữ thức ăn, cũng bị chọc tức tới bật cười. Lần đầu gặp tên trộm cá lại tự nhiên như vậy: "Cái ao này có chủ rồi, tôi là người phụ trách ở đây, đang chờ chủ nhân tới đây, tôi không thể để cậu mang cá đi."

Nhan Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Minh ba giây, thấy anh ta nói thật, mới nói: "Tôi chính là chủ nhân của ao cá này."

Ánh mắt Nhan Nhiễm nhìn Vương Nhất Minh hơi khinh thường, đây chính là người dọn phân* mà ông nội nói với cậu, không phải bảo năng lực rất mạnh sao? Sao còn không bắt nổi con cá nhỏ, người hốt phân này không ổn rồi.

*Ở TQ người chăm sóc, dọn phân cho mèo gọi là 铲屎官 - xẻng phân quan

Vương Nhất Minh biết hôm nay sẽ có người thừa kế đến, nên đã sớm đến ao cá chờ, chỉ là không ngờ người thừa kế lại trẻ tuổi như vậy, còn giỏi bắt cá đến thế. Nghĩ lại bộ dạng bắt cá thảm hại 2 tháng qua của mình, Vương Nhất Minh chỉ ɕảɷ thấy xấu hổ. Trời ơi, cuối cùng anh ta cũng gặp được cao thủ bắt cá, nếu không phải thời điểm không thích hợp, thì anh ta còn định cúng bái một chút.

Người cần gặp đã gặp, cũng đến giờ ăn, họ cũng bắt được cá rồi, Vương Nhất Minh là người hướng ngoại, da mặt cũng dày, lập tức vui vẻ đi theo sau Nhan Nhiễm: "Vậy thì xong việc! Về nhà!"

Trên đường Vương Nhất Minh hào hứng giới thiệu về mình: "Tôi tên Vương Nhất Minh, từ nhỏ đã sống ở thôn này, nhiều thế hệ đều trông coi ao cá. Ngôi nhà mới gần với nhà cậu nhất, chính là nhà tôi đấy."

"Ừm." Nhan Nhiễm mất tập trung đáp một tiếng, khiêng cá bước nhanh về nhà, cậu đang phân vân không biết nên chế biến con cá trắm cỏ này thế nào. Hấp? Kho? Hay làm món cá nướng cay, con cá này vừa to vừa mập, nhìn là biết mềm, làm thành cá nướng cay chắc chắn ngoài giòn trong mềm.

Nhan Nhiễm đâm xuyên qua mang cá, nên cá vẫn còn sống, miệng nó đóng mở liên tục. Thật kỳ lạ là cá không vùng vẫy chút nào, bị treo trên cành cây vác đi cũng nằm im không nhúc nhích. Về tới nhà, Nhan Nhiễm đặt cá lên thớt, ấn vào đuôi cá liền xuất hiện một khối lớn.

Thím Vương khiếp sợ há hốc mồm, không dám tin: "Trời ơi, thật sự bắt được! Bao nhiêu năm rồi không thấy ai bắt được cá trong ao đó cả."

Cá quá lớn, ăn trong một bữa căn bản là không hết, thím Vương liền nghĩ chặt nó thành từng phần, ăn không hết thì cất vào tủ lạnh. Nhưng không ngờ Nhan Nhiễm vừa ra ngoài, con cá trên thớt bỗng nhảy lên, đuôi quật xuống bàn kêu bôm bốp, cả cái mâm cũng bị quật bay.

Thím Vương bị tạt nước đầy người, một tay đè cá, một tay cầm dao, sức bà cũng lớn, nhưng một tay căn bản không đè nổi. Vương Nhất Minh vội chạy tới giúp, sống chung một thôn, cả thôn chỉ khoảng trăm hộ, ai cũng quen biết nhau, dân quê nói chuyện cũng không có khách sáo, anh ta vội đề nghị: "Thím ơi, đổ rượu vào đi, nó hôn mê sẽ không nhúc nhích nữa!"

"Mơ đi, cá to thế này đổ bao nhiêu rượu mới được." Thím Vương đang không biết làm sao thì Nhan Nhiễm quăng cành cây quay lại, thấy cá vùng vẫy liền tát một cái, bốp! Con cá khổng lồ bị bạt tay giáng tới làm cho ngất xỉu. Nhan Nhiễm lấy dao từ tay thím Vương, cắt vài nhát đã làm sạch con cá.

Chỉ một con cá cũng không xử lý được, thì làm sao gọi là mèo tốt?

Nhan Nhiễm không để ý đến vẻ mặt sửng sốt của Vương Nhất Minh và thím Vương, bắt đầu rửa tay làm cá nướng, trước tiên massage ướp gia vị toàn thân cho nó, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, trong bụng phải xoa kĩ. Ướp xong, quét một lớp dầu, cho cá vào lò nướng. Điều duy nhất khiến Nhan Nhiễm không hài lòng là cái lò này quá nhỏ, không thể nhét toàn bộ con cá vào được, sau này có tiền phải đổi cái mới lớn hơn.

Trong lúc chờ cá nướng hơn mười phút, Nhan Nhiễm đổ dầu ăn vào nồi, ném các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào xào. Dầu ớt đỏ nhanh chóng được xào ra, mùi thơm nồng nặc kích thích vị giác, Vương Nhất Minh đứng bên cạnh đã nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Lúc này Nhan Nhiễm thấy trong giỏ có cam thảo và hạt dành dành vàng, vui mừng lấy ra, định cho vào nồi.

Vương Nhất Minh thò lại gần, máy quay nhắm chính diện, tò mò hỏi: "Cái này ăn được hả?"

Nhan Nhiễm liếc nhìn cái máy quay hướng về tay mình, cũng không để ý lắm, từ tốn nói: "Tất nhiên, cam thảo có vị ngọt, là chất làm ngọt tự nhiên, còn có tác dụng sinh tân, thanh nhiệt giải độc, ăn cay sợ hại dạ dày có thể thêm chút cam thảo. Hạt dành dành vàng cho vào món ăn sẽ tạo màu vàng hồng, làm nước sốt có màu hồng tự nhiên, kích thích thèm ăn hơn."

Vương Nhất Minh bị kích thích đến nỗi nước miếng chảy ra, áp sát hít hà: "Thơm quá! Không cần cá, chỉ cho tôi một muỗng dầu ớt là tôi có thể ăn được 3 chén cơm!"

Nhan Nhiễm liếc mắt, ghét bỏ hỏi: "Nghĩa là anh muốn ăn cơm ở nhà tôi?" Hiện giờ người dọn phân này dám để mắt tới đồ ăn của chủ nhân rồi đấy.

Vương Nhất Minh còn nói rất hợp tình hợp lí: "Tất nhiên rồi, gia đình chúng tôi đã trông nom ao cá cho nhà cậu hơn một trăm năm rồi, từ giờ tôi là trợ lý của cậu, ông chủ à, chúng ta sau này nuôi cá đi! Mỗi ngày nuôi cá ăn cá, cuộc sống nhỏ bé thật tươi đẹp, rảnh rỗi còn có thể lên núi bắt gà rừng hái nấm, thoải mái hơn việc sáng đi chiều về nhiều!" Anh ta đã tự quyết định con đường tương lai của mình rồi, đi theo ông chủ nhỏ, chắc chắn có thịt ăn.

Nhan Nhiễm lấy cá nướng chín từ trong lò ra, ɕảɷ thấy người dọn phân này vẫn nên giữ lại, tình huống bên trong con người cậu vẫn chưa rành lắm.

Cá sau khi nướng thì vàng ươm bên ngoài, bên trong thơm mềm, Nhan Nhiễm đổ nước sốt đã nêm nếm lên, dầu ớt nóng hổi làm da cá bắt đầu xèo xèo, nước sốt bao lấy thịt cá, ớt đỏ tỏa mùi cay kích thích vị giác.

Thím Vương thấy Nhan Nhiễm biết nấu ăn, nên đã về nhà, chỉ còn hai người Nhan Nhiễm và Vương Nhất Minh. #𝖙y𝖙novel.com

Cơm nóng hổi được bưng lên bàn, đồ ăn trong hộp giữ nhiệt vẫn còn nóng, Vương Nhất Minh vẫn chưa tắt phát ɬཞựƈ ɬıế℘, giờ thấy đồ ăn trước mặt cũng chẳng quan tâm ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ nữa, cầm chén đũa lên ăn luôn!

Nhan Nhiễm kéo con cá về phía mình, lấy riêng một đĩa, gắp đuôi cá cho Vương Nhất Minh: "Anh không làm việc, chỉ được ăn cái này." #tytnovel.com#

Vương Nhất Minh: "..."

Bình luận trong ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ liên tục được làm mới:

Được ăn đuôi cá cũng tốt rồi, tôi cả đuôi cá cũng không có!

Thèm phát khóc rồi! Thấy bữa ăn này bỗng nhận ra bữa trưa của tôi hôm nay là cứt!

Lúc bắt cá tôi may mắn nhìn thấy gương mặt chính diện của anh trai nhỏ, là một bạn nhỏ đẹp thoát tục nha! Đẹp trai, biết nấu ăn, anh trai nhỏ cưới tôi đi!

Phát hiện có người ăn cứt khẩu vị nặng!

Áhhhh nhìn thôi đã thấy ngon rồi! Anh trai nhỏ gả cho tôi đi! Sính lễ là đồ ăn vặt một tháng của tôi!

Tôi không muốn ăn cá! Tôi chỉ muốn xem Tiểu Minh trồng cây chuối đi vệ sinh!

Ngoài bình luận sôi nổi hơn thường lệ, số tiền thưởng cũng tăng vùn vụt, cuối buổi ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ thu được hơn năm mươi vạn. Vương Nhất Minh sốc luôn, trước giờ một buổi ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ cũng chỉ được hai ba nghìn thôi, anh ta đã thấy rất ổn rồi, không ngờ Nhan Nhiễm chỉ xuất hiện là đã tăng gấp mười mấy lần! Trong khi cậu chỉ là nấu cơm thôi mà. Hơn nữa, đây là kênh trồng trọt chứ không phải kênh ẩm thực!

Cậu ấy là mèo chiêu tài hả?!

Không lâu sau sau khi ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ kết thúc, tiền đã về tài khoản Vương Nhất Minh. Anh ta chủ động lấy ra ba vạn đưa Nhan Nhiễm, biết phần lớn số tiền kiếm được đều là nhờ cậu, cho dù tất cả đều về tài khoản của anh ta, anh ta cũng không yên tâm nhận hết.

Nhan Nhiễm đặt chén đũa vào bồn nước, theo bản năng muốn liếm tay sạch sẽ, chợt nhớ ra hiện tại mình là người, chỉ có thể cau mày khó chịu mở vòi nước rửa tay. Cậu khó chịu vẩy nước trên tay, lau móng vuốt hình người lên bụng, nói với người dọn phân: "Coi như trả lương cho anh rồi đấy, anh rửa chén đi."

Đối với tiền, Nhan Nhiễm thật sự không mấy quan tâm, cậu có rất nhiều cá, không thiếu ăn không thiếu uống, cần tiền làm gì?

Nhưng mà qua đây có thể thấy tính tình người dọn phân này khá tốt, dù sao gia đình họ đã dọn phân cho nhà họ Nhan nhiều đời, cậu tạm thời cho anh ta ở lại bên cạnh vậy. Ít nhất, anh ta có thể rửa chén.

Nhìn ánh mắt Nhan Nhiễm nhìn mình, bạn học Tiểu Minh có ɕảɷ ɠıáɕ muốn quỳ gối dưới chân Nhan Nhiễm tạ chủ long ân, cái này chắc chắn là ảo giác của anh ta!

————

Chiều hôm đó, Vương Nhất Minh đăng bức ảnh mình đang ăn cá lên ῳɛıცơ: Nhìn đi! Tôi đã được ăn cá rồi!

Những người chưa kịp xem ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ đều bất ngờ: Đậu xanh! Đây không phải sự thật!

Những fan biết sự thật liền chê cười anh ta: Khoác lác, ཞõ ཞàŋɠ là do ông chủ của anh bắt được! Không muốn nhìn anh đâu, có gan thì đăng ảnh ông chủ lên!

Muốn xem anh trai nhỏ vừa đẹp vừa ngầu, không muốn xem tên xấu xí!

Vương Nhất Minh tức giận, anh ta đâu có xấu? ཞõ ཞàŋɠ cũng đẹp trai ngời ngời như ánh mặt trời, dù là điểu ti* cũng không thể bị sỉ nhục như vậy!

*Diaosi (điểu ti): tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

Lúc này, một fan đăng bức ảnh so sánh Vương Nhất Minh và Nhan Nhiễm bắt cá, một bên là hình ảnh Vương Nhất Minh chật vật không bắt được cá mấy tháng qua, một bên là Nhan Nhiễm dễ dàng bắt được cá và nấu ra một bữa ăn ngon lành, đối lập quá ཞõ ཞàŋɠ.

Vương Nhất Minh: ...

Không ngờ khi ảnh của Nhan Nhiễm được đăng lên ῳɛıცơ thì lập tức thu hút vô số người like hình, chỉ trong một đêm số lượng fan trên ῳɛıცơ Vương Nhất Minh từ mười hai vạn tăng lên mười lăm vạn, số lượng người theo dõi kênh ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ cũng từ mười vạn tăng lên mười ba vạn. Phần lớn người mới đến vì Nhan Nhiễm, lý do rất đơn giản: vì cậu đẹp trai còn biết nấu ăn nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bình luận dưới ῳɛıცơ cũng điên cuồng tăng: Ngồi chờ Tiểu Minh Tử ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ trồng cây chuối đi vệ sinh. (mặt chó nghiêm túc)

Vương Nhất Minh mím môi đóng ῳɛıცơ, không muốn đối mặt với chủ đề này, gửi tin nhắn WeChat cho Nhan Nhiễm: Ông chủ à, tôi phát hiện ra cậu có kỹ năng đặc biệt có thể hút fan nha, hấp dẫn toàn là đại gia.

Nhan Nhiễm: Nói thật với anh, tôi là mèo yêu, mèo chiêu tài.

Vương Nhất Minh: Vâng, thưa ngài mèo chiêu tài!

Nhan Nhiễm hoá thành mèo con màu vàng rực rỡ, nằm trên cửa sổ tắm ánh trăng, ghét bỏ dùng móng vuốt đẩy điện thoại sang một bên. Meo meo, biết ngay mà dù có nói thật anh cũng không tin, thế hệ dọn phân này thật sự quá tệ.

————

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp, Nhan Nhiễm kê ghế xích đu trong sân, xung quanh là hàng chục con mèo lớn nhỏ, có vẻ như tất cả mèo trong thôn đều chạy tới đây. Nhan Nhiễm bị vây ở giữa vẫn lười biếng nằm trên ghế xích đu nhẹ nhàng đung đưa.

Nhan Nhiễm vẫy tay, mèo lớn mèo nhỏ đều tự động xếp hàng, từng đám một xếp hàng tới lấy cá khô trong tay cậu, mỗi con ngậm một cái, ngoan ngoãn ngồi xổm xung quanh cậu ăn, không giành giật không đánh lộn, có trật tự còn hơn khi con người xếp hàng.

Nhan Nhiễm hài lòng vuốt ve đầu con mèo Dragon Li tới gần bên cậu, khen: "Rất tốt, đều là bé ngoan."

Con mèo Dragon Li kia trông khá hung dữ, thân hình to lớn, chắc phải nặng đến mười mấy cân, rất khỏe mạnh, vừa nhìn là biết mèo đầu đàn. Nhưng trước mặt Nhan Nhiễm lại như một bé ngoan, thân thiết cọ cọ bàn tay cậu, phát ra tiếng khò khè nho nhỏ.

Vương Nhất Minh vừa ngủ dậy đã chạy tới tìm Nhan Nhiễm, đứng ở cửa sân đã bị làm cho hoảng sợ: "Đậu xanh! Sao nhiều mèo thế?"

Nhan Nhiễm thấy anh ta rốt cuộc cũng chịu đứng dậy khỏi xích đu, đối với người dọn phân này cậu đã hết nói rồi, không chỉ ngốc, còn lười!

Vương Nhất Minh nghi ngờ hỏi: "Cậu muốn đi ra ngoài hả?"

Nhan Nhiễm lười biếng duỗi người một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh biết chèo thuyền không?"

Vương Nhất Minh vô thức gật đầu, Nhan Nhiễm bỗng hăng hái hẳn lên: "Vậy tốt quá, tôi muốn đi bắt cá, chuẩn bị bữa trưa. Hôm qua ít thời gian quá, miễn cưỡng ăn vậy thôi, hôm nay tôi muốn chọn một con vừa mắt mà ăn."

Vương Nhất Minh: Chọn???

Chọn cá trong ao, ông chủ nghiêm túc thật à?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Nhiễm: "Tôi không thích tiền, chỉ thích cá thôi."

Một vị lão đại nào đó: "Ừm."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play